Thân ảnh màu trắng
như đại bàng giương cánh đáp xuống, cánh tay thon dài hữu lực như tia
chớp vung lên, Tô Tích Nhân lảo đảo muốn ngã vững vàng rơi vào trong
ngực y.
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Giọng nói xa lạ, hơi thở xa lạ, khiến Tô Tích Nhân hoảng hốt như người sống ở ẩn đã lâu nay
tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào mắt
chính là một khuôn mặt tuấn mỹ mà ôn hòa. Mày kiếm rậm, đôi mắt thâm
thúy sáng ngời như ánh sáng trong đêm, sống mũi cao thẳng, làn môi dày
mỏng vừa phải nhấp nhẹ.
‘Nam nhân này thật có khí chất.‘ Tô Tích Nhân tán thưởng trong lòng, y ôn văn nho nhã nhưng không mất khí thế.
Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân đánh giá ngoại hình của mình không khỏi
khẽ mỉm cười, thật là một cô nương thú vị. Mới vừa rồi còn hoảng hốt
thất thần, nhưng bây giờ lại chuyên tâm quan sát mình như vậy, hơn nữa
tất cả ý nghĩ đều viết trên mặt.
“Cô nhìn đã hài lòng chưa?”
Ngữ điệu trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai, khiến Tô Tích Nhân sợ hết hồn, theo phản xạ lui về phía sau.
“Cẩn thận.”
Mắt thấy Tô Tích Nhân lại sắp ngã nhào, Nhan Nhược Thần lên tiếng cảnh báo, đồng thời giang tay ra, Tô Tích Nhân vững vàng rơi vào trong lòng y.
Nhiệt độ ấm áp, hơi thở xa lạ, da thịt cùng da thịt mặc dù là cách lớp quần
áo, nhưng vẫn thân cận như thế. Tô Tích Nhân cảm thấy ngượng ngùng, nhớ
lại vừa nãy cũng là như thế, làn da tái nhợt không khỏi hồng hồng lên
như những rặng mây, khí sắc rốt cục tốt lên chút ít.
“Đa tạ công tử.”
Mặc dù cảm thấy ngượng ngùng khi va chạm với người xa lạ, nhưng đối phương
cứu mình là sự thật. Có vết xe đổ, Tô Tích Nhân lần này không bối rối
nữa, nàng nhẹ nhàng lui khỏi cánh tay của Nhan Nhược Thần, sau đó mỉm
cười hơi cúi người, thật tâm nói tạ ơn.Kiều dung ngượng ngùng, nhưng rất duyên dáng, ngôn ngữ chân thành, thiếu nữ trước mắt khiến Nhan Nhược
Thần cảm thấy hứng thú.
Mày kiếm anh khí của y mỉm cười, vận công đưa nàng chen ra khỏi đám người, ngăn đám đông va đẩy nàng lần nữa. Ánh mắt sáng ngời, nụ cười ấm áp khiến cặp mắt kia phát sáng chói lọi hơn.
Đôi tay thon dài ấy… y mỉm cười, cất cao giọng nói:
“Cô nương không cần đa lễ, tại hạ Nhan Nhược Thần, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?”
Nụ cười ấm áp của Nhan Nhược Thần cùng cử chỉ nho nhã lễ độ khiến tâm tình vốn bối rối của Tô Tích Nhân buông lỏng không ít, hơn nữa tên của y
cũng cho nàng không ít hảo cảm, Nhan Nhược Thần, vì sao rạng rỡ, tựa như nụ cười ấm áp, đôi mắt sáng ngời kia. (Tác giả: sai rồi, y tên là Nhan Nhược Thần, nhưng nghĩa là „tia nắng ban mai‟, bởi vì Nhan đại soái ca ra đời vào lúc bình minh.)
Nàng cũng khẽ cúi người tự giới thiệu mình: “Tiểu nữ tử Tô Tích Nhân, là
người kinh thành. Vừa rồi đa tạ công tử ra tay cứu giúp, nếu không tiểu
nữ tử nhất định đã bị thương.” Nếu nhẹ, va chạm, bị sát thương hoặc là
bị thương. Nếu nặng, bị chà đạp, mình đầy thương tích.
“Tô cô nương, thứ cho tại hạ mạo muội. Vừa rồi thấy cô nương vẻ mặt hoảng hốt, thất hồn lạc phách, không biết do nguyên cớ gì?”
Câu hỏi quan tâm của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích Nhân ngẩn ra, việc bất đắc dĩ, khó giải kia lại nảy nở trong lòng.
Dáng vẻ buồn bã thê lương của Tô Tích Nhân khiến Nhan Nhược Thần Tuấn nhíu mi.
Chẳng biết tại sao, y lại có cảm giác đau lòng.
“Xin lỗi, là tại hạ mạo phạm.” Mang theo ý tạ lỗi, Nhan Nhược Thần nói với nàng.
Thật lòng xin lỗi khiến Tô Tích Nhân ý thức được mình vừa tỏ ra lỗ mãng ở
trước mặt người ngoài. Lúng túng đỏ mặt, rồi lại nhớ lại mình vốn đi
cùng Phỉ Thúy. Như vậy bây giờ Phỉ Thúy ở đâu? Giương mắt ra nhìn chung
quanh, biển người mênh mông nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi luống cuống. Chết rồi, Phỉ Thúy nhất định sẽ lo lắng.
Nhìn kĩ vẻ gấp gáp bất an của Tô Tích Nhân, Nhan Nhược Thần lên tiếng hỏi:
“Tô cô nương đang tìm người ư?”Câu hỏi của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích
Nhân hơi bình tĩnh lại. Nàng làm sao đã quên Nhan công tử đây đã cứu
nàng, có lẽ y thấy Phỉ Thúy.
“Đúng vậy. Xin hỏi Nhan công tử vừa
rồi có phải chỉ thấy một mình tiểu nữ tử, có thấy một cô nương xấp xỉ
tuổi với ta, mặc quần áo màu vàng nhạt hay không?”
Thu mâu mở thật to, tràn ngập chờ đợi nhìn Nhan Nhược Thần.
Mặc dù rất không muốn đôi mắt mỹ lệ kia thất sắc, nhưng Nhan Nhược Thần cũng chỉ có thể nói thật:
“Vừa rồi, tại hạ chỉ thấy Tô cô nương.”
Đáp án phủ định của Nhan Nhược Thần khiến đôi mắt sáng trong kia trong nháy mắt ảm đạm xuống. Ô ô… Quả nhiên đã lạc đường, không biết Phỉ Thúy có
phải đang đi lùng sục tìm nàng hay không? Còn hắn nữa? Hắn có phải cũng
đang lo lắng vạn phần tìm mình hay không?
Nghĩ đến Đan Ty Tuấn đã cho mình nếm đủ tư vị ngọt, chua, thương tâm, đôi mắt lại tràn đầy lạc tịch*.
(*cô đơn, mất phương hướng)
Đã từng, Phỉ Thúy nói cho nàng biết, hắn thích nàng, nàng giống như một
loại mật ong ngọt ngào, nhưng hắn lại là người phong lưu như thế, sao
dám tin tưởng hắn thật lòng thích nàng đây? Có lẽ hắn giống như Phỉ Thúy lo lắng, chẳng qua là chưa từng tiếp xúc qua những cô gái như nàng,
nhất thời tò mò mà thôi. Hoặc có lẽ hắn căn bản là muốn trả thù mình
từng phạm vào cấm kỵ, gọi hắn là mỹ nhân? Có lẽ… Cho dù hắn bây giờ đang tìm mình, cũng là từ trách nhiệm, trách nhiệm của một hộ vệ đối với
tiêu vật.
Ý nghĩ này làm cho nàng ánh mắt lạc tịch của nàng càng thêm lạc tịch.
Nhan Nhược Thần nhận thấy Tô Tích Nhân tâm tình biến hóa, suy đoán nàng nhất định là đang nghĩ đến người làm tổn thương trái tim nàng. Có lẽ lúc
trước y thật tò mò là ai lại khiến con người dịu dàng như thế này lại
phải chịu tinh thần tổn thương, nhưng bây giờ y không chịu được nhìn
thấy nàng buồn bã thê lương như thế.
Cánh tay thon dài hữu lực mở ra, ôm Tô Tích Nhân vào ngực.
Có lẽ là thương tâm, có lẽ là ham muốn vòng tay ấm áp kia, Tô Tích Nhân
thả lỏng, để y ôm lấy, mặc cho bàn tay ấm áp của y vỗ nhẹ lưng nàng, an
ủi mình không tiếng động.Đan Ty Tuấn trốn trong đám người, phảng phất có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở trong lòng. Hai tay hắn nắm chặt, ánh mắt hung ác, đố kỵ nhìn chằm chằm hai người đang thân mật ôm
nhau.Namnhân này là ai? Tích Nhân đã sớm biết nàng sao? Sao hắn có thể
ôm nàng như vậy? Sao nàng có thể không đẩy hắn ra? Bọn họ có quan hệ như thế nào?
Vô số nghi vấn sôi trào ở trong óc, đố kỵ như hàng
nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé trái tim hắn. Ngay từ lúc Tô Tích
Nhân rơi vào tay nam nhân kia, hắn đã muốn xông lên hung hăng tách bọn
họ ra? Càng muốn lớn tiếng chất vấn, hắn muốn xách cổ áo nam nhân kia,
tuyên bố: Nàng là của ta, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng
vào nàng!
Nhưng, hắn cái gì cũng không thể làm? Hắn và nàng không có hẹn ước, cũng chưa từng ra mắt chính thức, hắn cũng không phải là
người nào của nàng? Huống chi nàng cũng đã không để ý tới hắn, không
nhìn hắn? Hắn sao có thể làm như vậy?
Một nụ cười khổ bất đắc dĩ
tràn trên gương mặt tuấn tú, không nghĩ tới Đan Ty Tuấn hắn cũng có lúc
bất lực không thể làm gì như vậy. Chẳng lẽ đây chính là trời cao trừng
phạt, trừng phạt hắn trước kia đã làm tổn thương lòng nữ nhi quá nhiều
hay sao?
Vu Phong mang theo Phỉ Thúy đi phía sau Đan Ty Tuấn, chỉ thấy Thiếu chủ giống như đầu gỗ ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Vu Phong cùng Phỉ Thúy hai mặt nhìn nhau, Thiếu chủ không đi tìm Tô cô nương / Tiểu thư sao? Sao bây giờ lại đứng đó hả?
“Thiếu chủ.” Vu Phong đi lên trước, khẽ gọi.
Đan Ty Tuấn quay người lại, cũng là dùng ánh mắt vô tình nhìn hắn.
Ối, sao Thiếu chủ / Đan công tử lại giận tới biến thành người ngốc như thế này.
Vu Phong và Phỉ Thúy đồng thời nghĩ như vậy ở trong lòng, rốt cục là tại sao?
“Đan công tử, người không tìm tiểu thư nhà ta sao?” Mặc dù vẻ mặt vô tình
của hắn cũng rất dọa người, nhưng vì tiểu thư, Phỉ Thúy lấy hết dũng khí hỏi.
“Đúng vậy, sao không thấy Tô cô nương?” Theo hắn thấy,
Thiếu chủ cùng Tô cô nương vốn là lưỡng tình tương duyệt, sẽ không vì
một trận cãi nhau nhỏ, một chuyện nhỏ, mà không qua lại với nhau nữa đó
chứ???Đan Ty Tuấn mặt không chút thay đổi rốt cục nghe thấy Tô Tích Nhân có biến hóa, nhưng là vẻ mặt thống khổ.
“Nàng ở bên kia.”
Đan Ty Tuấn vẻ mặt thống khổ khiến Vu Phong cùng Phỉ Thúy nghĩ sai, cho là
Tô Tích Nhân gặp phải chuyện gì không tốt, tâm hoảng ý loạn nhìn theo
hướng Đan Ty Tuấn chỉ, nhưng lại thấy Tô Tích Nhân cùng một nam tử ôm
nhau, lập tức vừa nghi vừa sợ.
“Tiểu thư.” Phỉ Thúy cất cao giọng, cố gắng chạy tới nơi của Tô Tích Nhân.
“Phỉ Thúy?” Trong nỗi thương tâm, tựa như nghe thấy tiếng la của Phỉ Thúy.
Tô Tích Nhân rời khỏi Nhan Nhược Thần, nhìn theo nơi giọng nói truyền
đến, quả nhiên thấy nhóm Phỉ Thúy ở đó.
“Phỉ Thúy.” Vui vẻ hoan hô, Tô Tích Nhân lôi Nhan Nhược Thần, “Là Phỉ Thúy, là Phỉ Thúy.”
Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân vui vẻ như một đứa trẻ thế này, không khỏi vui lây, nụ cười trở nên sáng hơn, “Đó chính là người nàng muốn tìm
sao?”
“Ừ.” Tô Tích Nhân gật đầu, “Cám ơn Nhan công tử đã cứu ta, còn an ủi ta, bây giờ ta phải trở về.”
Nhan Nhược Thần nghe vậy, buông nàng ra. “Tô cô nương, ta có thể đi tìm nàng không?”
“Hả?” Lời của Nhan Nhược Thần khiến Tô Tích Nhân cả kinh, sững sờ cười đáp, “Được, bây giờ ta đang ở một quán trọ phía trước.”
“Được, tại hạ đã nhớ.” Nhan Nhược Thần khẽ mỉm cười.
“Ta đi đây.” Tô Tích Nhân chào Nhan Nhược Thần, giống như hồ điệp bay đi.
Nhan Nhược Thần nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng, âm thầm nói trong lòng, ta nhất định sẽ tới tìm nàng.