Như vậy thật không tốt chút nào, cậu bình thường vốn là bộ dạng này, có khi còn cẩu thả hơn, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, hơn nữa lại là nam nhân, tính cách không chút đáng yêu, có người thích cậu như vậy cũng thật hiếm lạ.
Nghĩ muốn Trác Thích Nghiễn vì quá nhàm chán mà xa cách cậu, không qua lại, không đưa đón, không ràng buộc… Cứ nghĩ sẽ không còn được nhìn thấy hắn, cậu cũng chẳng cao hứng nổi, thậm chí có chút buồn phiền. Mới quen biết không bao lâu, mà Trác Thích Nghiễn đối với cậu đã trở thành một thói quen.
Trác Thích Nghiễn nhìn thẳng mắt Diệp Thiếu Cảnh vẫn còn hơi mơ hồ, nam nhân này khả năng hoàn toàn không biết tối qua mình đã không kiềm chế được mà cường hôn cậu ấy, đương nhiên cũng không định nói cho cậu ấy biết, còn phải giữ ước định với cậu.
“Gần đây có hàng ăn, chúng ta đi ăn sáng, vừa kịp giờ về công ty.”
Diệp Thiếu Cảnh cau mày gật đầu: “Vâng.”
Trác Thích Nghiễn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, nửa giờ tới hàng ăn, Diệp Thiếu Cảnh mượn toilet của nhà hàng, khi cậu đem nước lạnh như băng hất lên mặt, thần trí mới khôi phục lại hoàn toàn.
“Em thực không có tinh thần.” Trác Thích Nghiễn hạ tách hồng trà bá tước, chăm chú nhìn thần sắc tiều tụy của Diệp Thiếu Cảnh: “Có phải công việc rất cực khổ, hay đạo diễn tạo áp lực cho em?”
Công việc vất vả? đây là vai diễn cậu rất thích, cho dù là vất vả cũng thấy vui vẻ, cho dù đạo diễn có tạo áp lực cũng không cảm thấy gì, cho nên ngẩng đầu nói chuyện với hắn: “Tiến độ quay phim tôi có thể theo được.”
Trác Thích Nghiễn cũng không truy hỏi nữa, hắn thường tới phim trường xem cậu diễn, làm sao có thể không biết cậu rất thích nghề nghiệp của mình, thế là đổi đề tài: “Hai ngày nữa được nghỉ, em có dự định gì không?”
“Tham gia lớp đào tạo diễn xuất.” Sau khi đuổi kịp tiến độ quay, đoàn phim cho diễn viên nghỉ ít ngày lấy lại sức, nhưng thời gian nghỉ ngơi của cậu bị Cẩm Đường sắp xếp tham gia lớp huấn luyện cùng nghệ nhân công ty định kỳ học diễn xuất.
Trác Thích Nghiễn khẽ nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi nói với cậu: “Không bằng đi cùng tôi tham gia yến hội từ thiện, do biểu tượng giới thời trang khởi xướng, rất nhiều nghệ sỹ sẽ tham gia, em đi cùng tôi, tôi giới thiệu vài nhân vật chủ chốt cho em.”
“Đây là hoạt động được công ty an bài trước, không có biện pháp đi cùng anh.” Diệp Thiếu Cảnh bất động thanh sắc cự tuyệt, cậu rất thích tham gia lớp huấn luyện, khi nào không có công tác liền chủ động tham gia.
“Đây không phải hoạt động của giới thương nhân, em nói một tiếng với công ty bên kia, bọn họ chắc sẽ không phản đối.” Trác Thích Nghiễn không nghĩ tới Diệp Thiếu Cảnh sẽ cự tuyệt, đối với nghệ sỹ mà nói đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Diệp Thiếu Cảnh cũng không giấu diếm hắn: “Tôi không thích tới những nơi như vậy.”
“Sự kiện lần này không giống trong suy nghĩ của em đâu.”
“Thật không?” Có lần cậu cũng tham gia mấy hoạt động nhỏ của giới thương nhân, phần lớn là nghệ sỹ cùng mấy ông chủ uống rượu nói chuyện phiếm, cho nên cậu rất hiếm khi tới mấy chỗ đó, bởi vì chuyện này mà bị mấy nghệ sỹ trong công ty nói cậu không thích tụ tập.
“Đây là sự kiện tư nhân, không có truyền thông, nghệ sỹ cũng không nhiều lắm, cùng những tiệc rượu em đã tham gia bất đồng.” Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh cố du thuyết.
“Anh hy vọng tôi đi?”
“Em chỉ cần đi cùng tôi, không nói chuyện cũng được.”
Có thành ý mới như vậy, làm Diệp Thiếu Cảnh cũng không nỡ cự tuyệt nữa, tò mò hỏi: “Nó diễn ra bao lâu?”
“Khi nào em muốn về chúng ta liền về.”
Diệp Thiếu Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn giống như nước hồ xanh biếc dưới ánh mặt trời, không nghĩ tới Trác Thích Nghiễn sẽ nói như vậy, thoạt nhìn rất ưu ái cậu, tự dưng có cảm giác được yêu chiều, thật kỳ quái.
Trác Thích Nghiễn mê đắm nhìn nụ cười của cậu, lấy ra một hộp gấm đưa cho Diệp Thiếu Cảnh: “Tặng em.”
“Tặng tôi?” Diệp Thiếu Cảnh nhất thời sửng sốt, lần đầu có nam nhân tặng quà cho cậu, vẫn còn kinh ngạc mà chưa tỉnh lại, Trác Thích Nghiễn mở nắp hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ có in chìm bản đồ thế giới, phi thường đẹp mắt, giới hạn số lượng phát hành toàn cầu.
Diệp Thiếu Cảnh chú ý tay trái Trác Thích Nghiễn cũng đeo loại đồng hồ này, nhất thời sợ hãi nhiều hơn vui mừng, đem cái hộp gấm trả lại cho Trác Thích Nghiễn: “Thứ này rất quý giá, tôi không nhận được.”
Trác Thích Nghiễn không để ý, giống như không quan tâm đến cự tuyệt của cậu: “Nó chỉ là một vật trang sức, nếu em không thích có thể vất đi.” (Jer: Móa??? Mềnh ghét cái tính này của mấy anh công đại gia nha…hu hu…vất cho em này….)
“Tôi có thể cùng ăn cơm với anh, có thể cùng tham gia hoạt động cùng anh, nhưng quà tặng của anh tôi không thể nhận.” Diệp Thiếu Cảnh đem hộp gấm đẩy về phía hắn, thần sắc thản nhiên, đối với chiếc đồng hồ bên trong không có hứng thú gì.
“Thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ em sẽ thích.” Trác Thích Nghiễn quẫn bách thu lại hộp gấm, hắn biết Diệp Thiếu Cảnh không phải là người tham lam, tặng quà cốt chỉ mong thấy cậu vui vẻ, không nghĩ tới tác dụng ngược lại.
Vấn đề tình cảm này làm hắn thật sự không thể nào xử lý tốt, hắn không tài nào hiểu được cậu muốn cái gì, nếu Diệp Thiếu Cảnh là nữ nhân hoặc là gay, khẳng định không thể chống cự lại được tấn công của hắn.
Nhưng khốn nỗi, Diệp Thiếu Cảnh vốn không có tình cảm gì với hắn, lại là một thẳng nam, cho nên cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể nắm giữ được tâm tư cậu. hắn là một thương nhân, cực kỳ chú ý tới kết quả và lợi nhuận, dựa theo tỷ suất lợi nhuận từ từ theo đuổi cậu ấy, không bằng tìm một người nhu thuận hiểu chuyện, tùy ý hắn bài bố, ái tình như vậy có khác gì kinh doanh.