One Piece: Ta Là Yaki

Chương 175: 175: Trí Tuệ Của Luffy!






-Vù…Vù…Vù…
Zoro liên tục thử thanh kiếm mới của mình khiến gió trong phòng kéo lên từng đợt rít gào.

Mọi thứ trong phòng cũng trở nên lung lay bất ổn.
-Zoro, dừng… dừng!!! Cậu còn thử kiếm nữa sẽ hủy phòng này đó..
Yaki thấy thế vội ngăn cản Zoro.

Zoro vừa thu kiếm thì Yaki lại đi đến khoác vai Franky, kéo hắn đến bàn dài nói.
-Đến…Đến… Đến bên này ngồi xuống đi! Có chuyện quan trọng nói với cậu.
Franky thấy hành động kỳ quái của Yaki thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thế là cứ thế mà bị dắt đến ngồi xuống.

Sau đó, Yaki quay về phía mọi người nháy nháy mắt.
Mọi người trong phòng thấy thế thì nhận ra ý của Yaki.

Tập trung lại ngồi quanh bàn nhìn Franky với ánh mắt sáng rực.

Chopper còn đáng sợ hơn, hai mắt thậm chí lấp lánh ánh sao.
Franky lúc này nhìn mọi người ngơ ngác… hắn sững sờ ngồi ở đó, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi lớn.
-Luffy, của cậu hết đấy…!
Luffy nghe Yaki nói thế thì gật đầu, nhìn chằm chằm Franky.

Sau một lúc, hắn trực tiếp nói.
-Franky, ra biển làm Hải Tặc cùng bọn tớ đi.
Franky nghe thế thì sửng sốt, sau đó thì liền đáp không chút do dự.
-Không thể!
Sau đó trên mặt hiện lên vẻ do dự, chậm rãi đứng lên muốn rời khỏi phòng.

Yaki thấy thế thì xuất ra một làn khói đen, giữ Franky lại, để hắn ngồi xuống.
-Từ từ…Franky, nghe hết cái đã.


Sau đó quyết định cũng không muộn.
Yaki đánh mắt với Chopper.

Chopper hiểu ý, lấy trong người ra một tờ truy nã ném lên trên bàn.
Franky nhìn tờ truy nã trên bàn mà hai mắt có rút lại.

Trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, cảm xúc đang biến hoá liên tục, từ vui mừng đến không cam lòng cùng sợ hãi.
-Cậu cũng biết đấy…Lần tấn công đảo Enies Lobby để giải cứu Robin này, cậu đã giúp bọn tớ rất nhiều.

Kết quả, bọn tớ lại khiến cậu vướng vào rắc rối này.

Thật xin lỗi.
Luffy chân thành nói.

Chỉ là cả băng đang nhìn Luffy với ánh mắt quái dị.

Hắn nói tiếp.
-Cậu biết đấy, việc cậu giúp bọn tớ nhiều như thế thì đúng là điều đáng quý trọng.

Trong lúc chiến đấu ở đảo Enies Lobby, tớ đã xem cậu là một phần của băng Mũ Rơm.

Tớ thật sự chân thành muốn mời một thợ thuyền tuyệt vời như cậu vào băng Mũ Rơm…
Nghe đến đây, Sanji miệng há to, điếu thuốc đang ngậm đều đã rớt xuống trên bàn.

Bên kia, mọi người chỉ biết trợn mắt nhìn Luffy.
-Nhưng…
Franky nghe những lời chân thành của Luffy thì bối rối.

Hắn dù sao là một người đa cảm, dễ dàng khóc vì việc của người khác.

Khi nghe những lời này, làm sao mà hắn không bối rối cho được…
-Tớ biết.

Cậu đang lo lắng cho huynh đệ đi theo mình bấy lâu nay phải không?
Luffy nghiêm túc hỏi.
-Ừ…!
Franky do dự một chút rồi gật đầu.
-Ừ, tớ hiểu.

Tớ hiểu cảm giác này, bỏ rơi huynh đệ thật sự không phải là việc đơn giản nhưng cậu có nghĩ… nếu cậu ở lại đảo này dẫn dắc bọn họ sẽ có điều gì xảy ra với họ không…
Franky nghe thế thì giật mình, lâm vào suy tư.

Bên kia, Luffy đã nói tiếp.
-Cậu thấy rồi đấy, cách Hải Quân và chính phủ làm việc.

Họ sẽ không từ bỏ kẻ địch hay buông tha cho bất cứ kẻ nào có nguy cơ gây hại đến cho họ.

Nếu cậu ở lại đảo này, cậu sẽ bị Hải Quân nhắm đến.

Lúc đó, người theo cậu cũng sẽ không bỏ rơi cậu nhưng đối đầu với Hải Quân và chính phủ thế giới.

Cậu nghĩ họ sẽ sống sót sao? Bao nhiêu người sẽ sống sót?

-Cái này…?
Franky nghĩ đến việc này thì cả người run lên, một bóng ma sợ hãi bao phủ lòng hắn.

Hắn không sợ chết nhưng hắn không muốn nhìn thấy huynh đệ mình bị bỏ rơi.
-Nếu cậu không tin…? Có thể hỏi Robin.

Cô ấy đã trốn tránh Hải Quân và chính phủ thế giới cả mấy chục năm nay.

Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết.

Hơn thế nữa, tớ đã nói chuyện với ông Iceberg, ông ấy sẽ nhận huynh đệ của cậu vào công ty Galera làm thợ đóng thuyền.
Robin thấy Franky nhìn qua thì ánh mắt trở nên tối sầm rồi gật đầu khiến Franky trong lòng giật thót.

Sau đó nghe huynh đệ mình sẽ gia nhập cùng Iceberg thì có chút yên tâm nhưng hắn vẫn có chút lo lắng vì thế mà còn có chút do dự.
-Cậu thấy đấy! Cậu chỉ còn một cách là ra biển cùng bọn tớ…
Luffy đứng lên, nghiêm túc vươn tay về phía Franky nói.
-Tớ là Luffy, thuyền trưởng băng Hải Tặc Mũ Rơm.

Một lần nữa, chân thành mời cậu gia nhập gia đình của tớ.
Franky thấy Luffy cực kỳ nghiêm túc như thế thì sửng sốt.

Hắn do dự không biết làm thế nào…Luffy thấy thế thì cũng không sốt ruột vẫn đứng đó, giữ nguyên tư thế mời chào, giống như nếu Franky không đáp ứng, hắn sẽ không thu tay lại…
Bên kia, băng Mũ Rơm, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Luffy.

Thậm chí Zoro cũng đã làm rơi kiếm của mình lúc nào mà không hay biết.
Quá bất ngờ, quá không thể tưởng tượng được…Đây là thuyền trưởng ngu ngốc thường ngày của bọn hắn sao? Làm sao những lời đó có thể phát ra từ miệng của Luffy được chứ…Trời sắp sập sao? Hay là nước biển sắp bị rút cạn..
Đó là những câu nói liên tục xuất hiện trong đầu băng Mũ Rơm bây giờ.

Nhưng lúc này trong phòng lại có một người đang nín cười nhìn Luffy.

Đó chính là Yaki.
Tất cả chuyện này đều do một mình Yaki đạo diễn, đến cả lời thoại cũng viết sẵn cho Luffy.

Sau khi nghe đám người gia tộc Franky tố khổ.

Cả băng đã quyết định mời chào Franky.


Lúc đó Yaki nghĩ đến Franky sẽ không dễ dàng đồng ý bỏ lại huynh đệ của mình.

Vì thế đã mất mấy canh giờ để biên kịch cho Luffy lời thoại vừa rồi.

Không nghĩ đến, Luffy lại diễn thành công đến như thế.
Franky đứng lên, mọi người dõi theo từng hành động của hắn.

Trên mặt Franky vẫn còn xuất hiện vẻ do dự nhưng sau nữa phút.

Hắn hạ quyết tâm, vươn tay mình ra bắt lấy tay Luffy nói.
-Tớ đồng ý gia nhập gia đình Mũ Rơm…Cám ơn cậu đã mời chào.
Luffy nghe thế thì nở một nụ cười sáng lạn.

Sau đó như xả vai diễn, hắn thu tay lại nhảy lên, vẻ nghiêm túc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất…vui mừng nói với mọi người.
-Chúng ta có thợ thuyền rồi… Yahoo! Thật tuyệt vời.!
Sau đó, hắn quay sang nhì Yaki nói.
-Tớ diễn thế nào…tốt không?
-Rất tuyệt…Không hổ là gì thuyền trưởng của tớ.
Yaki giơ ngón tay cái lên với Luffy, nở nụ cười nói.
-Tớ mà lị…!
Luffy vỗ ngực tự đắc nói.
Lúc này, mọi người băng Mũ Rơm mới hiểu ra chuyện gì.

Thì ra tất cả đều là một vở kịch…mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu vì sao mọi người lại thấy Luffy không não trở lại thì có chút nhẹ lòng.

Có thể vì không ai muốn Luffy thay đổi…
Còn bên kia, Franky đứng ở đó, tay còn vươn ra ở tư thế bắt tay vừa rồi… Hắn có cảm giác mình vừa bị lừa…