Các ngọn đèn rực rỡ tỏa sáng màn đêm phồn hoa, chiếc xe đen bóng sang trọng lao trên quốc lộ, Diệp Thiếu Cảnh ngồi trong xe, nhắn tin với Trác Thích Nghiễn, nói cho hắn biết xong việc sẽ về nhà, trễ nhất cũng khoảng 11h.
“Cậu đang quen ai sao?” Kỳ Dực lái xe, liếc mắt sang nhìn Diệp Thiếu Cảnh một cái.
Diệp Thiếu Cảnh bất giác phủ nhận: “Không có.” Lại sợ Kỳ Dực nhìn ra dấu vết lại nói thêm: “Bạn em có chút việc tìm, em chỉ nói cho anh ta biết em đang làm việc…” càng giải thích lại càng cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, cho nên quyết định im lặng cúi đầu.
Kỳ Dực buồn cười nhìn Diệp Thiếu Cảnh: “Có đối tượng cũng không sao, chỉ cần không phải là nghệ sỹ là được.” Lưu loát cho xe rẽ vào một con đường lại nói tiếp: “Danh tiếng của cậu bây giờ đang ngày một gia tăng, tốt nhất là không để bị người khác phát hiện có người yêu.”
“Anh không phản đối?”
“Chỉ cần không ảnh hưởng tới công tác là được.”
Diệp Thiếu Cảnh lặng yên nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, không muốn cùng Kỳ Dực thảo luận vấn đề này nữa, người yêu của cậu không phải người bình thường, cũng may Trác Thích Nghiễn không phải là nghệ sỹ, nếu hắn là nghệ sỹ như vậy sẽ phải chia tay, cả hai đều quá bận rộn, gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi năm không gặp nhau được mấy lần, dù tình cảm có tốt đến mấy cũng sẽ phai nhạt, nhớ tới điều này khiến Diệp Thiếu Cảnh đột nhiên có chút bất an, quay đầu hỏi Kỳ Dực: “Công tác gần đây của em đều ở trong thành phố sao?”
“Trên cơ bản đều ở trong thành phố.” Kỳ Dực tựa hồ biết cậu đang nghĩ cái gì, cười gian nhìn cậu: “Cậu sợ rời khỏi thành phố sẽ xa người ta sao?”
“….”
“Nếu người đó là người như vậy thì không đáng để cậu nhớ mong.” Kỳ Dực nhìn thẳng con đường phía trước, gương mặt thanh quý trong lúc tranh sáng tranh tối lộ đường cong sắc bén: “Nếu là tôi, tôi sẽ tận lực ủng hộ từng bước đi của đối phương.”
Diệp Thiếu Cảnh ngạc nhiên nhìn Kỳ Dực: “Không ngờ anh lại là người ôn nhu đến vậy.”
“Đó là cậu không biết thôi.” Kỳ Dực nhún vai trả lời.
Nửa giờ sau, hai người tới một nhà hàng cao cấp 5 sao trong nội thành, Kỳ Dực cho xe vào bãi đỗ, mở cửa cùng Diệp Thiếu Cảnh bước xuống: “Đêm nay chúng ta tới đây ăn cơm.” Dứt lời xách theo một cái úi Prada bước đi.
Diệp Thiếu Cảnh tròn mắt: “Không phải đi làm việc sao?”
“Ăn cơm cũng là công việc.” Kỳ Dực dẫn theo Diệp Thiếu Cảnh đi vào thang máy, ấn số: “Vốn bữa tiệc đêm nay cậu không cần đến nhưng mà nhà đầu tư muốn gặp cậu, cậu chỉ cần ngồi ăn, còn lại để tôi ứng phó.”
Diệp Thiếu Cảnh nghi hoặc nhìn Kỳ Dực: “Nhà đầu tư?”
Kỳ Dực vừa nhắn tin cho trợ lý vừa bớt thời giờ trả lời vấn đề của Diệp Thiếu Cảnh: “Nếu cậu muốn đóng phim phải có nhà đầu tư đưa tiền cho cậu quay, vị thương nhân này là bạn tôi quen, nếu có thể kéo được tài chính, cơ hội của cậu càng nhiều.”
“Anh có thể xác định em nhận được vai nam chính?” Diệp Thiếu Cảnh da đầu run lên, không ngờ động tác của Kỳ Dực lại nhanh như vậy, còn chưa đi thử vai, mà đã bắt đầu lôi kéo nhà đầu tư rồi.
Kỳ Dực chắc như đinh đóng cột yêu cầu Diệp Thiếu Cảnh: “Cậu phải giật được vai diễn!”
“Nếu vạn nhất…”
“Không có vạn nhất, cậu chỉ cần chuẩn bị tốt cho buôi thử vai, những cái khác không cần nghĩ nhiều.” Kỳ Dực mắt cũng không chớp hạ lệnh. ‘Đinh’ một tiếng thang máy tới lầu 20. Kỳ Dực dẫn Diệp Thiếu Cảnh đi qua một hành lang, mở cửa một căn phòng.
Nhân viên phục vụ thấy hai người, cung kính dẫn bọn họ tới phòng ăn.
Căn phòng bố trí rất cách điệu, ngọn đèn trùm hoa lệ treo giữa phòng, trên bàn ăn hình tròn bày la liệt các loại đồ ăn phong phú, nhưng cũng chỉ có 3 người ăn, khoảng gần 30 tuổi, thoạt nhìn đều là những nhân vật phong độ.
Nam tử khuôn mặt anh tuấn đi tới, tóc đen như mực, ánh mắt cao ngất, phủ lên người tây trang màu xanh thẫm, bất đồng với nhân viên văn phòng bình thường, ngôn hành cử chỉ toát ra cỗ khí quý tộc, anh ta thân thiết chào hỏi với Kỳ Dực, lại khách khí chào Diệp Thiếu Cảnh vài câu, cuối cùng cười cười nói nói với Kỳ Dực: “Muốn gặp em thật không dễ dàng, nghệ sỹ em nói là cậu ấy sao?” Quay đầu nhìn sang Diệp Thiếu Cảnh một cái.
Diệp Thiếu Cảnh cười cười, ánh mắt nam nhân trở nên ý vị sâu xa.
Kỳ Dực ngăn trở ánh mắt anh ta, quay đầu nói với Diệp Thiếu Cảnh giới thiệu nam nhân là Đường Vinh đổng sự của công ty điện tử, rồi lại bưng ly rượu lên cùng Đường Vinh nói: “Cậu ấy là nghệ sỹ của tôi, sau này có công tác đều ưu tiên cậu ấy.”
Đường Vinh hiển nhiên cùng Kỳ Dực đã nhiều lần hợp tác, cho nên nói giỡn: “Nghệ sỹ của em còn thiếu cơ hội công tác sao? Đừng lừa tôi chứ, Diệp Thiếu Cảnh lúc này đang như diêu gặp gió, cơ hội so với người khác còn nhiều hơn, còn cần em kéo đầu tư sao?”
“Đầu tư vĩnh viễn không chê ít, còn nữa, anh cũng đâu chỉ hợp tác với tôi chỉ 1 lần.” Kỳ Dực quỷ khí nói.
Đường Vinh ánh mắt lóe ra: “Tôi nghe nói Từ Đạo muốn Mạt Mạn Ny tham gia đóng phim, Mạt Mạn Ny là nghệ sỹ của Canh Giờ, mà Canh Giờ bất đồng với các công ty giải trí thông thường, không có giới hạn đầu tư, tôi không thích phóng viên cả ngày đều bám theo tung tin.”
“Bây giờ còn chưa xác định vai nữ chính, hay là anh lựa chọn người khác rồi?”
“Tôi không có quyền quyết định vai nữ chính.”
Hai người vừa uống vừa tán gẫu, Diệp Thiếu Cảnh yên lặng cúi đầu ăn cơm, cậu đích xác đói bụng, cơm trưa cũng chỉ uống có một chai nước, cùng mấy thứ linh tinh, quá đói nên chỉ tập trung đánh chén. Đến nỗi hai người bên cạnh Đường Vinh đang nói chuyện làm ăn không còn tâm tư thưởng thức, Diệp Thiếu Cảnh cũng chỉ lịch sự chào một tiếng rồi im chả nói gì nữa, cũng may có Kỳ Dực ở đây, mà chuyên môn của cậu là ăn ké, cũng may Kỳ Dực yêu cầu không được uống rượu.
End 94 <ins
class="adsbygoogle"