-Mặt trời lên rồi kìa… Chúng ta thắng rồi…!
-Nhanh… Những người chưa lấy lại bóng nhanh trốn đi.
-Muộn rồi…!
-Ah… Thuyền trưởng Lola…
-Oái!!
Dù là đã đánh bại Moria nhưng ánh sáng mặt trời cũng soi sáng hòn đảo… Những người chưa lấy lại được cái bóng, người thì trốn trong những đống đổ nát, người thì không trốn kịp, chịu ánh sáng rọi đến..
Như Lola thì không muốn trốn… Băng Mũ Rơm vì bọn họ chiến đấu, bọn họ muốn ở đây đến giây cuối cùng.
Yaki nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu…Hắn chỉ cười khẽ, mọi thứ nhìn có vẻ loạn nhưng thật ra tất cả bóng đang chậm rãi trở lại với mọi người… Nếu theo như suy đoán của hắn, khi cái bóng trở lại, những người chưa hoàn toàn bị tan biến sẽ trở lại bình thường.
…
Lúc này, ở khắp đại hải trình, tiếng reo hò vui mừng xuất hiện khắp nơi.
Ở bất cứ vùng biển nào đều có người bị Moria cướp đi cái bóng của mình.
Bọn họ phải sống trong bóng tối cho đến lúc này, nhận lại cái bóng của mình.
Nói đến thì đây là một niềm vui mà bọn họ không thể tin được… Bọn họ nghĩ đã có người đánh bại Moria, vì thế bóng họ được trả lại nhưng Moria là một hải tặc từng đọ sức với Kaido, một trong những tứ hoàng… vì thế chuyện này có chút khó tin.
…
-Thuyền trưởng Lola không sao? Mọi người không sao cả!? … Hoan hô!!
Một tên hải tặc vô danh hét lớn vui mừng.
Vừa rồi, hắn thấy từng người bên cạnh đang từ từ bị ánh sáng xóa sổ thì sợ hãi, nhưng ngay khi cái bóng trở lại thì họ đều ổn.
Theo như giải thích của Robin thì lúc ‘sự sống’ của mọi người gần như bị xóa sổ bởi ánh sáng thì cái bóng lại kịp trở về để hồi phục cơ thể.
-Có lẽ cũng như khi Moria thay đổi hình dạng cái bóng của họ vậy.
Điều duy nhất mà tôi có thể hiểu đó là do thực thể và cái bóng luôn có cùng hình dạng.
Sanji trầm ngâm nói..
-Ai..
mệt quá… Chuyện này thật sự là một cơn ác mộng…!
Usopp nằm dài trên đất vì mệt mỏi nói.
-Mọi chuyện xảy ra sau khi chúng ta đặt chân lên hòn đảo này đều là do ‘ảo ảnh’ Moria tạo ra.
Giờ thì hắn đã bị hạ gục, chẳng còn gì ở đây nữa rồi…!? Cứ như chúng ta vừa mới tỉnh lại sau một con ác mộng vậy,
Nami ngồi trên đống đổ nát, chóng lấy vũ khí của mình nói.
-Mọi chuyện đã qua trên hòn đảo này… Đúng là một chuyến tham quan khủng khiếp..!
Chopper thu nhỏ, vừa chăm sóc cho Luffy vừa nói.
-Nè… Mọi người sao rồi!? Luffy không sao chứ!? Sao mấy cậu nhìn giống một cái giẻ rách vậy…
Yaki lúc này ở trong Mythical Dragon Knight đi đến hỏi.
-Yaki… Anh Yaki…
Thấy Yaki đến thì mọi người đều vui vẻ hỏi.
Chỉ là lúc thấy hắn trong hình dạng Mythical Dragon Knight thì ánh mắt hiện lên vẻ quái dị.
Có chút kỳ quái, có chút không dám tin… Còn có nghi ngờ..!?
-Khỉ con cậu lại biến thành dạng gì nữa thế..!?
Sanji nhìn chằm chằm Yaki hỏi…
-Mythical Dragon Knight… nhìn ngầu không!?
Yaki cười nói.
-Là một hiệp sĩ… Trời… Nhìn ngầu quá…!
Usopp và Chopper chạy đến, vòng quanh Yaki quan sát hỏi… Usopp đưa tay định sờ lên bộ giáp trên người Yaki thì Yaki vội tránh đi…nói.
-Đừng chạm vào… Tớ cũng chưa hiểu rõ hiệu quả của bộ giáp này… nhưng cảm thấy nếu cậu dùng tay chạm vào… Chắc chắn cậu sẽ mất cánh tay đó đấy…
-Cái gì!?
Usopp và Chopper nghe thế thì vội lùi lại, tránh xa Yaki.
Yaki thấy thế cũng lắc đầu cười khổ… đúng vậy… bộ giáp này có chút kỳ quái, nhìn rất bình thường nhưng trong cảm nhận của Yaki, bên trong bộ giáp đang chứa đựng một loại năng lượng khá kỳ quái… ma khí cũng không giống… nó có màu đỏ sáng loáng… nhưng rất nguy hiểm… Mỗi lần cảm nhận, Yaki đều cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
-Hử!?
Đúng lúc này, Yaki thấy Luffy từ nhỏ biến thành lớn thì nhíu mày.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Luffy trong sự kinh ngạc của mọi người.
-Chuyện gì vậy… anh Yaki!?
Chopper hỏi.
-Cậu có thấy Luffy thân thể càng lúc càng có nguy cơ sụp đổ không!?
Yaki nhíu mày hỏi.
Hắn biết Luffy cách chiến đấu sẽ tạo ra áp lực rất lớn cho cơ thể nhưng lại không nghĩ đến nó lại lớn đến mức này.
Thương tổn có chút nghiêm trọng, thậm chí cả tinh thần cũng chịu sức ép rất lớn.
-Ừ..
Tớ thấy kiểu chiến đấu mới của Luffy rất có hại cho cơ thể.
Nếu còn có kẻ địch mạnh hơn sau này…nghĩa là cậu ấy sẽ tiếp tục làm thế… Tớ lo quá.
-Chào!
Ngay đúng lúc mọi người đang trâm mặt thì một tiếng chào hỏi khiến cả băng giật mình.
Usopp thậm chí rút ra vũ khí nhắm về người đến.
Ngươi xuất hiện chính là lão già bị thương rất nặng, nặng đến mức nhìn chả khác gì Zombie.
Lúc này, đám Lola cũng chạy nhanh đến bên này…
-Mọi người… Dù lời cảm ơn đến hơi muộn… Chúng tôi cũng rất biết ơn! Xin lỗi vì đã làm mấy chuyện kỳ dị với các bạn!! Chúng tôi đã xem các bạn hành động và biết các bạn đáng tin cậy!...!Một lần nữa xin cảm tạ các bạn!! Tất cả những người trong hội nạn nhân của Thriller Bark sẽ không bao giờ quên ơn này… XIN CÁM ƠN!
Đám người Lola đang vui mừng vì lấy lại được bóng của mình, lời cảm ơn cũng được phát ra từ tận đấy lòng.
-Hở!?
Nhìn thấy Lola, Nami nhớ đến một việc..
một việc cực kỳ quan trong mà nàng đã quên.
-Có chuyện gì thế, Nami!?
Robin thấy Nami bỗng nhiên trở nên sợ hãi thì hỏi.
-Việc khẩn cấp lắm…
-Tất cả mọi người mang theo Luffy rời khỏi hòn đảo này nhanh.
Nami vừa mở lời thì bị Yaki cắt ngang nói.
-Chuyện gì nữa..
Yaki!?
Sanji nghe thế thì nhíu mày hỏi.
-Chuyện gì nữa… Chuyện đó kìa!?
Yaki nhìn lên trên đỉnh của một toà tháp cao nói.
Nơi đó có một thân ảnh to lớn đang ngồi..
trên tay người đó đang cầm một con ốc sên liên lạc.
Có vẻ như đang nói chuyện cùng ai đó…
-Thất vũ hải, Kuma…!
Robin thấy người trên nóc nhà thì kinh hãi thốt lên.
-Đây là chuyện tớ muốn nói đấy… Một thất vũ hải khác đang ở trên hòn đảo này..!?
Nami run rẩy nói.
Có vẻ như nàng đang rất sợ hãi.
Mà không chỉ là nàng, tất cả mọi người cũng có biểu hiện như vậy… Một thất vũ hải đã khiến tất cả mọi người phải hứng chịu một cơn ác mộng kinh hoàng… giờ lại thêm một tên nữa.
Bọn họ sợ rằng sẽ phải bỏ mạng ở đây…
-Keng..!
Zoro đứng lên, rút kiếm, chuẩn bị chiến đấu… Bên kia Sanji cũng đứng lên, đứng song song cùng Zoro, cả hai có vẻ chuẩn bị liều mạng…
-Bộp…!
Đúng lúc này, hai cánh tay vỗ lên vai bọn họ.
Một cảm giác đau đớn trên vai truyền đến khiến cả hai giật mình, khi nhìn lại thì thấy Yaki đang nhìn bọn họ cười nói.
-Đừng quên còn tớ ở đây… Các cậu làm vậy là đủ rồi… Hộ tống mọi người an toàn trở lại bờ biển đi… Phần còn lại để tớ lo…
-Nhưng mà…
Cả hai có chút do dự nói…
-Đừng do dự nữa… Với tình trạng bây giờ của mọi người, sẽ không đỡ nổi một đợt công kích của một thất vũ hải đâu… Nghe tớ… rời đi đi…
Yaki lắc đầu nhìn mọi người nói.
Sau đó nhìn đám người Lola nói…
-Các ngươi cũng thế… Nhanh chóng chạy ra bờ biển… những người còn khỏe thì nhanh chóng mang theo người bị thương rời đi… nếu không, các ngươi đều sẽ chết ở đây đấy…
Băng Mũ Rơm nghe thế thì không còn do dự nữa… Tin tưởng đồng đội… Bọn họ cũng tin tưởng Yaki có thể cùng Thất Vũ Hải kéo tay.
-Anh Yaki… Cẩn thận…
Chopper cổng Luffy đi ngang quá Yaki nói…
-Ừ, đừng lo… Anh rất mạnh.
Yaki cười nói.