One Still Love...

Chương 7




Hoàng Linh được sắp xếp ở một căn phòng khá lớn,theo như suy nghĩ của cô là vậy chứ còn đối với người nhà họ Vương này thì không.Một căn phòng được sơn màu ngọc thạch,nhìn rất tinh tế.Trong phòng được bố trí rất ưa nhìn,mọi đồ đạc:bàn,ghế,tủ,...cũng được sắp xếp gọn gàng.Hoàng Linh ngồi phịch xuống chiếc giường đã được trải grap giường màu xanh biển.Cô móc điện thoại ra,quay số của mẹ.Một lúc sau,tiếng của ai đó nghe là lạ vang lên:

-Hoàng Linh hả cháu?Mẹ của cháu vừa phát bệnh,bác đã đưa mẹ cháu tới bệnh viện XX rồi,cháu mau tới xem tình hình bà ấy đi!

Như một tiếng sét ngang tai,Linh đứng không vững, đôi chân run run như sắp ngã. Cô loạng choạng bước lùi mấy bước, giọng lạc hẳn đi;

-Mẹ..mẹ cháu sao rồi hả bác? Có còn nguy hiểm gì không bác??

-Bác sĩ đang xét nghiệm, nghĩ không chừng bệnh của mẹ cháu ngày một nặng rồi đấy.

Giọng Bác Hệ vẫn còn vang bên tai nhưng thần sắc của Hoàng Linh ngày một trắng bệch lại,chả khác gì một người bệnh nặng.

-Linh...alo..còn nghe Bác nói nữa không?

Linh tắt máy,vẻ mặt bơ phờ phảng phất một nỗi buồn không thể che dấu.Cái quá khứ xưa lại quay về,căn bệnh ấy cũng quay về.Cô sẽ làm sao để kiếm tiền trị bệnh cho mẹ cô đây???

Vội vàng lao ra ngoài,Nhất Thiên đang đi ở hành lang thấy cô chạy như vậy,cậu ta thích chí cười nhẹ một tiếng rồi trêu chọc:

-Cô đi đâu mà chạy như ma đuổi thế?

Nhất Thiên ngửa người ra sau để muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc bấy giờ.Thật bất ngờ! Cậu giật nảy mình,cô khóc.Phải,những giọt nước mắt trong suốt như pha lê kia đang lăn dài trên hai gò má của cô,chảy xuống tận cằm,tận cổ.Cậu bất giác sững lại,đơ ra trong giây lát.

Cho tới khi cô khàn giọng kêu lên,cậu mới sực tỉnh:

-Làm..ơ..ơn..cho tôi đi!

Cô yếu ớt vang lên,tựa như một tấm lụa mỏng manh dễ dàng bị gió cuốn đi...

Nhất Thiên chau mày,thôi nghĩ ngợi.Cậu hỏi nhỏ:

-Sao vậy?

-Không..không có gì.Cho tôi đi đi!

Đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn cậu,thấp thoáng một nỗi tuyệt vọng,bi ai.Cô vẫn đứng đó,thân thể cô run lên từng hồi,từng hồi,trong phút chốc đã làm cậu nghẹn lại...

Chẳng hiểu sao,cứ đứng trước cô,cái sĩ diện của cậu bay đi đâu hết và ngay cả cái hình tượng cold,ngầu boy mà cậu luôn cố tạo dựng lại dễ dàng bị lột sạch sẽ tới vậy.Cậu dám khẳng định là giữa cậu và cô không hề nảy sinh chút tình cảm nam nữ.Cậu dám khẳng định vậy.Nhưng,tại sao,cậu luôn để ý tới tâm tình cô đến thế? Nhất Thiên chỉ biết tự nhủ rằng:Có lẽ là cô ấy là một người con gái với cái cá tính vớ vẩn mà lần đầu cậu được tiếp xúc nên mới có những suy nghĩ như vậy.Suy cho cùng cũng chỉ là sự quan tâm thôi.Nhất Thiên à! Mày đừng có suy nghĩ nhiều đến vậy.

Cậu nhìn cô nhíu mày một lát rồi mới thả tay ra:

-Đi đi,nhớ về (Au:A ta nghe mà cứ như ck dặn vk đi về sớm để nấu cơm ý nhề~~~Nhất Thiên:Muốn ăn dép à cưng?~~~~Hoàng Linh: Nàyyy,chị táng vỡ mồm em ra bi giờ con Au kiaaa~~~~Au*nước mắt rưng rưng*+*chuồn là thượng sách* )

Hoàng Linh cúi gằm mặt xuống,vẫn không dám ngẩng đầu lên.Nghĩ thế nào cô bèn cất giọng,cái thanh âm lanh lảnh của cô bị chôn chặt xuống.Giọng cô nhẹ như gió lướt trên mặt hồ,phiếm chút ảm đạm:

-Đi..cùng tôi! - Hoàng Linh ngửa khuôn mặt ướt đầm của mình lên,thẳng thắn nhìn cậu -Được không?

-Được!Tôi và cậu cùng đi.

----------HOSPITAL (Làm màu tí)----------

-Bác sĩ! Mẹ tôi thế nào rồi?Có nguy hiểm gì không?Bệnh cũ của mẹ tôi lại tái phát sao?

-Linh!Từ từ thôi!

Nhất Thiên lên tiếng trước khi cô tiếp tục hỏi han nữa.

Hoàng Linh thấy vậy bèn lặng thinh,cô nhìn bác sĩ như không muốn bỏ sót từ nào của ông.Chăm chú và buồn buồn...

-Bệnh của mẹ cô càng ngày càng nặng.Lúc trước,vì gia đình cô chỉ cho phẫu thuật tạm thời nên bệnh của mẹ cô không phải là hoàn toàn hết mà vẫn lưu lại một chút.

Ông bác sĩ từ tốn nhìn hình ảnh được phóng đại trên màn hình máy tính mà nói.

Hoàng Linh như chết lặng:

-Đó là ung thư đấy,là ung thư.Vậy bây giờ,mẹ tôi...hết hi vọng rồi sao?

-Cũng không hẳn là hết hi vọng.Chỉ cần phẫu thuật thành công,mẹ cô vẫn còn có thể sống.

-Phẫu thuật - ánh mắt cô vô hồn nhìn vào tấm ảnh chụp bệnh tình của mẹ cô.Tiền? Là bao nhiêu? Cô biết kiếm ở đâu bây giờ ? -Chi phí khoảng bao nhiêu?

-Khoảng 150 triệu cho một ca cắt bỏ ung thư.

Đôi lời của tác giả: Vì ta rất ư là ngu trong khoản tiền nong và khám bệnh,thế nên,cứ coi như là những lời của ông bác sĩ là ta chém nhé >>>

-150..triệu..ư?

Hoàng Linh choáng váng...Không xong rồi,cô ngất lịm đi.Bên tai chỉ còn là tiếng gọi thất thanh của Nhất Thiên

-Này! Hoàng Linh,mau tỉnh dậy...

_____`````______

Hoàng Linh tỉnh dậy,trước mắt cô là một màu trắng thuần khiết,thanh thoát vô cùng.Cô mở to đôi mắt,cố gắng định vị được nơi đây.Giường trắng,trần nhà trắng,đồ dùng trắng,tủ thuốc y tế cũng một màu trắng toát.Ơ hay! Tủ thuốc? Vậy ra cô đang nằm trong bệnh viện rồi! Linh đờ đẫn nhìn vào dòng nước dịch đang được truyền vào cánh tay mình! Bất giác thở một hơi dài....

-Này! Cô tỉnh rồi đấy à?

-...

Đáp lại Nhất Thiên vẫn là tiếng im lặng của cô. ánh mắt vô hồn của cô chỉ đăm chiêu vào ống truyền dịch,ánh mắt của cô thật thê thảm cách mấy. Nhất Thiên vừa từ ngoài mua cho cô cốc cháo trắng,tay vẫn còn xách chúng.Nào cháo,hoa quả,đồ ăn vặt,...cứ như cậu ta vừa đi chợ sắm sanh nhà cửa đón Tết vậy! (ý mua nhiều đồ đó)

-Này,cô không điếc đúng không? Càng không phải câm đúng không nào ?

-....

Cô vẫn trầm mặc không nhìn cậu lấy một cái.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy mình thật mất thể diện.Nhất Thiên này phải hạ nước hỏi thăm cô gái trước mặt. à mà có nên gọi là "cô gái" không đây? Nhất Thiên đặt đồ trên kệ tủ gần đó,khuôn mặt cậu vẫn khá là lạnh,mặc dầu trong hoàn cảnh này,ít ra cậu vẫn phải giữ cho mình chút thể diện cuối cùng:

-Tiền! Tôi có thể giúp cô.

Vừa nói đến đây,Linh đã ngoảnh mặt nhìn cậu khiến cậu chợt ngạc nhiên mà tinh thần có chút hỗn loạn.Nhưng ngay sau đó,cậu đã ngụy trang hoàn hảo bằng cái cười nhạt:

-Chịu nhìn tôi rồi à?

-Có thật cậu giúp tôi không?

-Thật!

-Xin lỗi! Tôi không phải là loại người ăn không như thế.

Hoàng Linh cụp mắt,cái tâm tình đau đớn giằng xé cô

-Hư! - Nhất Thiên nhếch miệng - Đến nước này rồi mà cô còn giữ cái lòng tự trọng đó hay sao?

-Chuyện của tôi,anh nghĩ mình có quyền?

Linh nheo mắt.Thật sự mà nói,chìa tay đi xin tiền người khác là điều mà cô cảm thấy nhục nhã nhất. Nhưng nếu vì mẹ,cô sẵn sàng vứt bỏ nó,sẵn sàng làm mọi thứ. Nhưng riêng,đối với hắn là ngoại lệ. Cho dù có chìa tay xin ai chứ cô không bao giờ xin xỏ điều gì từ con người này!

-Cô cần tiền,số tiền đó là khá lớn đấy! Nhưng đối với tôi thì chỉ như là làm từ thiện thôi!

-Anh cho tôi tiền ư?Tôi không cần điều gì từ anh.

Cô khẳng định chắc nịch

-Hư! - Cậu cười nhạt - Tôi nói cho cô bao giờ? Chỉ là giúp cô thôi,cô hiểu không?

-Gíup ư? Điều kiện là gì?

-Đơn giản thôi! Gỉa làm bạn gái của tôi.

Nhất Thiên cợt nhả nói,trong lòng còn là sự thích thú.

-Cậu điên rồi ư ??? Tôi không bao giờ làm cái trò đó cả!

-Được làm người yêu của tôi là cô có phúc phận lắm đấy!

-Tôi chẳng cần cái phúc phận gì đó mà anh ban cho! Chỉ cần cậu đừng có quấy phá tôi là đủ rồi!

-Cậu thật là cậu không cần? -Nhất Thiên nói

-Phải,không cần!

-Cơ hội chỉ 1 lần! Tôi cho cậu suy nghĩ. À này,còn cả việc gia sư cho tôi,cậu cứ suy nghĩ đi,đâu phải là không bao giờ chạm mặt.

Nói rồi,Nhất Thiên cười ha hả,để mặc cơn tức giận của cô.Cậu chỉ vào đống đồ ở đó,dặn một câu:

-Ăn cho hết chỗ này đi! Bằng không tôi sẽ nói tất cả các bệnh viện trong thành phố A này không chữa trị cho mẹ cô đâu.

Và thế rồi,cái kết là cô nhét hết chỗ đó vào bụng và ngày đi WC 7 lần. Trong lòng cô thầm chửi rủa tổ tông 20 đời nhà hắn,quyết trù ẻo hắn không lấy được vợ. Lúc ấy cho hắn ta trắng răng ra mà nhìn (muahahaha đã nói là chị Linh ta rất ác độc mà lị~~Au:Có cần em cho chị cái kết tù chung thân không ạ *ngây thơ*---Á Á Á...bà đập bomemay bây giờ----Au:Vâng,em sẽ cho chị cái HE cực sốc luôn ạ,em lượn trước *phi zèo zèooo*)

===>>Suy nghĩ kĩ lại CÓ LẼ CÔ VẦN CẦN HẮN GIÚP,QUẢ NÀY PHẢI ĐI NỊNH HẮN THÔI

@Au: Vài lời của con Au bỏ bê truyện đấy ợ:

+) Vì vấn đề học tập có lẽ Au không "chuyên cần" được nữa ợ

+) Cảm ơn tất cả các bạn đã view và đọc câu truyện lan man không có hồi kết của con này *cúi đầu 90 độ*

+) Noel này mong mọi người có gấu đi cùng nhá ạ ( con Au FA chắc đêm đó ở nhà cày truyện thoy )

Truyện này dự tính rất dài đấy ạ

==Au có thông báo về tác phẩm chuẩn bị ra lò của Au,đánh dấu sự ra đời của bộ truyện SHOTFIC NC17 dự tính là sẽ có tên : (NC 17 ) Trao~~

Rất may là tác phẩm này con Au định viết idol mà không biết có nên viết namxnam ko hay là namxnữ

Thật sự là cũng chuẩn bị viết NC17 thôi,mong mọi người đọc truyện đầu tay NC17 SHOTFIC của Au nhé

-----pái pai-----