Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 132: Lâm Di Quân Biết Chân Tướng




Những chuyện xảy ra gần đây từng chuyện một làm cô hoa cả mắt, không

hiểu gì cả, thế nên Lâm Di Quân đã bắt đầu nghi ngờ.

Đầu tiên là cổ đông mới luôn giấu mặt, thần thần bí bí, thứ hai là tốc độ

thăng chức của cô thật sự quá kỳ lạ, hoàn toàn không bình thường.

Nếu cô là một người cực kỳ tài giỏi thì hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhưng quan trọng là thực lực của cô chỉ ở mức bình thường, làm giám sát

viên thì cô có lòng tin tuyệt đối, làm giám đốc thì có phần giống như bắt chó đi cày.

Còn làm phó tổng giám đốc?

Cô chưa từng nghĩ tới cô có thể đảm nhận được chức vị quan trọng như

thế.

Thế nhưng không hiểu tại sao công ty lại đề bạt cô lên chức vụ quan trọng

này,

Lại nhớ tới những hành vi kỳ lạ gần đây của Lục Trần, hoàn toàn vượt qua

phạm vi tưởng tượng của cô rồi, nếu cô còn thật sự tin Lục Trần trúng số thì

cô nhất định đang bị ngu.

"Phó tổng Lâm, chuyện này tôi cũng bất lực, nhưng mà cô chắc chắn sẽ

biết nguyên nhân thôi." Hạ Quân cười khổ, Lục Trần từng tới chào hỏi anh

một tiếng, nên sao anh có thể nói chân tướng cho Lâm Di Quân.

"Hạ tổng, nếu anh không muốn nói thì thôi, thật ra tôi cũng đoán được là

anh ấy rồi, Lục Thổ? Kỹ thuật Di Kỳ? Gợi ý rõ ràng như thế sao tôi có thể

không nhận ra được. Được rồi, bước tiếp theo có phải là muốn điều anh đi

xong tôi trở thành tổng giám đốc luôn không?" Lâm Di Quân tự giễu cười nói.

Cô cũng là người có lòng tự trọng, cô cũng rất muốn trèo lên cao bằng

chính năng lực của mình, cái cảm giác mọi thứ đều được người an bài tốt thế

này làm cô rất khó chịu.

"Chuyện này, tôi, tôi cũng không biết Lục thiếu gia nghĩ gì." Hạ Quân cười

gượng.

"Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn làm khó anh, tự tôi đi tìm anh ấy nói."

Lâm Di Quân nói xong liền rời khỏi phòng làm việc của Hạ Quân.

Giờ khắc này, sau khi biết được thân phận của Lục Trần, cô không kinh

ngạc, cũng không vui vẻ.

Thứ cô có chỉ là một cảm giác bị lừa gạt.

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Di Quân dừng xe ở ven đường, lấy điện

thoại ra tìm số của Lục Trần, nhưng cô do dự, cuối cùng cũng không gọi cho

anh.

Cô định hỏi vì sao Lục Trần lại lừa gạt cô, nhưng suy nghĩ một hồi cô cũng

bỏ qua,

Nếu Lục Trần cũng đã lừa cô rồi vậy thì cô hỏi làm chi nữa?

Lâm Di Quân còn chưa về nhà thì nhận được điện thoại của Liễu Nhan

Kỳ, Liễu Nhan Kỳ mời cô đi ra ngoài uống rượu chúc mừng.



Hôm qua thấy Đỗ Phi còn chưa giải quyết được công ty đá thô, nên hôm

nay Lục Trần trực tiếp điều Hạ Quân sang.

Nhưng mà anh biết Lâm Di Quân vẫn chưa thể một mình quản lý điện tử

Đông Gia, cho nên vẫn để cho Hạ Quân duy trì để mắt đến bên kia, cũng để

cho Hạ Quân dần buông quyền lợi trong tay giúp Lâm Di Quân từng bước

quen thuộc quá trình làm tổng giám đốc.

Anh không điều Lâm Di Quân đến kỹ thuật Di Kỳ bởi vì anh vẫn còn chút

cân nhắc,

Hiện tại trêи đỉnh đầu của anh vẫn còn một mối lo là mẹ cả, bây giờ anh

không thể đối kháng, đương nhiên cũng không thể để nhiều người biết thân

phận của anh, ngay cả vợ của anh cũng không được.

Bởi vì anh cảm thấy không có bức tường nào không lọt gió, nếu tiết lộ quá

sớm thì chỉ mang đến tai họa cho bọn họ.

Mẹ cả của anh có thể làm ba anh từ bỏ gia nghiệp lớn ở thủ đô, đủ để nói

lên sức mạnh của bà ta.

Lỡ như một ngày nào đó bà ta biết anh ở Du Châu, chắc chắn sẽ không

nương tay với anh.

"A Phi, về sau phải tận lực giúp đỡ Hạ tổng, nhanh chóng dựng lên công

ty nhập khẩu đá thô." Lục Trần nói với Đỗ Phi.

Đỗ Phi gật đầu, chuyện kinh doanh anh không giúp được, nhưng mà bảo

anh phối hợp diễn thì nhất định không có vấn đề.

"Hạ tổng, mặc dù anh chỉ là tới trợ giúp tạm thời, nhưng việc này không

thể kéo dài thêm được nữa, tiền không thành vấn đề, anh giúp tôi giải quyết

nhanh nó là được." Lục Trần nói với Hạ Quân.

"Lục thiếu gia yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng." Hạ Quân

gật đầu, Lục Trần đã nói với anh, sau khi Viện khoa học xây dựng lại lần hai

nhất định sẽ trọng dụng anh, cũng sẽ cho anh một ít cổ phần, tuy không nhiều

nhưng tuyệt đối nhiều hơn tự anh xây dựng sự nghiệp.

Cho nên không cần Lục Trần nhấn mạnh, anh cũng sẽ tận tâm tận lực

giúp Lục Trần xử lý tốt việc của công ty nhập khẩu đá thô.

Sau khi Lục Trần an bài xong mọi thứ thì nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ

Kỳ Kỳ tan học, nên anh lập tức đi đón Kỳ Kỳ.

Sau khi đón Kỳ Kỳ về thì Lâm Di Quân gọi điện nói tối nay sẽ không về ăn

cơm tối.

Lục Trần nghĩ rằng hôm nay cô mới được thăng chức nên có lẽ sẽ đi ăn

với đồng nghiệp chúc mừng, nên cũng không nghĩ nhiều mà dẫn Kỳ Kỳ tới

nhà hàng ăn.

Lâm Di Quân không về ăn cơm, ngày hôm nay anh cũng không muốn nấu

cơm, cho nên chuẩn bị ra ngoài ăn.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Trần dẫn Kỳ Kỳ đi công viên tản bộ, vừa mới

ăn cơm xong, anh cũng thích đi tản bộ hoạt động một chút.

"Em gái, hai ngày nữa anh sẽ có tiền lương, mấy ngày này phiền em

chăm sóc mẹ cho tốt. Em yên tâm, có lương anh sẽ gửi ngay cho em."

Lúc này, Lục Trần dẫn Kỳ Kỳ tới trước một cây đại thụ thì thấy một thanh

niên mặc đồ công nhân ngồi xổm dưới gốc cây gọi điện thoại.

Sau khi gọi xong lại vùi đầu khóc lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi, tháng này con

không thể gửi tiền cho hai người, hai người nhất định phải cố gắng lên. Đồng

nghiệp của con bị bệnh không có tiền phẫu thuật, tiền của con đều cho hắn

mượn cả rồi."

Tiếng khóc của thanh niên rất nhỏ, nhưng nghe được cậu đang rất đau

khổ, một bên là người mẹ đang cần tiền, một bên là tiền phẫu thuật của bạn

thân, cuối cùng cậu lựa chọn bạn thân, nhưng lại thẹn với mẹ.

"Bố ơi, chú hồi nãy khóc thương quá, có phải chú ấy bị người khác bắt nạt

không?" Lúc ra về, Kỳ Kỳ kéo tay Lục Trần hỏi.

"Ừm, có lẽ là bị bắt nạt!" Lục Trần gật đầu, trong lòng có chút xúc động với

việc làm của người thanh niên.

Đúng rồi, cậu ấy bị bắt nạt, nhưng không phải là bị người bắt nạt mà là bị

hiện thực bắt nạt.

Anh nhớ tới thời gian khi mình chưa kế thừa gia sản, đoạn thời gian đó vì

chữa bệnh cho con gái mà anh cũng đã từng bất lực và bàng hoàng như thế.

Tiền không phải vạn năng.

Nhưng bạn không thể không thừa nhận, sống ở xã hội bây giờ, không thể

không có tiền.

"Chú kia có lẽ là đói bụng, chúng ta đi mua một hộp cơm cho chú ấy ăn,

chú ấy sẽ không khóc nữa." Lục Trần nói xong liền đi về phía của công viên.

Trước cửa công viên vừa lúc có một quán ăn nhỏ.

"Vâng ạ vâng ạ, thầy giáo dạy bọn con nếu khi người khác gặp khó khăn

thì chúng ta cần giúp đỡ hết mình, chúng ta mời chú kia ăn cơm cũng coi như

là giúp đỡ rồi!" Kỳ Kỳ nói rằng

"Ừm, đúng rồi, nếu như chúng ta có năng lực sẽ tận lực giúp đỡ những

người khó khăn." Lục Trần xoa đầu của Kỳ Kỳ, sau đó vào quán cơm mua

một phần đồ ăn.

Sau đó anh lấy năm ngàn từ trong ví bỏ vào hộp đồ ăn, lại mang Kỳ Kỳ trở

lại công viên.

Lục Trần thấy thanh niên kia vẫn ngồi dưới gốc cây, lập tức đưa hộp đồ ăn

cho Kỳ Kỳ rồi nói: "Kỳ Kỳ, mang hộp cơm cho chú ấy đi con."

Kỳ Kỳ cũng không chú ý tới trong hộp đồ ăn có phải là cơm hay không,

nhận lấy hộp cơm rồi cao hứng đi về phía thanh niên kia.