Tiến hành khai thông pháp lực chưa đến nửa giờ thì sắc mặt Harry đã trắng bệch, hiện giờ cậu không thể chịu đựng được việc tiêu hao một lượng ma lực lớn như vậy. Draco đau lòng ôm Harry về phòng, nhìn gương mặt say ngủ của cậu thì trong lòng tràn đầy lo lắng và khủng hoảng.
Hắn sẽ không để Harry xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ bảo vệ Harry, bảo vệ con của bọn họ.
“Cha đỡ đầu, không còn cách nào hay sao?”
“Không, nếu có thì ta còn ở đây sao? Nếu con có thời gian đứng đây nói chuyện với ta thì không bằng đi đi thử vài phương thức phối dược nâng cao pháp lực mới đi.”
“Con đã thử qua mọi cách rồi, chúng đều gây hại đến người mang thai.”
“Đầu con bị bọn Gryffindor đồng hóa rồi à! Không có thì không biết tự tạo ra sao? Con mà không làm được thì quả là sự sỉ nhục đối với mấy con O ta cho con suốt bảy năm Hogwarts. Đừng quấy rầy ta nữa.” Draco bị cha đỡ đầu đuổi ra khỏi thư phòng, trong đầu hiện lên tất cả những phương thức điều dược mà hắn có thể nghĩ ra được, cho dù là muối bỏ biển thĩ cũng phải cố gắng. Có thể nâng cao được một phần ma lực, Harry càng có thêm một cơ hội sống.
Lúc Harry mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì cảm thấy cả người bủn rủn, ma lực tiêu hao quá độ. Cảm nhận vị trí Draco một chút thì biết hắn đang ở hầm điều chế dược. Vừa đến đó thì nghe một tiếng nổ ầm, cửa hầm bật mở mang theo khói đen bay ra.
“Draco, anh đang làm gì vậy? Phá hầm à?”
“Không, chỉ thí nghiệm một chút thôi.” Draco nhìn cái vạc nát bét, bất đắc dĩ cười cười, tiện tay quăng nó tới góc tường, ở đó đã chất đống vài cái vạc cũng nát như vậy.
“Em không biết là anh còn có sở thích nghiên cứu độc dược đấy. Anh nghiên cứu ra gì rồi? Pháo hoa à?”
“Chỉ vài phương thức phối dược thôi. Đói bụng sao? Muốn ăn gì không?”
“Để em xem chút, không đói, nhưng nếu có đồ ngọt thì em không từ chối đâu.” Harry nhìn kết quả Draco tạo ra. Ngó ngó các công thức cùng tầng tầng ánh quang bay qua lại trong hầm, lần nữa cảm thán thành tích độc dược tệ hại của mình hồi còn đi học, nhìn thế nào cũng không hiểu.
Draco gọi gia tinh đi chuẩn bị bữa trà chiều phong phú. Hồng trà nóng hổi, bánh kem dâu ngọt xốp nổi danh của tiệm Công Tước Mật, còn có bánh gatô sôcôla, cùng món sandwich đa dạng. Harry đột nhiên cảm thấy mình có chút đói, cùng Draco ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.
“Nếu để cho giáo sư thấy chúng ta như thế này, chắc chắn sẽ nghiêm phạt chúng ta quét dọn phòng độc dược một học kỳ.”
“Còn có thể phạt liền nguyên năm đấy, trò Potter, trò Malfoy.” Harry bị giọng nói bất ngờ của Snape dọa sợ, phun ra ngụm trà rồi ho liên tục. Draco vội đưa cho cậu tách trà ấm khác.
“May là hai đứa bây đã tốt nghiệp rồi.” Snape đen mặt nhìn con đỡ đầu cùng Harry, “Kết quả thí nghiệm sao rồi Draco?”
“Theo công thức thì không có vấn đề gì, nhưng khi thực hành lại thất bại. Có mấy nguyên liệu không thể dùng chung với nhau được.” Draco báo cáo lại kết quả chiều nay cho cha đỡ đầu. Snape cau mày nhìn phương thức phối dược trước mắt, thoạt qua thì không có vấn đề gì thật, nhưng dùng cỏ ánh trăng và cỏ sóng thì không được, chúng mang thuộc tính tương tự, phối cùng nhau sẽ vô dụng.
Harry ở bên cạnh vừa ăn vừa nghe hai người kia không ngừng phun ra mấy từ ngữ về độc dược, làm cậu mơ mơ hồ hồ. Không phải cậu muốn tốt nghiệp xong rồi trả lại hết kiến thức cho giáo sư, chỉ là cậu vốn không học môn này được. Hồi năm sáu nếu không nhờ đến cuốn sách cũ kia của giáo sư thì chưa chắc cậu qua hết mấy bài kiểm tra.
“Tích tích tích tích tích…” Điện thoại của Draco vang lên, Snape cực kì không vui mà nhìn con đỡ đầu.
“Alô, sao vậy Hughes?”
“…Hửm, rừng Navis? Sinh vật hắc ám bạo động?”
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi đến ngay.” Snape kinh ngạc nhìn Draco. Rừng Navis? Mấy hôm trước ông vừa từ đó về, cũng không có thấy sinh vật hắc ám bạo động gì hết. Nhưng mà nói đến, lúc đó ông đi tìm dược liệu thì thời gian có không bình thường, sinh vật hắc ám đều rất hung tợn, thậm chí đôi khi sẽ vô cớ mà kéo bè kéo lũ gây sự.
“Ở Bộ Phép Thuật có việc, anh phải đến đó một chuyện, ngủ sớm đi đừng chờ anh.”
“Ừm, nếu có chuyện gì nhớ nói em biết.”
“Được.” Draco hôn khóe miệng Harry một cái, vội vàng rời đi. Còn Snape thì ngồi đó nói cho Harry biết mấy vấn đề cần chú ý đến trong thời kì mang thai, sẵn tiện mắng một trận.
“Nếu ta còn thấy trò ở trên trời nữa thì đừng trách tại sao cây chổi kia lại thành củi nằm trong lò sưởi.” Harry không ngừng gật đầu như gà con, đồng thời mặc niệm mình không biết bảo vệ chổi.
Xưa nay, đến năm giờ thì Bộ Phép Thuật tan tầm, rất ít người tăng ca. Nhưng đêm nay, Bộ Phép Thuật lại đèn đuốc sáng trưng, Cục Sinh vật Huyền bí, Cục Tư pháp, Cục Thần Sáng, Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật Huyền bí, Phòng Nghiên cứu và Bảo vệ Muggle, thậm chí các Lương Y ở bệnh viện Tháng Mungo cũng đang đứng tại quảng trường của Bộ.
Draco vừa ra khỏi lò sưởi thì đã bị văn kiện thư kí Hughes đưa cho che mắt.
“Bộ Trưởng, rừng Navis phía Bắc đột nhiên xuất hiện sinh vật hắc ám bạo động, uy hiếp đến chỗ ở của Muggle.”
“Hợp tác với chính phủ Muggle sơ tán họ, phái ra mấy tiểu đội Thần Sáng đi bắt sinh vật hắc ám, con nào quá nguy hiểm có thể giết tại chỗ, Lương Y cũng đi cùng, Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật Huyền bí và Cục Thần Bí mau chóng điều tra rõ ngọn nguồn chuyện này, Cục Tư pháp cũng mau cho người đi ngăn Nhật báo Tiên tri lại, tuyên bố một phần ngoài sáng thôi, tôi không muốn thấy mấy cái tít động trời trên báo ngày mai.”
“Bộ trưởng, giáo sư Hagrid ở Hogwarts cũng báo sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm cũng hung tợn hơn mọi khi, đã có mấy con Độc Giác Thú bị giết.”
“Triệu tập Lương Y đi trước, dẫn thêm mấy Thần Sáng qua đó. Số lượng Độc Giác Thú xưa nay luôn rất ít, tử vong đều là tổn thất lớn. Phải bảo vệ tất cả sinh vật quý hiếm trong rừng.”
Draco cởi áo khoác ngồi xuống ghế, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết tình hình trước mắt.
“Bộ Trưởng, Hiệp hội Thánh Đồ Đức yêu cầu trò chuyện.”
“Nhận.”
“Chào buổi tối, Bộ Trưởng Malfoy.”
“Chào buổi tối, Hội trưởng Luther.” Draco ngồi nghiêm chỉnh nhìn người đàn ông trong màn hình. Họ đã trực tiếp bỏ qua Bộ Phép Thuật quốc tế mà liên lạc thì chứng tỏ việc lần này khá là nghiêm trọng.
“Khu bảo tồn tại Rừng Đen phía Tây Đức bị phá hỏng, có một vài sinh vật hắc ám nguy hiểm trốn đến khắp châu Âu. Bộ Trưởng Malfoy nếu có phát hiện thì phiền ngài thông báo lại với Bộ Phép Thuật Đức. Còn có, Chúa tể Hắc Ám đã vượt ngục.”
“Cám ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.” Draco cắt đứt cuộc trò chuyện, giao lại việc cho Hughes, hắn muốn đến một nơi.
Draco Độn thổ đến một hòn đảo nhỏ, nơi có mộ của giáo sư Dumbledore. Quả nhiên nhìn thấy Chúa tể Hắc Ám đời trước đang ngồi bên cạnh mộ, vẻ mặt dịu dàng yêu thương nhìn ông cụ đang ngủ yên. Hắn đã sớm biết đến ân oán giữa thầy hiệu trưởng cùng Chúa tể Hắc Ám đầu tiên, thế nhưng khi nhìn thấy tận mắt vẫn có chút khiếp sợ.
“U, thằng nhóc nhà Malfoy, tới bắt ta về à?”
“Không, thưa tiền bối. Nhà ngục kia là do ngài xây nên, nếu ngài muốn vượt ngục thì đã sớm làm rồi. Còn về việc của giáo sư Dumbledore, tôi rất xin lỗi…”
“Không, Albus đã thỉnh cầu ta đừng trách tội kẻ nào. Có mang đũa phép Cơm Nguội đến không?”
“Có, nhưng mà nó…”
“Gãy rồi đúng không? Thằng nhóc Potter kia đúng là quả quyết thật. Là ba món Bảo bối tử thần đó. Ném hòn đá phục sinh, bẻ đũa phép Cơm Nguội, còn thiếu đốt áo choàng tàng hình nữa thôi.” Grindewald cười híp mắt nhìn người yêu say ngủ, nhận đũa phép mà Draco mang đến, đặt nó vào tay Albus. “Cho ta mượn đũa phép cậu một chút.”
Draco cung kính đưa đũa phép, Gellert nhận lấy thì xoay sang Albus, dùng một chú ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, thi thể bất hủ già nua của hiệu trưởng đột nhiên trở về hình dạng khi còn trẻ tuổi, sau đó Gellert cũng thực hiện thần chú đó với mình.
“Nhóc con, cậu đi được rồi.”
“Ngài không muốn hiệu trưởng sống lại sao?”
“Không, nếu ta thực sự làm Albus sống lại, em ấy sẽ oán ta. Ta tình nguyện để em ấy không mang theo tiếc nuối, mang theo tình yêu của ta ra đi cũng không muốn em ấy oán giận ta một chút.” Draco nhận lại đũa phép thì lập tức rời đi. Trước khi đi, hắn nghe thấy, “Nhóc con, cậu phải biết, thế gian này không chỉ có hai phép thuật trắng và hắc ám. Thế gian này có rất nhiều lực lượng nằm ở vùng màu xám đó, những điều mà ta hay cậu đều không thể hiểu được. Ở Nurmengard có một vài thứ, di vật ta để lại cho cậu.”
Grindewald nhìn hòn đảo nhỏ nay lại không còn ai, ngồi ngây ra một lúc lâu, nhìn ánh mặt trời dần chiếu lên mặt biển, sáng lấp lánh. Ông nằm xuống cạnh Albus, cầm chặt tay người ấy, đặt đá phục sinh giữa hai người, mỉm cười khép nắp mộ lại.
Albus, phần mộ lớn như vậy, sao tôi có thể để em cô đơn một mình được.
Khi mặt trời sáng tỏ ngoài khơi, nơi trường Durmstrang vang lên từng hồi chuông, thật lâu cũng không ngừng.
Draco ngồi trong phòng làm việc giải quyết từng chuyện xảy ra từ tối qua, đột nhiên muốn về nhà một chút. Vì vậy, Draco bắt đầu hành động bỏ việc, quăng lại vô số văn kiện khẩn cấp, tắt điện thoại di động, quay về nhà.
Không khí buổi sáng nơi dinh thự Malfoy trong lành và mát mẻ, còn mang theo hương hoa hồng thoang thoảng. Draco về phòng mình, nhìn Harry còn đang say giấc nồng, ngọt ngào và bình yên đến thế. Hắn thay áo ngủ, nằm xuống cạnh người yêu, vuốt ve bụng Harry, nhìn nhẫn trên tay cậu, nghĩ tới Scorpio của họ.
Draco nghĩ hắn đã có cả thế giới.
Ấm áp như vậy, bình yên như vậy.
Harry mơ mơ màng màng thức giấc, nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng vành mắt hơi đen của Draco, xoay người rúc vào lòng hắn, “Sao vậy?”
“Không có việc gì, ngủ thêm chút đi.”
“Ừm.” Harry mơ màng ngủ tiếp. Draco cũng dành chút thời gian ngủ bù. Lát nữa còn có một đống chuyện ở Bộ đang chờ hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
_(:з” ∠)_ Sẽ có hôn lễ, nhưng phải là thật lâu sau đó kìa. Mọi người đừng sợ, ta sẽ viết một hôn lễ thật hoành tráng!