One Piece: Ta Là Yaki

Chương 2: 2: Thật Nguy Hiểm Thế Giới A






Hắn gọi là Yaki, giấc mơ là một đấm hủy thiên địa, biến thành tử thần mạnh nhất, tìm được bí bảo, trở thành Hokage vương nam nhân.
Được rồi, chỉ đùa thôi, phía trên chỉ là nói bậy.
Hắn gọi là Yaki, vốn là một cái ưu tú thanh niên của Trái Đất.

Cái gọi là ưu tú chính là một trạch nam chân chính, ngoài đi làm chỉ ở nhà, ăn, ngủ, chơi game, đọc truyện.

Cũng chính là một cái độc thân chó, hơn ba mươi năm, ăn qua nữ nhân chỉ đếm trên đầu ngón tay.

(-_-)
Nhưng những điều này không trọng yếu, trọng yếu là hắn xuyên qua rồi! Hơn nữa xuyên qua một cách không bình thường, đó là hắn hiểu rõ mình xuyên như thế vào.

Đến địa phủ, dạo một vòng, được một trung niên, đoán là Diêm Vương gia, đưa vào luân hồi, thế là xuyên qua.

Có vẻ như có người sắp xếp ta xuyên qua, nhưng điều này đã không quan trọng, quan trọng là…
Biết bao nhiêu thế giới không xuyên, thế mà lại đến một cái cực kỳ nguy hiểm thế giới.

An ổn cá ướp muối, ăn no chờ chết tháng ngày từ đây một đi không trở lại.
Đến với thế giới này, trí nhớ hắn bị xóa đi rất nhiều, nói đến cũng kỳ quái, hắn biết mình xuyên qua, đến thế giới nào, thế mà nội dung câu chuyện của thế giới này, hắn không nhớ rõ được, chỉ nhớ được một số chi tiết.


Có điều, hắn nhận được một thông tin, một ngày nào đó hắn sẽ nhớ lại được mọi chuyện.
Hôm qua, lúc hắn lên chín tuổi, hắn lại vô cớ té xỉu.

Cũng là lúc này, hắn mới nhớ lại kiếp trước của mình.

Có thể nói phúc trong họa nhưng cũng là giúp hắn hiểu rõ mình đang ở thế giới nào, đối diện với cái gì.
-99%
-100%
-Tích, Hệ thống khởi động hoàn tất, bắt đầu quá trình nhận chủ.
-Tích, Hệ thống nhận chủ hoàn thành.
Yaki mừng rỡ, hắn chờ mong thanh âm này lâu rồi.

Hôm qua, ngoài thức tỉnh trí nhớ, bàn tay vàng cũng thức tỉnh theo.

Lúc nghe thấy âm thanh này trong đầu mình, hắn đầu tiên sửng sờ sau đó mừng như điên, suýt ngất xỉu lần nữa.
-Tích, hãy nhắm mặt lại để giao tiếp với hệ thống.
Yaki nhắm mắt lại, trong đầu hắn xuất hiện một bóng người, bóng người đó từ từ rõ ràng hơn, đó là một người đàn ông trung niên không râu, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mặc một bộ đồ vest quản gia, mỉm cười nhìn hắn nói.
-Chào cậu chủ Yaki, tôi là Guku, từ giờ, tôi sẽ là quản gia cũng như sư phụ của cậu, dạy cho cậu những thứ cậu muốn học.
Yaki tò mò hỏi.
-Ông có thể dạy tôi cái gì?
-Tôi có thể dạy cậu học chữ, võ thuật, etc… Chỉ cần cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu.
Yaki hỏi tiếp.
-Ông biết haki là gì không?
-Tất nhiên, nhưng giờ cậu không học được, đến lúc cậu có đủ điều kiện để học, tôi có thể dạy cho cậu, còn bây giờ, cậu nên rèn luyện thân thể thì tốt hơn, thân thể cậu quá yếu.
-Không vui gì cả.

Thế là phải tự mình rèn luyện, chán.

Thế ngoài dạy tôi mọi thứ, ông có chức năng gì thú vị không? Như đánh quái tăng sức mạnh, hay là phần quà cho người mới.
Guku nhìn Yaki một lúc rồi nói.
-Có, có một phần quà dành cho cậu.
Yaki hưng phấn hỏi.

-Đâu, đâu?
Guku cười nhìn hắn rồi nói.
-Món quà này không ở nơi ta.

Cậu chủ phải đi lấy nó.
Yaki nghe vậy thì liền hụt hẫng hỏi.
-Ở đâu?
-Nó ở cách đây khá xa, tôi có thể dẫn đường cho cậu chủ.

Chỉ có điều, bây giờ có vẻ cậu chủ sẽ không thể đến được đó một mình.
Yaki khó hiểu hỏi.
-Không ở trên hòn đảo này?
-Đúng vậy, nó ở hòn đảo kế bên.
Yaki thở dài một hơi.

Nãy giờ, với những thông tin đó, mọi người đều đoán được hắn xuyên qua thế giới nào rồi chứ? Đúng vậy, One Piece thế giới, nơi mà hải tặc hoành hành.
Chín tuổi hắn cũng không biết được nhiều, chỉ biết hắn đang ở một hòn đảo trên vùng biển Đông Hải.

Hắn nhớ đây là nơi Luffy bắt đầu hành trình ra biển của mình.

Tất nhiên, bây giờ hắn không biết đang ở thời gian nào vì thế mà cũng không rõ Luffy sinh ra chưa, hay là hắn đã ra biển trở thành Hải Tặc.
Nói đến thân phận hắn thì cũng khá là kỳ quái, lúc hắn một tuổi, hắn trôi dạt vào hòn đảo này, được một cô nhi viện nhân nuôi.

Cuộc sống, chín năm nay cũng khá ổn, có điều, một năm trở lại đây, tình trạng cô nhi viện càng lúc càng khó khăn.


Đến mức ăn uống không còn đầy đủ như trước, may mắn là từ hai năm trước, cô nhi viện đã bắt đầu việc tự cung tự cấp nên cũng đỡ, ăn ít nhưng không đói.
Lúc này, hắn đang ở trên núi, chuẩn bị trở về cô nhi viện.

Từ lúc năm tuổi, hắn hay chạy vào núi chơi, dù nhớ lại kiếp trước nhưng thói quen này không bỏ, với lại trong núi rất yên tĩnh, hắn rất thích nơi này.
Mỗi lần như vậy, hoàng hôn, hắn mới trở lại cô nhi viện.
Cô nhi viện nằm ở bìa một cái thôn nhỏ.

Ở trên hòn đảo này, cái thôn này là nơi có người duy nhất, người trong thôn chưa đến trăm, nghe nói thôn này cũng mới hình thành chưa lâu.

Có thể là vì thế mà thông tin liên lạc trên hòn đảo này rất bế tắc với bên ngoài.
-Ah…,Giết,...Ah...
Yaki đang chậm chạp xuống núi, chưa đến thôn thì trong tai đã nghe đến những tiếng hét thảm cùng tiếng chém giết.

Nhớ đến điều gì, hắn sắc mặt trắng bệch, hắn chạy nhanh về hướng cô nhi viện.

Nhưng vừa chạy được mấy bước, hắn liền dừng lại, trốn sau một gốc cây.