Editor: Devil
———–
Từ khi gặp Tạ Trí ở trung tâm thương mại tới giờ, Triệu Mậu luôn lo lắng đề phòng, kể từ đó nhãn hiệu mà cậu ta cùng Lý Hạo Nhiên đầu tư cũng hủy bỏ, chuyển sang xin anh mình một chức vị nhàn tản ở trong công ty, mang danh giám đốc nhưng mỗi ngày cũng chỉ chơi game trong văn phòng.
Điều gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Cuối cùng có ngày nọ, lúc Triệu Mậu từ ngoài về công ty phát hiện có vài bảo vệ đứng trong công ty, cô gái có quan hệ khá tốt với cậu ta nhìn thấy liền vội vàng tiến tới nhỏ giọng nói cho cậu ta biết: “ Giám đốc Triệu, ngài Tạ Trí chính là vị kia của Tạ thị đang chờ anh trong phòng còn không cho chúng tôi gọi điện thoại, bảo chỉ chờ, giờ đang nói chuyện với chủ tịch Triệu ở trong đó, không khí có chút…”
Triệu Mậu run rẩy, tức thì tâm loạn như cào cào, bước chân dừng lại, đế giày giống như đang bị sàn nhà kéo lại, gian nan nhấc lên đặt xuống, có thể là hành lang quá ngắn đi một chút đã tới cuối rồi.
Cậu ta gõ cửa văn phòng của chính mình hai cái, nghe thấy giọng của anh mình kêu vào đi.
Triệu Mậu bước vào thấy Tạ Trí đang ngồi uống trà ở sofa đối diện cậu ta, anh cậu ta thấy cuối cùng cậu ta cũng tới vội nói với ngài Tạ, em tôi tới rồi vậy tôi ra ngoài trước.
Lúc bước ra ngoài anh còn muốn khuyên nhủ Triệu Mậu vài câu nhưng Tạ Trí lại ở đằng sau nhìn nên cuối cùng anh cũng chẳng nói gì cả.
Không ai biết chiều hôm đó, bọn họ nói gì ở bên trong nhưng mà theo lễ tân miêu tả thì lúc ngài Tạ bước ra, khí thế lạnh lẽo giống như muốn giết người.
Công ty xuất hiện rất nhiều loại phỏng đoán khác nhau, cái gì mà giám đốc Triệu đoạt phụ nữ của ngài Tạ, đâm phải chiếc xe yêu thích của ngài Tạ, đủ loại phỏng đoán kì quặc khác nhau nhưng chỉ có anh của Triệu Mậu mới biết rõ, thằng nhãi Triệu Mậu ngứa đòn này nói hết những điều nên nói cùng không nên nói ra rồi.
Nói ra cũng tốt, chung quy cũng không ảnh hưởng tới cổ phiếu của công ty, anh đã sớm nghe em mình nói chuyện này rồi, nghe mà thấy ghê tởm tới mức cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi.
Trong một con hẻm tối tăm ở East Harlem, New York, Lý Hạo Nhiên đang co ro trốn trong một túp lều của dân vô gia cư, tránh né đám người truy lùng khắp nắp.
Xui xẻo này của hắn phải kể từ một tháng trước.
Sau chuyện kia từ mười mấy năm trước, gã lại thích ‘chơi’ mấy đứa con trai, nhưng mà gã luôn ‘chơi’ trên tinh thần người tình ta nguyện, cũng chỉ là tình một đêm hoặc là dùng tiền trả sau khi hai bên thỏa thuận thôi, cuối cùng thì lúc đó dù bị cảnh sát điều tra rất lâu nên cảm thấy làm mấy chuyện phạm pháp sẽ gặp chút rắc rối.
Sau khi bố gã phá sản rồi chết đi đã để lại cho gã không ít tiền, có thể cho gã sống mấy đời xa hoa, thoải mái, tình cảm bố mẹ với gã cũng chẳng tốt mấy, bao năm nay sống một người vẫn khá tốt.
Cho tới tận tháng trước, gã nhìn thấy một thiếu niên người Mỹ gốc Hoa trong một quán rượu ở Manchester, trông cực kì đẹp, tính tình lại đanh đá, gã cũng chỉ sờ mông cậu ta hai cái mà đã cầm bình rượu rượt gã chạy rồi. Lý Hạo Nhiên giả vờ sợ sệt mà chui vào WC kéo cậu ta vào một phòng nhỏ rồi làm cho thiếu niên xinh đẹp này cảm nhận một chút đau khổ, vừa lúc uống rượu nên càng hưng phấn làm cậu ta một phen, ai ngờ nhìn thiếu niên này yếu đuối mỏng manh nhưng lại rất khỏe cuối cùng cũng trốn thoát khỏi gã.
Vốn dĩ chỉ là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống của Lý Hạo Nhiên mà thôi, ai ngờ lại có mấy người vạm vờ xuất hiện trước cửa chung cư của gã ở London thì gã mới biết chính mình gặp rắc rối to rồi.
Đây là con nuôi của ông trùm đảng ngầm Trung Quốc lớn nhất London, đang học ở Manchester.
Lý Hạo Nhiên bị nhét vào xe, nghe vài người nói thì có vẻ muốn chở gã đến vùng ngoại ô khiến gã sợ tới mức tè ra quần, cố gắng tìm đường nhảy ra ngoài chạy trốn, cầm lấy hộ chiếu bay tới phía bên kia của đại dương. Ai ngờ gã đi tới đâu luôn có người tìm được, đành phải thay đổi chỗ trốn liên tục.
Mấy ngày nay, Lý Hạo Nhiên chiếm lấy căn lều của một kẻ vô gia cư, tốt xấu gì cũng có chỗ để ngủ, gặm miếng bánh mì nướng đã quá hạn mà gã lục được trong thùng rác tự hỏi sao mình lại biến thành dạng này thì một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mặt gã.
Là Tạ Trí.
“ Đã lâu không gặp nhỉ, bạn cũ.” Lý Hạo Nhiên chỉ sửng sốt một chút rồi vô cùng tự nhiên chào hỏi anh.
Sắc mặt Tạ Trí vẫn như thường, thậm chí còn ngồi xuống chiếc ghế giản dị kia: “ Mày sống chẳng ra làm sao cả.”
Lý Hạo Nhiên cười nhạt: “ Cứ sống thôi, nhóc bạn kia của mày cũng chẳng sống tốt nhỉ?”
Nghe gã nhắc tới Chu Bùi Cảnh, ánh mắt Tạ Trí trở nên lạnh lẽo: “ Tao nghe nói có người đang tìm mày.”
Lý Hạo Nhiên chắp tay sau lưng đứng dậy, lấy súng từ dưới gối đầu nắm trong tay, chậm rãi dịch về phía Tạ Trí.
Vì chuyện lần này mà gã đã tiêu hết số tiền bố gã để lại cứ nghĩ chuyện sẽ hết, ai mà ngờ ông trùm hắc bang kia lại y như một con chó điên, ai nói cũng mặc kệ, giờ cả người gã cũng chỉ còn hai đô trên người, thấy Tạ trí thành công như này nên nảy sinh ác ý muốn trói anh lại rồi đòi chút tiền từ Tạ Trạch Hoa, cho dù không trói được thì lấy chút tiền mặt trên người anh cũng tốt.
Súng này là Lý Hạo Nhiên mua để tự vệ, một khẩu Browning có gắn ống giảm thanh, gã cũng chẳng muốn giết chết Tạ Trí nên chỉ bắn vai trái Tạ Trí. Tạ Trí nhìn vết thương mà gã bắn, chỉ đứng im để gã đánh, tài bắn súng của Lý Hạo Nhiên rất bình thường nên viên đạn chỉ sượt qua vai của Tạ trí, máu lan ra thấm ướt bộ đồ anh mặc.
“ Sao mày không né?” Lý Hạo Nhiên ngạc nhiên, sau đó gã sợ hãi, hoảng hồn còn chẳng thấy rõ động tác của Tạ Trí, súng của gã bị đoạt mất ngay sau đó là một trầm vang lên, thân dưới trở nên đau nhức.
Lý Hạo Nhiên cong người ngã trên đất run rẩy, thân dưới của gã bị Tạ Trí dùng súng bắn đứt, đầu đau như muốn nổ tung, liều mạng sờ cái đó của mình lại chưa sờ được vết thương đã đau tới ngất đi.
Tạ Trí ném súng đi nói với bên ngoài lều: “ Ông Lâm, cảm ơn.”
Lý Hạo Nhiên tỉnh lại là đang ở bệnh viên, thân dưới dùng vải băng lại đến trông buồn cười, một cảnh sát đang đứng cạnh gã, mơ màng tới sắp ngủ.
Thấy gã tỉnh lại thì cảnh sát thông báo cho gã biết gã bị khởi tố vì tội cố ý hành hung người nên có khả năng sẽ phải ngồi tù.
Lý Hạo Nhiên phát điên chỉ vào thân dưới của mình hỏi vậy cố ý thương tổn tới tao thì sao?
Cảnh sát nhẹ nhàng nói cho Lý Hạo Nhiên biết: “ Cậu Tạ chỉ phòng vệ chính đáng.”
Tạ Trí mời luật sự nổi tiếng am hiểu vụ án hình sự nên không bao lâu vụ án của Lý Hạo Nhiên đã kết thúc, gã bị phạt tù năm năm ở Mỹ sau đó bị trục xuất về Anh.
Chờ vết thương của gã đỡ hơn sẽ lập tức bị đưa vào ngục. Ngày đầu tiên vào tù, gã mặc áo tù khập khiễng bước đi lại bị cảnh ngục đẩy mạnh, mấy tên tù nhân da trắng, da đen đứng trước mặt gã nhìn gã bằng ánh mắt như nhìn người chết.
Tên da đen cầm đầu tỏ vẻ thông cảm mà cúi đầu vỗ vào mặt gã: “ Chào mừng đến với ngôi tù đồng tính.”