Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 112: Lục Thần tháo chạy?




"Để đồ xuống, cút!"

Sau khi xác nhận trêи người Lục Trần không có súng, một tên cướp lấy túi đồ ăn

từ tay Lục Trần, nhẹ giọng nói.

"Đợi một chút, nếu cả hai người này đều là người của cảnh sát thì nhất định là

vào đây để thăm dò tình hình của chúng ta, trói cả hai người này vào, có thêm

hai người này nữa, mấy tên cảnh sát sẽ càng kiêng dè hơn, chúng ta cũng có

thêm điều kiện để đàm phán với chúng." Lục Trần không nói gì, chỉ nghe một tên

cướp khác nói như vậy.

"Có lí." Tên cướp đang cầm súng cười nói, chĩa thẳng súng về phía Lục Trần.

"Nếu đã vào đây rồi thì đừng mong rời đi, qua bên kia." Hắn nói rồi chỉ về phía cả

nhóm con tin đang bị giam giữ.

Trần Tịnh có chút kinh ngạc nhìn Lục Trần, thấy Lục Trần nói đúng thật.

Lúc còn ở bên ngoài, Lục Trần nói những người đã vào trong nhất định sẽ không

thể ra ngoài.

Bây giờ đúng là cô ấy và Lục Trần đã bị đối phương giam giữ lại rồi.

Cô có ý định phản kháng, muốn cùng lúc bắt cả bốn tên, nhưng cả bốn tên đều

không ở cùng một chỗ, cô chỉ đành từ bỏ kế hoạch đó.

Nếu không thể cùng lúc tóm được cả bốn tên cướp thì không chỉ mình cô gặp

nguy hiểm mà cả đám con tin cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Trần ngay lập tức nhận ra ý định của Trần Tịnh, sợ cố ấy kϊƈɦ động mà ra

tay, liền nhìn cô để trấn an lại.

"Đại ca, các anh không phải là muốn một chiếc xe an toàn để rời đi sao, tôi có

thể thuyết phục cảnh sát cho các anh." Sau khi nhìn Trần Tịnh, Lục Trần liền nói

với tên cướp đứng gần mình nhất.

"Hả?" cả bốn tên cướp sau khi nghe Lục Trần nói đều quay lại nhìn Lục Trần, vẻ

mặt rất hầm hầm.

Trần Tịnh hốt hoảng, cũng nhìn chằm chằm Lục Trần, không biết Lục Trần muốn

làm gì, trong lòng có chút bất an.

"Mày dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?" một tên đầu trọc lốc thăm dò Lục Trần,

trầm giọng hỏi.

"Mày không phải muốn chúng tao thả đám con tin này sao? Mánh khóe đàm

phán kém như vậy, thật không biết tại sao đám cảnh sát lại để mày vào đây nữa,

chỉ số IQ như này mà cũng đòi làm chuyên gia đàm phán á?" một tên cướp cười

mỉa mai nói.

Ba tên cướp còn lại cũng mang vẻ mặt trào phúng cười cười.

Bọn chúng đã gặp qua không ít các chuyên gia đàm phán, nhưng có kỹ xảo

đàm phán thấp kém thế này đúng là lần đầu được gặp.

"Đúng, đúng là muốn các anh thả người ra trước." Lục Trần nghiêm túc nói.

"Ha ha ha, mẹ kiếp mày đến làm trò hề à? Hay là mày nghĩ bọn tao không phải

là cướp?" Cả bốn tên cướp vừa nghe thế liền phá lên cười. Bọn chúng cảm thấy

Lục Trần có chút đáng yêu.

Trần Tịnh lại đổi cái nhìn coi thường, cô ấy mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt

nhìn Lục Trần hoàn toàn giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

"Không, các anh đúng là cướp, 100% là cướp, điều này là không thể nghi ngờ."

Lục Trần cũng cười đáp lại.

"Thế mày đang chọc bọn tao à?" tên đầu trọc liên dí thẳng súng trước ngực Lục

Trần, trầm giọng hỏi.

Lục Trần không hành động gì cả chỉ xoa xoa tay nói: "các anh, các anh vẫn

chưa nghe hiểu ý của tôi. Ý của tôi là, so với hơn hai mươi con tin ở đây cũng

không quan trọng bằng hai người chúng tôi, chỉ cần các anh thả họ ra, sau đó

giữ lại hai người chúng tôi làm còn tin còn có tác dụng hơn đấy.

Nói thật với các anh, cục trưởng Hứa rất quan tâm sự an toàn của đám con tin

này, nhưng anh ấy càng muốn bắt được bốn người các anh hơn, cho nên nếu

các anh cứ tiếp tục giằng co, bọn họ nhất định sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế

một lượt sẽ tiêu diệt cả bốn người các anh đấy.

Các anh thử nghĩ xem, nếu thật sự đến lúc đó, dưới sự đàn áp của bọn họ, các

anh có thể giết được bao nhiêu con tin? Hơn nữa họ còn sắp đặt lính bắn tỉa

nhắm vào từng lối ra của ngân hàng, chỉ cần các anh lộ diện ra ngoài, nhất định

sẽ trở thành mục tiêu của họ.

Hơn nữa, các anh đều là những anh hùng hào kiệt, lại không coi trọng mạng

sống của mình chút nào sao? Theo như tôi thấy, mạng sống của chính mình mới

là thứ đáng quý nhất, cứ coi như là các anh giết được nhiều con tin đi thì cuối

cùng các anh cũng chết giống vậy thôi, có đáng không?

Một chút cũng không đáng đúng không?

Con người mà, chỉ cần coi mạng sống của mình trân quý hơn những người khác

mới là sống có ý nghĩa đúng không."

Nhìn Lục Trần chậm rãi nói như vậy, rõ ràng cả bốn tên đều bị lay động rồi.

Đúng vậy, bọn chúng chỉ cần sống sót, nếu như không thể sống sót thì bọn họ có

giết con tin cũng vô dụng.

Bọn chúng lại là cường đạo, cuộc sống so với người thường thì càng có ý nghĩa

hơn, sao có thể dùng tính mạng của những người bình thường này đổi lại mạng

sống của mình chứ?

"Sao bọn tao có thể tin lời mày nói chứ? Hơn nữa mày chắc chắn xe mà bọn

chúng đưa đến sẽ không có vấn đề gì chứ?" tên đầu trọc hỏi.

"Thôi được, tôi cũng không sợ nói cho các anh biết thân phận thật sự của tôi,

các anh chắc cũng đã nghe rồi, tôi là người Bắc Kinh, hơn nữa bố tôi còn là chủ

tịch ở Bắc Kinh, bọn họ không thể nào để tôi xảy ra chuyện ở Du Châu, nếu

không chủ tịch thành phố Du Châu sẽ không biết ăn nói thế nào với bố tôi." Lục

Trần nói.

Lời của anh ấy thật thật giả giả, anh ấy đúng là đến từ Bắc Kinh, chỉ cần nghe

giọng của anh ấy là biết, bố anh ấy trước đây cũng được coi là một trong những

ông lớn ở Bắc Kinh, nhưng đó là trong giới thương nhân, mà lời Lục Trần nói lại

có ý khiến bọn cướp tưởng rằng bố anh ấy là quan chức cấp cao của thành phố.

Thật ra lúc đó đến Trần Tịnh cũng nhầm tưởng bố của Lục Trần thật sự là chủ

tịch thành phố Bắc Kinh.

Nếu không anh ấy sẽ không thể thân quen với cục trưởng Hứa, cục trưởng Hứa

cũng sẽ không thể nào nghe vài ba lời của anh ấy mà đại khái ra quyết định

được.

"Lẽ nào tên này đến từ bên quân đội, bố hắn lẽ nào cũng là người của quân

đội?" Trần Tịnh thận trọng dò xét Lục Trần, càng nghĩ càng thấy bố Lục Trần làm

quan chức lớn trong quân đội, hơn nữa Lục Trần cũng là một nhân vật xuất

chúng trong quân đội, nếu không anh ấy không thể nào giữ được lời nói bình

tĩnh như vậy khi đối mặt với bọn cướp.

Hơn nữa còn rất thong dong nói chuyện với bọn cướp, xem ra bọn cướp cũng bị

những lời anh ấy nói làm lay động rồi.

Tên cầm đầu dò xét Lục Trần, phân tích độ tin cậy trong lời nói của Lục Trần.

Nhưng bọn chúng từ đầu tới cuối đều nghe Lục Trần nói đúng chuẩn âm điệu

của người Bắc Kinh.

"Được rồi, bố mày đây tạm thời tin lời mày nói, nếu trong quá trình xảy ra

chuyện gì, bố mày sẽ lấy mạng mày đầu tiên." Tên cầm đầu nghĩ nghĩ rồi nhìn

Lục Trần trầm giọng nói.

"Được, vậy anh giờ hãy để tôi ra nói với bọn họ đi." Lục Trần nói.

"Tao cho mày mười phút, sau mười phút nếu như không thành, tao sẽ bắn con

này." Tên cầm đầu dí súng bên tay trái về phía Trần Tịnh uy hϊế͙p͙ Lục Trần.

Lục Trần quay lại nhìn Trần Tịnh, thấy trong mắt Trần Tịnh không hề sợ hãi, liền

âm thầm gật đầu rồi nói: "Được, tôi tin cục trưởng Hứa là một người hiểu

chuyện, sẽ không khiến chúng tôi thất vọng đâu."

Lục Trần nói rồi quay người đi ra ngoài.

"Tam ca, anh nói xem tên đó có phải không muốn trở thành con tin nên cố ý nói

như vậy để được ra ngoài không?" một tên cướp nhìn bóng lưng Lục Trần nói.

Cả đám người đều hoảng sợ, hoàn toàn có thể chứ, làm gì có ai muốn trở thành

con tin đâu?

Trở thành con tin bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa nghĩa đến đây, tên cầm đầu đột nhiên cảm thấy bản thân bị mắc lừa.

"Mẹ nó, thằng chó đó cũng thật giảo hoạt, có điều không sao, trong tay chúng ta

vẫn còn con nhỏ này, nó cũng là một con át chủ bài của chúng ta để đàm phán."

Tên cầm đầu nhìn Trần Tịnh, cười hả hê nói.

Trong lòng Trần Tịnh có chút tức giận, cô ấy vào chủ yếu là để bảo vệ Lục Trần.

Không người đến cuối cùng Lục Trần lại bán đứng cô ấy.

"Tên khốn khϊế͙p͙, sau này tốt nhất đừng có rơi vào tay của bổn cô nương đây,

nếu không anh cứ liệu hồn!"

Trần Tịnh trong lòng tức tối nghĩ thầm, liền bị tên cầm đầu áp giải đến chỗ cùng

đám con tin.