Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 140: Tin Nhắn Của Giang Uyển Quân






Thời gian trôi qua rất nhanh.
Đã đến giờ Khiết Nhan tan học, Ngô Đình Khải đi đón cô bé tan học.
Dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học, Khiết Nhan cưỡi Sói Trắng, trong lòng ôm Bé Xám, chuẩn bị về nhà.
Lúc đi, Ngô Đình Khải cảm nhận được phía sau có một ánh mắt oán hận.
Không cần nghĩ, chắc chắn là cô giáo trẻ tuổi tên Kim Hi Hạ kia.
Trong lòng Ngô Đình Khải bất đắc dĩ, anh và cô ta vốn không có khả năng, vẫn nên bớt tiếp xúc với cô ta thì hơn.

.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt
2.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.

Ngôn Ngữ Hoa Hồng
4.

Tình Địch Tỏ Tình Với Tôi
=====================================
Lúc hai cha con về đến nhà, không ngờ Lý Như Ý đã về rồi.
Vừa tới nhà, Lý Như Ý đã thở phì phò lấy điện thoại di động ra, cho Ngô Đình Khải xem một tin nhắn.
Đây là tin nhắn do mẹ vợ tương lai của Ngô Đình Khải là Giang Uyển Quân gửi cho Lý Như Ý.

Đọc xong tin nhắn, trong lòng Ngô Đình Khải hơi ngạc nhiên, còn có thể chơi như vậy nữa hả?
Hóa ra, sau buổi tiệc tối hôm đó, cha của Lý Thiên Ân là Lý Cơ Uy lại bắt Lý Thiên Ân cắt đứt liên lạc với Bàng Phúc Thịnh.
Bởi vì Lý Cơ Uy lại muốn tác hợp một người cho con gái mình.
Mà người này là người quen cũ của Ngô Đình Khải.
Con rể tương lai mới nhất này của Lý Cơ Uy lại là người theo đuổi Lý Như Ý không có kết quả, Trương Cảnh Hàn.
Cũng không biết bọn họ nói như thế nào, ấy vậy mà Trương Cảnh Hàn thân phận bí ẩn lại đồng ý cuộc hôn nhân này.
Trong tin nhắn, Giang Uyển Quân trách cứ Lý Như Ý, nói cô bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt.
Hóa ra Trương Cảnh Hàn này lại là hạt giống dòng họ mà nhà họ Trương ở thành phố Thục bí mật bồi dưỡng.
Nhà họ Trương, cũng là nhà quyền thế bậc nhất ở thành phố Thục, trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều tài nguyên có lãi kếch xù như mỏ than, mỏ đồng các kiểu.
Có thể nói, bọn họ là gia tộc giàu có nhất trong những nhà quyền thế ở thành phố Thục.
Nhưng mà, xưa nay dòng họ này luôn khiêm tốn, che giấu của cải rất kỹ.
Trương Cảnh Hàn là hạt giống dòng họ mà nhà họ Trương bồi dưỡng, tương lai tất nhiên sẽ thừa kế sản nghiệp của nhà họ Trương.
Bây giờ Tập đoàn Bảo Hưng do anh ta sáng lập chẳng qua cũng chỉ là một phương tiện để chơi đùa luyện tay mà thôi.
Nhìn tin nhắn trong tay, thậm chí Ngô Đình Khải có thể tưởng tượng được dáng vẻ giận dữ của Giang Uyển Quân.
Bà ấy còn nói gì mà Ngô Đình Khải là bạn của nhà giàu nhất thành phố Thục thì sao chứ, Ngô Đình Khải cũng đâu thể kế thừa tài sản trăm tỉ của nhà giàu nhất.
Ở cuối tin nhắn, Giang Uyển Quân bảo Ngô Đình Khải đừng có tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Lý.
Bởi vì bà ấy nghe được một ít tin tức ở nhà họ Lý, nói là nhà họ Trương bỏ ra số tiền lớn mời cao thủ xếp thứ hai trên bảng tân binh ưu tú đến thành phố Thục.

Mục đích rất rõ ràng, chính là nhằm vào Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải đánh thắng Trần Tư Hoàng xếp thứ sáu trên bảng tân binh ưu tú là sự thật, nhưng chẳng lẽ còn đánh thắng được cao thủ trẻ tuổi xếp thứ hai trên bảng tân binh ưu tú?
Phải biết rằng, trên bảng tân binh ưu tú, chênh lệch một hạng thôi cũng là sự khác biệt một trời một vực về thiên phú đó!
"Sao mẹ em lại như vậy chứ!" Lý Như Ý hơi tức giận: "Trương Cảnh Hàn kia thích ai thì ở với người đó thôi, những lời mà bà nói cũng khó nghe quá rồi đấy."
"Nhưng mà Ngô Đình Khải này, đúng là anh phải cẩn thận tên cao thủ xếp thứ hai bảng tân binh ưu tú ka."
"Em đã từng nghe nói từ lâu, ba hạng đầu trên bảng tân binh ưu tú đều là siêu cấp cao thủ của thế hệ trẻ, thiên phú vượt trội, cực kỳ ghê gớm."
"Mấy năm nay, thỉnh thoảng danh sách bảng tân binh ưu tú sẽ xảy ra thay đổi, nhưng ba hạng đầu lại chưa từng thay đổi bao giờ."
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lý Như Ý, Ngô Đình Khải an ủi: "Không sao, cho dù người đứng đầu bảng tân binh ưu tú tới cũng sẽ chỉ bị một đòn của anh quật ngã."
Thấy dáng vẻ tự tin của Ngô Đình Khải, trong lòng Lý Như Ý mới bình tĩnh hơn một chút.
Cô nói khẽ: "Đến lúc đó nhịn được thì nhịn, không nhịn được nữa mới ra tay."
"Dù sao cũng là tiệc mừng thọ của ông nội, tốt nhất đừng xảy ra xung đột ở trong bữa tiệc."
Ngô Đình Khải cười gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nếu chỉ là chọc đến anh, anh sẽ nhịn mấy phần.
Nhưng nếu có người dám có gan chọc vào mẹ con em, vậy thì không có khả năng nhường nhịn nào hết!.