Ôn Thôn Nương Tử

Chương 7




[Quán trọ]

Ban đêm.

Mọi âm thanh đều trầm lắng, chỉ có ánh trăng mông lung, đây chính là thời cơ của hạng đạo chích tiến hành trộm đạo.

Hai gã nam tử che mặt mặc hắc y lưng đeo đại đao, thừa dịp ánh trăng mờ ảo, leo tường lẻn vào hậu viện của quán trọ.

Cước bộ nhỏ nhẹ, lướt qua phòng bếp, từng bước dọc theo hành lang rồi dừng chân ở lầu hai quán trọ.

“Đại ca, bọn chúng ở gian phòng kia sao?” Liên tiếp không tìm thấy người muốn tìm, hắc y nam tử che mặt thấp hơn có chút nóng nảy. Hắn trầm giọng, hỏi hắc y nam tử che mặt cao hơn bên cạnh.

“Chắc là mấy gian phòng cuối này?!”Nam tử cao cao nhức đầu, không chắc chắn.

“Chắc là…?!” Nếu không phải bọn họ đang làm chuyện lén lút không dám gặp người, hắn chắc sẽ gầm lên mất. Trời ạ, số phận của hắn rốt cuộc là cái loại mốc meo gì, tự nhiên lại có một huynh trưởng đần độn như thế, sớm biết hắn không đáng tin như thế, hắn sẽ tự mình đi tra xét.

Thấy dáng vẻ hung ác của đệ đệ, nam tử cao hơn không khỏi rụt cổ lại. Rõ ràng mình là huynh trưởng, tương đối cao lớn, nhưng luôn mang cảm giác không có mặt mũi gì ở trước mặt đệ đệ.

“Huynh…” Thấy dáng vẻ uất ức của huynh trưởng, nam tử thấp hơn giận đến nói không ra lời. Bỏ đi, bỏ đi, đã như vậy, cũng chỉ có thể tra xét.

“Đi thôi.” Tức giận trừng mắt nhìn huynh trưởng một cái, nam tử thấp hơn dẫn đầu đi về phía trước.

“A.”Nam tử cao hơn ngẩng đầu, đi theo phía sau tên thấp hơn.

* * *

[Trong phòng]

Bên trong tấm rèm giường màu hồng phấn, mơ hồ có thể thấy được một tiểu nữ nhân xinh đẹp. Tấm chăn thêu chim cát tường bảo sắc màu lam bằng tơ lụa, phủ từ ngực trở xuống. Nàng lộ ra một đôi tay ngọc ngà, cánh tay mảnh khảnh, tiếng hít thở rất nhỏ, biểu hiện nàng đang say sưa ngủ.

Ở bên kia chiếc giường màu phấn hồng, còn có một chiếc giường màu xanh biếc. Trên giường cũng là một cô gái thanh tú đang ngủ, nàng chính là tỳ nữ Phỉ Thúy của người nằm bên trong tấm rèm giường màu hồng phấn, chủ nhân chiếc giường màu phấn hồng, Tô Tích Nhân xinh đẹp.

Ngủ cùng một phòng, là thói quen của các nàng.

Hai tiểu nữ nhân đều đã ngủ say sưa, một chút cũng không nhận thấy nguy hiểm sắp đến.

Mất một ít thời gian, hai gã hắc y nam tử che mặt kia rốt cuộc tìm được mục tiêu tối nay của bọn họ — Tô Tích Nhân. Chúng lấy ra khói mê luôn mang theo mình, nhồi vào ống trúc rồi thổi vào phòng của Tô Tích Nhân, dùng đao nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ tiến vào.

Trước vét hết đồ trang sức đeo tay để trên bàn, sau vơ tất cả châu báu nhét vào bọc của mình. Hai gã nam tử mơ hồ có thể thấy được thiếu nữ xinh đẹp ở trên giường, trong mắt lộ ra vẻ tục tĩu bẩn thỉu.

“Ca, ta muốn ả.”Nam tử thấp hơn dùng ánh mắt tục tĩu tà khí lướt qua người Tô Tích Nhân, còn chảy cả nước miếng.

“Đệ…”Nam tử cao hơn cũng thèm thuồng Tô Tích Nhân, nhưng là dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đệ đệ, hắn không có can đảm nói. “Được rồi, ta qua bên kia một ít.” Aizz, tại sao mỗi lần có chuyện tốt, cũng không thuộc về mình?!!

“Được.” Gã thấp hơn hài lòng gật đầu, được, huynh trưởng của hắn mặc dù đần độn, nhưng cũng thức thời.

Hai huynh đệ đi tới trước giường dự định riêng của mình, mau chóng cởi ra quần áo, lộ ra thân thể xấu xí, vén tấm rèm lên, nước miếng ào ạt nhìn nữ nhân thanh tú bởi vì khói mê mà ngủ say sưa kia.

“Mỹ nhân, ta tới đây!”Thân thể xấu xí, vội vã áp lên người nữ nhân. Bàn tay hèn hạ sờ lên da thịt non mềm, cong miệng hướng về phía làn môi đỏ thắm của mỹ nhân…

“Rầm…”

Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng ra. Nhanh chóng, hai bóng dáng đánh về phía hai gã nam tử.

“Dâm tặc to gan, dám xúc phạm tiêu vật của Dương Uy Tiêu cục!!!.”

“Rầm…”

Còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, hai gã nam tử trần truồng bị đá ngã trên mặt đất.

“Aiz nha, tên nào to gan như vậy, dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử.”Nam tử thấp xoa cái mông đau, gầm thét.

“Ông nội ngươi đây!” Thấy nam nhân xấu xí giống như heo này tính làm bậy với Tô Tích Nhân đang bất tỉnh nhân sự, Đan Ty Tuấn giận đến đầu tóc dựng ngược cả lên, hận không đem tên dâm tặc đầu heo này đánh nát nhừ thành mấy mảnh, hận đến nỗi đạp cho tên đầu heo này mấy đạp, hắn vẫn cảm thấy không hết hận.

“Ôi, đừng đạp nữa!!” Bởi vì chỉ có chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng cũng không sáng nên nam tử thấp kia căn bản không thấy rõ kẻ đang đá hắn là người phương nào.

“Này thì đạp!!” Đan Ty Tuấn cười lạnh, càng đá mạnh thêm mấy cái.

“Ôi, ôi, đại gia, đừng đá, đừng đá, tiểu nhân không dám nữa!” A, đau quá, đau quá, thật giống như xương sườn bị đá nát mất rồi! Hắn hôm nay thật là ra cửa bất lợi, tự nhiên bị người ta bắt được.

“Thiếu chủ, tên dâm tặc này làm sao bây giờ?!” Tên cao hơn cũng giống như tên trước, bị đánh đến bị thương cả người mà Vu Phong đề cập tới, tiện tay vứt xuống bên cạnh tên thấp kia.

“Đệ đệ, ngươi không sao chứ?!”Nam tử cao vuốt đệ đệ, hỏi.

“Ôi, đại ca, ngươi đụng phải vết thương của ta rồi!”Nam tử thấp bị chạm vào vết thương, kêu lên.

“Xin lỗi, xin lỗi.”Nam tử cao vội vàng rụt tay về, thật ra thì hắn cũng đau!!”Xử lý sao ư?” Đan Ty Tuấn cườivô cùng tà đạo, “Dám đụng đến người ta bảo vệ, tự nhiên phải cho hắn đẹp mắt.” Hắn vung tay về phía Vu Phong, “Vu Phong, đốt đèn lên, trước khi xử lý, xem có phải ba đầu sáu tay hay không, lại dám động đến người được Dương Uy Tiêu cục bảo vệ?!”

“Dạ.” Vu Phong lĩnh mệnh, xoay người đốt đèn.

Trong nháy mắt, ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng.

Hai tên dâm tặc đủ ngẩng đầu, Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong cùng cúi đầu.

Oa, Tu La hiện hình, dữ nhiều lành ít. Thấy Đan Ty Tuấn lạnh lùng đang suy nghĩ, đây là ý nghĩ duy nhất của tên dâm tặc.

Nôn, xấu quá. Nhìn hai gã dâm tặc dữ tợn đầy người, vết thương, vết sẹo khắp nơi, Đan Ty Tuấn chỉ muốn ói. Chết tiệt, nghĩ đến cảnh hai tên đầu heo này chạm vào người Tô Tích Nhân, hắn chỉ muốn đánh người.

“Rầm…” Quả đấm không chút lưu tình rơi trên người tên thấp, “Nói, các ngươi theo dõi các nàng từ khi nào?!” Từ khi nhận ra khói mê trong sương phòng, hắn khẳng định chúng hẳn là sớm có âm mưu. Chết tiệt, nếu như, nếu như bọn họ xuất hiện muộn một chút, hắn không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện đáng sợ như thế nào!! Thật là đáng chết!!!!!

“Đừng, đừng đánh, ta nói, ta nói.” Dưới nắm đấm hung ác của Đan Ty Tuấn, gã đầu hàng.

“Ban ngày, hai huynh đệ chúng ta nhìn thấy các ngươi cùng hai cô nương kia cùng nhau dùng bữa.” Nhìn ánh mắt sắc bén của Đan Ty Tuấn, gã âm thầm nuốt nước miếng, “Thấy các ngươi đều thân mặc hoa phục, đích thị là người giàu sang, hơn nữa hai cô nương kia rất hấp dẫn, chúng ta nổi lên tâm ý.”

Thì ra là ban ngày dùng bữa, bọn họ bị kẻ gian nhắm tới. Nhưng là, thân là Thiếu chủ Tiêu cục hắn lại không để ý thấy, mới hại Tích Nhân các nàng bị thương tổn, hắn thật là đáng chết!

Đan Ty Tuấn nhíu lông mày, ảo não vô hạn. May quá, may mà các nàng không gặp chuyện không may, nếu không hắn chết một ngàn lần cũng không đủ chuộc tội.

“Thiếu chủ, hai người bọn chúng làm sao bây giờ?” Độc ác đạp hai chân kẻ bắt cóc, Vu Phong xin chỉ thị.”Trước giữ nguyên trần truồng mà trói lại, ném ra bên ngoài, sáng mai đưa đến nha môn.”

Mặc dù rất muốn đích thân giết hai tên đầu heo này, nhưng quốc có quốc pháp, phạm pháp thì phải nộp nha môn, tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp.

“Dạ”. Vu Phong tìm một sợi dây trói hai gã lại, quăng hai gã ra ngoài.

Đưa mắt nhìn bọn chúng rời đi, Đan Ty Tuấn đi tới trước giường Tô Tích Nhân.

Nhẹ tay khẽ vuốt dung nhan điềm tĩnh, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa nàng sẽ bị tổn thương. Thiếu chút nữa sẽ không còn nhìn thấy nàng nở nụ cười, không nghe được giọng nói ôn nhu mềm mại nhưng chậm rãi của nàng, thiếu chút nữa mất đi nàng!

Đến lúc này, hắn mới hiểu được, hóa ra bản thân đối với nàng không chỉ là thích, hóa ra mình đã yêu nàng…

A, hiểu được tâm ý của mình, thì ra là cũng là chuyện vui sướng như vậy!