Ở trên một vùng biển xa lạ, dưới bầu trời trong xanh, băng hải tặc Mũ Rơm bỏ lại sau lưng vùng biển khủng khiếp.
The Thousand Sunny lướt nhanh hướng về hòn đảo tiếp theo.
Họ theo chỉ dẫn của la bàn…hướng về thiên đường dưới đáy biển.
-Luffy, cậu chắc rồi đấy chứ?
Nami nhìn Luffy đang ngồi trên lang cang thuyền hỏi.
-Hả?
Luffy bất ngờ nhưng ngay sau đó liền hiểu ý Nami cười nói.
-Ý cậu là về mẩu giấy của Ace hả?
-Ừ.
Nami gật đầu.
-Cậu đừng bận tâm.
Luffy cười nói.
-Luffy-san, tôi sẽ không có ý kiến nếu cậu muốn chuyển hướng đâu..! Laboon và tôi, thời gian không có ý nghĩa gì nhiều.
Sống và gặp lại lần nữa mới quan trong.
Brook vừa chơi đàn violin vừa nói.
-Đúng đó Luffy, bọn tôi chẳng có vấn đề gì với việc chuyển hươngs đâu, nếu cậu muốn.
Usopp đang chơi đùa với Chopper quay sang nói.
-Không, thật đấy! Đừng bận tâm!! Thậm chí nếu anh ấy có dính vào rắc rối cũng không muốn tôi phải lo lắng đâu… Ace ghét bị coi yếu đuối lắm! Nếu chúng ta đến giúp thì anh ấy thế nào cũng giận! Nếu gặp lại nhau, tớ và anh ấy sẽ gặp nhau với tư cách những hải tặc đối địch.
Ace có cuộc phiêu lưu của anh ấy mà…!
Luffy nghiêm túc cười nói.
Đúng thế, Ace có cuộc phiêu lưu của chính anh ấy, nếu hắn đến giúp thì sẽ bị trách mắng cho xem.
Vì thế, Luffy quyết định tiến về đảo phía trước.
-Mà thay vì việc đó… Chúng ta uống nào … chào mừng đồng đội mới của chúng ta, nhạc sĩ Brook.
Mừng anh gia nhập cùng chúng tôi…
-Cạn Liiii..!
Nhóm Luffy bắt đầu nhậu nhẹt chào mừng thành viên mới.
Lúc này, Yaki cũng giam gia bữa tiệc nhưng nụ cười hắn có chút gì đó không vui mừng như người khác.
Hắn biết, chuyện mà Luffy sắp gặp phải sẽ đau khổ hơn hắn tưởng tượng.
Yaki hai mắt lóe lên… dù đang tham gia bữa tiệc nhưng trong đầu hắn loé lên rất nhiều ý tưởng và kế hoạch… Nhiều lúc biết trước tương lai chưa chắc là một việc tốt….
Thay đổi tương lai cũng thế… nhưng lần này… hắn muốn thay đổi mọi thứ…
…
Lúc này, ở đất thánh ‘Mariejois’,
-Bartholomew Kuma…! Với sức mạnh của mình mà ngươi cũng để bọn chúng chạy thoát sao? Ta muốn nghe một lời giải thích thuyết phục hơn.
Ta là người báo cáo chuyện này với thượng cấp, ngươi biết…
-Ồ..hahaha… Thế mới là cháu ta chứ!
-Im đi Garp!
Người vừa bảo Garp im lặng chính là Sengoku, người có quyền cao nhất ở hải quân, thủy sư đô đốc của Hải Quân.
-Ngươi nhận được công văn hoả tốc của chính phủ thế giới… lệnh phải tiêu diệt toàn bộ hải tặc nhưng thậm chí ngay cả đầu của ‘Luffy Mũ Rơm’ mà ngươi cũng không thể lấy được… thật là nhục nhã.
Sengoku quay sang Kuma nói tiếp.
-Tôi còn sống trở về là thỏa đáng rồi…
Kuma lạnh nhạt nói.
-Cái gì…!?
Sengoku nghe Kuma nói thế thì giật mình.
-Ôi..
lo làm gì, Sengoku… Dù gì Luffy cũng sẽ không phải loại người đi ba hoa về việc hạ gục Moria đâu…!
Garp chen lời vào, hình như muốn ngăn cản việc Kuma muốn nói ra điều gì đó.
Chỉ là lão nghĩ nhiều rồi, một kẻ như Sengoku làm sao có việc lão không biết được chứ…Sengoku không thèm để ý đến Garp mà nhìn Kuma nghiêm túc hỏi.
-Là tên hải tặc kia… Yaki?
-Đúng!
Kuma gật đầu.
-Hắn đã mạnh đến vậy rồi sao..!?
Sengoku nhíu mày nói.
-Nếu hắn liều mạng, kẻ bị hạ gục trên đảo đó không chỉ có một mình thất vũ hải Moria…
Kuma lạnh lùng nói.
-Lần trước, khi Aokiji báo cáo, cứ nghĩ đó chỉ là một tên hải tặc có chút tiềm lực mà thôi.
Không nghĩ đến, tôi đã đánh giá sai về hắn..
Sengoku hai mắt lóe lên sự lạnh lùng…
-À, phải rồi Sengoku… Tôi mua trà mới này!! Lấy bánh quy ra đi!!
-Garp, ông im đi được không!?
Ngay đúng lúc không khí trở nên nghiêm túc thì anh hùng Garp của chúng ta lại chêm vào một câu phá hỏng cả bầu không khí.
Sau đó hai ông già như thường ngày, cãi vã…
…
Vài ngày sau, trên đại hải trình, nhóm Luffy tiếp tục băng qua những vùng biển kỳ quái tiến về phía trước.
Bọn hắn đi qua một vùng biển cực kỳ kinh dị, mưa không phải mưa bình thường mà là mưa kẹo.
Mọi thứ trên thuyền The Thousand Sunny sau cơn mưa kẹo lại trở nên cực kỳ ngọt ngào.
Rồi bọn hắn băng qua một vùng biển gặp một con chồn biển cực lớn.
Cả băng phải nhanh chóng điều khiển thuyền chạy trốn nó.
Còn gặp một vùng biển có cầu vồng hình tròn.
Cực kỳ đẹp mắt, lấp lánh dù là ban ngày hay ban đêm đều nổi bật như nhau.
Lai sau vài ngày, bọn họ băng qua một vùng biển càng kinh khủng hơn.
Nơi mà mặt biển biến thành những ‘xà luồng’ khủng bố.
Cả vùng biển như được tạo thành từ hàng trăm nghìn con xa lớn.
Càng tiến lên phía trước, mọi người đều biết, bọn họ sắp đến gần một nơi cực kỳ quan trọng… Nơi đánh dấu cho bọn họ biết bọn họ đã đi được nửa chặng đường của cuộc phiêu lưu này.
Nhưng trước khi đến đó, bọn hắn đã gặp một chuyện vô cùng kỳ quái.
Chỉ có vượt qua chuyện này, băng Mũ Rơm mới chạm được đến cái nơi đánh dấu ấy.
-Tiểu thư Nami, trên báo viết gì thế… Nhìn cậu có vẻ rất lo lắng…
Trong khi mọi người đang nghỉ ngơi trên một vùng biển có thời tiết cực đẹp thì biểu hiện trên khuôn mặt của Nami lại khiến mọi người chú ý.
-Ừ… Có một số tin tức trên này khiến tớ lo lắng…
Nami đưa tờ báo cho Robin bên cạnh rồi ngồi xuống thở dài.
Cũng không nói thêm gì nữa, biểu hiện của nàng lại khiến mọi người cảm thấy kỳ quái và hồi hộp hơn…
-Là chuyện này sao? Không phải quê hương phần lớn các cậu đều ở vùng biển này…
Robin xem xong tin tức trên báo thì quay sang hỏi Nami.
-Ừ… Là tin tức về nó.
Biển Đông xảy ra chuyện kỳ quái…
-Biển đông!?
Nghe thấy hai từ này khiến Luffy, Zoro, Usopp đều kinh ngạc.
Nhanh chóng bu lại xem báo, trong đó còn có Sanji, dù hắn sinh ra ở biển bắc nhưng lại lớn lên ở biển đông.
Vì thế cũng có thể xem đó là quê hương của hắn… Yaki cũng lại gần xem báo…Biển đông cũng là quê hương hắn dù nơi hắn sinh ra đã bị hủy diệt.
-Biển đông làm sao?
Luffy thấy Sanji đang xem thì không chờ được tới lượt mình mà quay sang hỏi Nami.
-Trên báo nói có rất nhiều ngôi làng đã biến mất bí ẩn chỉ trong một đêm … cả biển đông đứng trước những cuộc đe dọa tấn công bất cứ lúc nào.
Bây giờ thì đảo của bọn mình vẫn ổn nhưng tớ cũng không biết rồi ra sao nữa…
Nami lo lắng nói… Sau đó tờ báo cũng đến được tay Luffy, hắn vừa mở báo xem thì bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Luffy nhíu mày, cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời…
Vụ việc này cũng là sự bắt đầu của một cuộc phiêu lưu mới của băng Mũ Rơm.