Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Chương 10: End




Xách theo cái rổ, Lâu Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay đã lớn lên thành một con chó to béo mập mạp nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy quẫy không ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười.

"Tuyết Vụ, ta muốn đến từ đường, cũng không phải đi chơi, ngươi hưng phấn như vậy làm gì?"

Đi được một lúc, đột nhiên nàng giơ tay lên dùng sức vẫy hai cái, Độc Cô Tiếu Ngu bên bờ ruộng phía bên kia cũng giơ tay lên vẫy vẫy với nàng, rồi sau đó vùi đầu tiếp tục làm ruộng.

Tiếu Tu La thanh danh hiển hách trên giang hồ thật sự đúng là một nông dân, thật sự là khó có thể tưởng tượng!

Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, tiếng gào thét đòi đánh đòi giết vọt qua bên cạnh nàng, nàng không khỏi tò mò lớn tiếng hỏi.

"Thập tam đệ, tại sao la lớn như vậy?"

"Tên tiểu tử Thập bát đệ đó dám gieo hạt tiêu trên thửa đất trồng đậu xanh của bọn ta, ta phải giết hắn!"

Hahaha!

Các đứa con của Quỷ Diêm La quả nhiên quỷ quái muốn chết, làm như ngày nào không trêu cợt người khác thì sống không nổi hay sao đó, cứ chốc chốc lại có tiếng người kêu la đòi giết đòi đánh, mà người bị đuổi đánh đuổi giết nhất định là nhi tử của Quỷ Diêm La.

Nàng mím môi lại cười, vừa đi được vài bước, lại gặp được một cảnh tượng thú vị mà dường như ngày nào cũng gặp qua.

"Tướng công, đừng keo kiệt như vậy mà!"

"..."

"Một năm mới chữa bệnh từ thiện một lần, cũng đâu có gì phiền toái!"

"..."

"Tướng công, được rồi, được rồi, chỉ một lần thôi!"

"..."

"Tướng công..."

Làm bộ như không phát hiện, nàng cúi đầu cười trộm đi ngang qua đôi vợ chồng có thể nói là tuyệt phối kia, qua một khúc thật xa mới dám cười ra tiếng.

Cũng có lúc lãnh tâm lãnh diện Độc Tu La cũng phải bó tay!

Lại đi không được bao lâu, gặp một đám nương tử đang vây quanh thảo luận, có người bằng tuổi nhau, có người già, càng không thiếu người trẻ.

"Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, nương, lục thẩm nhi, thất thẩm nhi."

"Thấm du a! Đang muốn đi tìm ngươi đây, đến đây, đến đây đi!"

"Có chuyện gì ạ? Thất thẩm nhi."

"Bọn nam nhân nhà này thật sự rất đáng giận, cho nên chúng ta đang lên kế hoạch tìm một ngày toàn thể chuồn êm đến Tân Cương chơi, để nam nhân bọn họ tự phục vụ bản thân đi, đến lúc đó ngươi cũng cùng đi đi!"

Đây không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh.

"Chuyện này..." Trên trán mồ hôi chảy xuống giọt giọt, nàng đắn đo không biết trả lời như thế nào.

"Thôi được rồi, được rồi, đừng làm khó nàng, nàng cũng y như Mông Mông, phu là trời, thê là đất, chúng ta có hỏi nàng cũng như không thôi, đến lúc đó bắt cóc nàng theo là được rồi!"

"Nói vậy cũng phải, vậy thì Thấm Du, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi thôi!"

Thế là nàng rời khỏi nhóm nương tử đang âm mưu bàn tán kia, bên môi vẫn không ngớt cười.

Vào trong đây rồi, nàng mới hiểu một chuyện, trong đây không hề có nam nữ nam nữ ngang hàng nhau, mà tại đây đối phương đều cam tâm tình nguyện lép vế hơn người còn lại, giống như nàng, nàng cam tâm tình nguyện bị Phó Thanh Dương "dẫm nát dưới lòng bàn chân", bởi vì tuy rằng "Bị dẫm nát dưới lòng bàn chân", nhưng ngược lại, nàng cũng nhận được rất nhiều quan tâm, lo lắng và thương yêu.

Chịu thiệt chính là phương pháp để chiếm tiện nghi, đây có lẽ chính là đạo lý này!

"Tuyết Vụ, ta đi vào một mình được rồi, ngươi canh bên ngoài đi."

Tuyết Vụ lập tức nhu thuận nằm phục xuống, cái đuôi vẫn không ngừng vẫy qua vẫy lại trên mặt đất, nàng yêu thương vỗ vỗ đầu của nó, rồi mới bước vào trong từ đường.

Phó Thanh Dương không có lừa nàng, trong đại từ đường của bọn họ thật sự rất nhiều, rất nhiều "người", bài vị khắp nơi, các tổ tiên trưởng bối của Thất Diêm La đều ở đây, là một "đại tạp viện" chính tông, nếu bọn họ thật sự có thể nói được, chỉ sợ là thật sự sẽ huyên náo ầm ĩ vô cùng.

Cha của nàng cũng đã sớm nhập bọn với bọn họ.

Hơn nữa ở đây quả thật lúc nào cũng có người đến thắp hương cung phụng, xem đi, trên bàn thờ tràn đầy cống phẩm, đều là tươi mới mỗi ngày, tuyệt không có cống phẩm nào đã để quá đêm.

"Cha, ở đây ngài thật sự có rất nhiều bạn nha?" Nàng cười nói. "Hy vọng ngài sẽ không ngại náo nhiệt."

Nói xong, nàng lấy từ trong rổ ra bánh ngọt, hoa quả, đặt lên bàn thờ đã sớm không còn chỗ trống, xong rồi thắp hương tế bái, sau đó nàng chăm chú nhìn bài vị của cha, cười sung sướng.

"Cha, ngài khoái hoạt không? Thấm nhi thật rất vui vẻ!"

Nàng rất thỏa mãn, rất thỏa mãn thở phào ra một hơi.

"Thanh ca rất sủng ta, các trưởng bối cũng rất tốt đối với ta, đây quả thật là một gia đình chân chính, rất ấm áp, vô cùng ấm áp, đời này ta cũng không muốn rời đi khỏi nơi này, ta nghĩ, chắc cha ngài cũng vậy?"

Lại cùng phụ thân hàn huyên một hồi lâu sau, nàng mới sảng khoái rời đi.

"Được rồi, Tuyết Vụ, chúng ta trở về đi! Thanh ca chắc đang tìm ta, hắn nói muốn ăn há cảo, ta còn chưa nấu cho hắn nữa!"

Phó Thanh Dương quả nhiên đang tìm nàng, nhưng cũng không phải bởi vì nguyên nhân nàng đang nghĩ, mà là bởi vì...

"Cha, giúp đỡ đi!"

"Giúp cái gì?"

"Giúp nữ nhi của ta, tôn nữ của ngài, đổi tã, cái mông hoàng kim của nó thật thối chết người."

"Sao ngươi không tự mình đổi?"

"Chuyện này...chuyện này...không tốt lắm? Nó là nữ nha!"

"Nữ thì làm sao? Nó là con gái của ngươi, cũng không phải nữ nhi của người khác."

"Nhưng mà...nhưng mà...Nó là nữ!"

"Là con gái của ngươi."

"Nhưng...nhưng...Nó là nữ !"

"...Nó là con gái của ngươi!"

"Mẹ nó, lão cha ngài rống lớn tiếng như vậy để làm chi? Dọa nữ nhi của ta khóc rồi nè!"

"Ta...mụ nội nó! Không dám thay tả cho nữ nhi, vậy ngươi sinh nhi tử đi!"

"Chó chết mà, lão cha thối ngươi dám thử nói nữa xem xem, nữ nhân Lâu gia chỉ sinh nữ không sinh nam, ngươi cố ý muốn làm lão bà của ta thương tâm sao?"

"Ngươi cái tên hỗn đản này, không sinh nhi tử thì Phó gia ai nối dõi tông đường?"

"Tổ tiên Quy Tôn vương là con dê con, ngoại trừ ta, lão cha thối ngài còn có hai đứa con trai, muốn nối dõi tông đường thì tìm bọn hắn được rồi, tại sao nhất định phải là ta?"

"Ta muốn ngươi nối!"

"Được, ta đi tìm nương, hỏi bà..."

"Chậm đã, chậm đã, đừng tìm nương của ngươi, đừng tìm nương của ngươi!"

"Sao?"

"Ta...tìm đệ đệ của ngươi nối, được chưa?"

"Ngoài ra, cũng không được nhắc lại chuyện này!"

"Tại sao?"

"Ta không thèm để ý, nhưng lão bà của ta sẽ để ý."

"Bênh lão bà ngươi dữ vậy sao, ngay cả nói cũng không cho nói, cái này hơi quá đáng à nha, ta..."

"Ta đi tìm nương!"

"Được, được, được, không đề cập tới, không đề cập tới!"

Ngoài cửa, Lâu Thấm Du lẳng lặng lau đi nước mắt, không phải thương tâm, mà là cảm kích, cảm động, ngay cả chính nàng còn không nghĩ đến chuyện này! Phó Thanh Dương cũng đã vì nàng mà lo lắng như vậy.

Có được một phu quân khoan dung lại thông cảm như vậy, nàng còn cầu mong gì nữa?

Mà trong phòng, Phó Thanh Dương vừa thắng một keo, nhưng lại cũng thua một bàn khác, vừa đắc ý chưa đầy một lát, lại mặt mày nhăn nhó khóc lóc liền đó.

"Lão cha thối, thực không có lương tâm, giúp nữ nhi ta thay tả một chút cũng không được! Quên đi, vẫn đi tìm lão bà là tốt nhất!"

Nhưng khi hắn thật vất vả mới tìm được Lâu Thấm Du, lại phát hiện Lâu Thấm Du đang cải lão hoàn đồng, nàng mang theo Tuyết Vụ đang chơi liệng đá với một nhóm tiểu quỷ khác.

"Hahaha, Tam tẩu liệng rất hay!"

"Nặng hơn! Nặng hơn!"

"Hahaha, giỏi, giỏi, Tam tẩu thực giỏi!"

"Nặng hơn nữa đi! Nặng hơn nữa đi!"

Sợ gọi tới gọi lui Lâu Thấm Du đang chơi sẽ mất hứng, Phó Thanh Dương không khỏi ngây người một lúc lâu sau, lắc lắc đầu, được rồi! Vậy đi tìm người khác đi...

"Nhị tẩu, cứu mạng a!"

"Sao?"

"Van cầu ngươi, giúp nữ nhi của ta thay tã đi!"

"..."