" Cuối cùng.... Chúng ta.....ĐƯỢC TỰ DO RỒI "
" Hoan hô Lucy......Vua Riku vạn tuế.... "
................
Tiếng hò reo, náo nức khắp nơi. Những giọt nước mắt, những nụ cười hạnh phúc ngập tràn. Nỗi đau và nỗi bất hạnh của người dân Dressrosa nay đã được đền đáp xứng đáng.
" Nhìn kìa Law, thuyền trưởng của chúng tôi đã hạ gục tên Doflamingo đó rồi ".
Law mỉm cười, một nụ cười có lẽ là thoải mái nhất mà trước nay tôi được thấy ở anh. " Ừ, cậu ấy đã làm được "
Law đã dùng chút sức lực cuối cùng giúp Luffy tiếp đất an toàn, do quá mệt nên cậu ấy cứ thế ngủ luôn trên không trung suýt chút nữa là ........
"Lucy "
Công chúa Viola và Rebecca đã ở đây với chúng tôi mới vừa nãy. Rebecca đã không khống chế được cảm xúc của mình mà khóc lên rất nhiều, nước mắt cứ thế nhỏ vào mặt Luffy đang nằm dưới đất. Cô ấy quá vui mừng.
" Rebecca tình hình hiện tại chúng tôi phải đưa mọi người đi tìm chỗ trốn. Em biết có chỗ nào không "
" Vậy thì nhà của em ở ' đồi hoa ' là nơi an toàn nhất "
Rebecca và tôi cố gắng vực Luffy dậy còn Viola sẽ đi thông báo cho băng chúng tôi. Hiện tại tôi sẽ đưa cậu ấy đến chỗ đó trước.
" Law anh đang làm gì vậy " Tôi hốt hoảng khi thấy anh ta vác theo một người đàn ông trông có vẻ bị thương khá nặng........
" Bellamy ?"
" Mũ rơm - ya nói đó là bạn của cậu ấy "
Bellamy vốn là một thành viên trong băng Donquixote, chúng tôi đã được chạm trán với hắn khoảng hai năm trước tại một quán rượu , mà hắn vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, không biết lúc Luffy ở trong cung điện đã có chuyện gì xảy ra.
......................
" Họ đến rồi " Rebecca reo lên, chạy ra ngoài mở cửa. Bọn họ đến đây chậm quá.
Mọi người nói chuyện vui vẻ cho đến tối. Usopp kể lể thành tích của mình trong ánh mắt ngưỡng mộ của người dân Tontata, cậu ấy còn được phong là ' thánh ' vì đã giải thoát được người dân trong lốt no lệ đồ chơi nữa. Lần này cậu ấy đã thực sự tỏa sáng. Kinemon đã tìm được người bạn đồng môn Kanjuro. Franky hạ gục Seinor Pink và xưởng sản xuất smile. Zoro hạ tên Pica còn tôi và chị Robin hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ đồng đội, bảo vệ Rebecca. Mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ.
Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là bọn hải quân, tại sao chúng không thấy bất cứ động tĩnh gì ? Đáng nhẽ ra chúng phải bắt đầu lùng xục chúng tôi rồi.
..........................
Đến đêm, có một vị khách đã đến thăm chúng tôi. Sabo - tổng tham mưu trưởng quân cách mạng, hóa ra lại là anh trai kết nghĩa của Luffy. Anh ấy đã kể cho chúng tôi nghe về những ngày thơ ấu của cả ba người. Nói về mục đích sống của mình, bảo vệ đứa em trai quý giá.
" Hic..... Thật là một câu chuyện cảm động..... Đúng là một tấm lòng cao cả "
Franky xúc động đến khóc, nước mắt tùm lum khiến cho phần gò má mà cậu ấy đang sửa chữa bị chập điện.
Trước khi ra đi Sabo đã dặn dò chúng tôi hãy chiếu cố và để ý đến Luffy giúp anh ấy. Trước đây hình như Ace cũng đã nói vậy. Thật đúng là anh em mà.
" Sabo cậu không muốn gọi Luffy dậy sao " Chị Robin nói.
" Tôi chỉ đến gặp Luffy một lát thôi, cứ để thằng bé ngủ đi . Tôi đi đây "
Mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ sau khi Sabo rời đi. Nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được, tôi đã nhìn thấy được kí ức của Law khi anh ấy đưa cho tôi chú mèo giấy origami, anh ấy đã vô tình gửi gắm những kí ức của mình vào trong đó hoặc có thể mèo giấy đã cố tình cho tôi được nhìn thấy nó.
Tôi vào phòng ăn lục trong đó một ít lương khô và mang ra ngoài phòng khách. Tôi nghĩ là mình nên canh trực tối nay. Tôi khó mà ngủ được rồi.
" Hmf... "
Bỗng nhiên nghe được tiếng trở mình, tôi đoán có ai đó đang lạnh. Mang thêm chăn vào trong phòng tôi nhận ra ngoài Law, tất cả mọi người đều đã có đầy đủ. Vừa rồi anh ta cứ thế mà ngủ không thèm đắp chăn luôn.
" Anh đã làm rất tốt rồi Law. Corazon-sam chắc hẳn sẽ tự hào về anh lắm "
Tôi kéo chăn lên cao cho Law và ra khỏi phòng.
Trong đêm ấy chàng trai đó đã mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười mà lần cuối cùng anh cười khi ở đó, cạnh Corazon.
o0o