Ôn Nhu Như Hạ

Chương 121: Chương 121





Giữa tháng 2, Hạ Thanh Khê và nhóm của mình bắt đầu vào Tinh Quang Entertaiment làm thực tập sinh.

Vì nửa kỳ sau của năm nhất được tự do đăng ký môn học nên Hạ Thanh Khê lựa chọn những lớp học diễn ra vào buổi sáng, buổi chiều thì sẽ đến công ty làm việc.
Mỗi buổi sáng Hạ Thanh Khê sẽ lái xe đưa Cố Yên Chi đến trường, Kinh Nguyên là trường đại học công lập nên sinh viên ở đây rất ít người gia đình giàu có.

Bọn họ đến trường cùng lắm là đi xe máy, rất hiếm sinh viên lái xe hơi đi học nên việc Hạ Thanh Khê lái xe vào bãi giữ xe của trường đã thu hút không ít sự chú ý.

Căn hộ của hai nàng cách trường học khoảng 5 phút đi bộ, việc Hạ Thanh Khê lái xe như vậy những ngày đầu bị chú ý làm Cố Yên Chi xấu hổ mà càm ràm cô.

Hạ Thanh Khê rất tận hưởng sự càm ràm của nàng.
Những ngày sau buổi trưa Hạ Thanh Khê dùng bữa với nàng ở nhà ăn liền phải đi thực tập.

Cố Yên Chi cũng không nỡ càm ràm nữa nhưng từ khi Hạ Thanh Khê lái xe đi học, nàng mới phát hiện mình càm ràm Hạ Thanh Khê như vậy cũng không tốt, vì có người còn khoa trương hơn.
Khương Hữu Thiện mỗi ngày đều sẽ lái cái con xe màu hồng phấn đến trường, không chỉ sinh viên ngay cả giảng viên cũng bị cô ấy gây chú ý.

Kiều Gia Ý ở cạnh nhà Khương Hữu Thiện nhưng nàng ta từ chối leo lên cái con xe này của Khương Hữu Thiện mà nhờ tài xế gia đình đưa đi học mỗi ngày.
Mặc dù là con gái của chủ tịch Khương nhưng khi đến công ty thực tập, Khương Hữu Thiện vẫn bị bắt làm việc như mọi người.

Cô ấy đã quen được mẹ mình chiều chuộng nên không làm được việc gì ra hồn, đều phải nhờ đến Hạ Thanh Khê giúp đỡ.

Đến cả ba và anh ruột của Khương Hữu Thiện cũng bất lực trước sự vô dụng của đứa con gái này.

Thẩm lão sư là chủ nhiệm khoa văn học, cũng là lão sư dạy tất cả bộ môn chuyên ngành của Cố Yên Chi.

Bà ấy nhận ra tài năng của nàng nên đã giới thiệu nàng đến làm cộng tác viên viết bài cho một tạp chí dành cho sinh viên.

Cuốn tiểu thuyết thứ hai mà Cô Yên Chi viết lấy bối cảnh cổ trang, lần này nàng mạnh dạn đưa cho Thẩm lão sư xem qua dàn ý sơ lược.

Bà ấy cảm thấy cốt truyện của nàng rất hay nhưng khuyến khích nàng nên tìm hiểu thêm một số kiến thức về lịch sử để bộ tiểu thuyết này thực tế nhất có thể.
Cố Yên Chi nghe theo lời khuyên của lão sư, nàng chăm chỉ đến thư viện tìm đọc tài liêu lịch sử, những lúc rảnh rỗi nàng cũng sẽ tham gia những lớp học lịch sử của khoa sử học.
Thoáng cái lại đến tháng 3, Cố Yên Chi lại lớn thêm một tuổi, Hạ Thanh Khê hôm đó không rảnh rỗi nên buổi chiều nàng đã cùng Kiều Gia Ý đi ăn ở một hàng đồ nướng.

_ Yên Chi, lão sư nhận xét mấy chương đầu của cuốn tiểu thuyết cậu thế nào? - Kiều Gia Ý vừa nướng thịt vừa nói.
_ Lão sư thật sự đã khen ngợi rất tốt, bà ấy cũng chỉnh cho tôi một vài chi tiết nhỏ.

- Cố Yên Chi giải thích.
_ Cậu định khi nào sẽ bắt đầu công bố truyện.

- Kiều Gia Ý lại hỏi.
_ Có lẽ phải đợi tôi viết được một nửa đi, vì vừa công bố vừa viết nếu có chỉnh sửa sẽ làm thay đổi tình tiết truyện, cái này không tốt lắm.

- Cố Yên Chi thành thật nói.
_ Tôi nghĩ lần này có sự nhận xét của Thẩm lão sư, bộ tiểu thuyết này của cậu nhất định sẽ phá đảo.
Kiều Gia Ý vui vẻ nói, nàng ta là một fan của bộ tiểu thuyết “Sao tháng tư”, hôm đó lúc Cố Yên Chi nhờ Thẩm lão sư sửa dàn ý cho mình nàng ta mới biết Cố Yên Chi chính là tác giả của bộ tiểu thuyết đó.

Kiều Gia Ý vừa bất ngờ vừa mừng rỡ suốt ngày chạy theo nàng để xem bản thảo của bộ truyện mới.

Cố Yên Chi cũng yêu cầu nàng ta giữ bí mật chuyện nàng chính là tác giả Quỳ Hoa Tử, bởi vì Cố Yên Chi không muốn cuộc sống cá nhân của mình bị chú ý.
Kiều Gia Ý là con của một gia đình tri thức, ba của nàng ta là làm ở cục giải trí, mẹ nàng ta cũng làm chung ngành, đều là những cán bộ của nhà nước.

Kiều Gia Ý ham thích phim ảnh nhưng là làm biên kịch và đạo diễn chứ không phải làm diễn viên.

Nàng ta ngoài những giờ học ở trường khi khác đều sẽ được theo những biên kịch nổi tiếng để học hỏi nhờ vào mối quan hệ của ba mẹ nàng ta.
_ Phải rồi, cuối tuần này cậu có rảnh không? – Cố Yên Chi chợt hỏi.
_ Ừm! - Kiều Gia Ý vừa nhai miếng thịt bò vừa gật đầu.
_ Nhân viên của một tòa soạn liên hệ tôi, họ nói muốn xuất bản bộ “Sao tháng tư” thành sách, nhưng tôi không biết rõ về mảng này, cậu có thể đi cùng tôi để xem xét không? - Cố Yên Chi trông có vẻ lo lắng nói.
_ Thật sao? - Kiều Gia Ý bất ngờ.

– Tôi biết ngay cậu là một tác giả có triển vọng mà.

Được! Tôi sẽ đi cùng với cậu, đừng có lo lắng.
Kiều Gia Ý không nghĩ ngợi nhiều lập tức đồng ý với nàng.

Một lúc lâu sau, Cố Yên Chi nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Khê.


Nàng cho Hạ Thanh Khê địa chỉ, Kiều Gia Ý rất biết điều liền gọi taxi đi về, khoảng 10 phút sau Hạ Thanh Khê đến đón nàng.
Cô đưa Cố Yên Chi đến một khu nhà hàng cao cấp, Hạ Thanh Khê đặt một phòng ăn riêng, bên trong rất yên tĩnh, nhà hàng thiết kế theo kiểu âu, cửa sổ sát đất có thể ngắm nhìn khung cảnh đèn xe phồn hoa ở bên dưới.

Phục vụ đưa lên thức ăn rồi nhanh chóng rời đi để không gian riêng tư lại cho hai nàng.
_ Vì cậu không biết lái xe nên không có rượu vang đâu.

- Hạ Thanh Khê vừa cắt thịt bò vừa nói.
_ Tôi cũng không có uống rượu.

- Cố Yên Chi lấy ly nước lọc uống một chút.
Hạ Thanh Khê cắt xong thịt bò liền đổi cái dĩa đã cắt sang cho nàng.

Cố Yên Chi không từ chối, lấy nĩa xiên thịt lên ăn.
_ Công việc của cậu vẫn ổn chứ? Hôm nay lại về trễ như vậy? - Cố Yên Chi hỏi.
_ Vẫn ổn, chỉ là tôi được nhận vào làm nhân viên bán thời gian không còn là thực tập nữa.

Được trả lương cao, tất nhiên công việc sẽ nhiều hơn.

- Hạ Thanh Khê cắt một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng rồi nói.
_ Khương Hữu Thiện thế nào? Tôi nghe Gia Ý nói, cậu ta rất hay gây phiền phức cho cậu.

- Cố Yên Chi thường nghe Kiều Gia Ý bảo Khương Hữu Thiện rất vô dụng, việc làm không xong còn để phát sinh sự cố, đều là Hạ Thanh Khê giúp cô ấy xử lý.
_ Cậu ta chỉ nói quá lên thôi, đừng lo lắng.

– Hạ Thanh Khê lắc đầu, mặc dù việc cô nhiều một phần đúng là do những rắc rối mà Khương Hữu Thiện gây ra nhưng cô không muốn Cố Yên Chi lo lắng.
_ Thanh Khê, Khương Hữu Thiện từng nói sau này cậu ta sẽ mở studio, cậu có muốn đầu quân cho cậu ta.

- Cố Yên Chi nghiêm túc hỏi.

Hạ Thanh Khê đang cắt thịt liền dừng lại, cô suy nghĩ rồi nói thật với nàng.
_ Có lẽ.

– Hạ Thanh Khê gật đầu rồi bắt đầu giải thích.

- Mặc dù là công ty start-up nhưng nó vẫn lấy danh nghĩa của Tinh Quang, chắc chắn dựa vào danh tiếng Tinh Quang sẽ làm ăn rất tốt.

Hơn nữa đã là lấy danh nghĩa của Tinh Quang, bọn họ nhất định sẽ không bỏ mặc cho Khương Hữu Thiện muốn làm gì thì làm, họ sẽ cung cấp tài nguyên cho cậu ấy.

Có lẽ cậu không biết Tinh Quang là công ty giải trí nhưng chủ yếu chỉ sản xuất và dựng phim không có bồi dưỡng nghệ sĩ.

Nói là mở studio cho Khương Hữu Thiện, thật ra là công ty con của bọn họ, Khương thị hẳn đang muốn chiêu mộ nghệ sĩ.

Bọn họ là thương nhân thì chỉ tính lợi chứ không tính thứ gì thiệt thòi cho mình đâu.
Nghe Hạ Thanh Khê giải thích Cố Yên Chi dần hiểu ra, cũng phát hiện Hạ Thanh Khê bề ngoài lãnh đạm nhưng thật ra lại rất thông minh, mọi thứ đều có tính toán hết cả.

Nhưng nàng vẫn lo lắng.
_ Hiện tại cậu làm việc ở Tính Quang cũng rất tốt, đó là công ty lớn, không phải ai cũng được nhận vào, cậu rời đi như vậy liệu có ổn không?
_ Làm ở Tinh Quang đương nhiên tốt nhưng công ty họ đã thành lập hơn chục năm, nhân viên đều là những người kỳ cựu, tôi bán mình cả đời ở đó cũng không biết có được thành tựu gì.

Nhưng ở studio của Khương Hữu Thiện thì khác, tôi có thể phát triển bản thân và sự nghiệp của mình.

Cậu yên tâm, như lúc nãy tôi phân tích, studio này là công ty con của Tinh Quang.

Cơ hội ngàn năm có một này, miếng bánh ngon đột nhiên rơi trên người tôi nếu tôi không ăn nó thì chính là ngu ngốc không ai bằng.

- Hạ Thanh Khê cười cười trấn an Cố Yên Chi.
Nàng thấy Hạ Thanh Khê tự tin như vậy liền rất tin tưởng cô, Cố Yên Chi không hỏi nữa, vui vẻ ăn phần ăn của mình.
Khi trở về nhà đã là 10 giờ tối, Hạ Thanh Khê cởi áo khoác ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi.

Cố Yên Chi đi thay đồ, lúc trở lại phòng khách nàng mặc cái đầm ngủ rất kín đáo nhưng phần cổ chữ V khoét sâu lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng sợi dây chuyền năm trước Hạ Thanh Khê tặng nàng.
Cố Yên Chi định gọi Hạ Thanh Khê đi thay đồ nhưng khi nàng đến gần Hạ Thanh Khê đồng thời ngước nhìn nàng.

Đôi mắt nhu tình của Hạ Thanh Khê làm nàng không nhớ ra mình định làm gì.

Cố Yên Chi bối rối quay mặt đi nơi khác, giọng nói dịu dàng của Hạ Thanh Khê vang lên trong không gian tĩnh lặng.
_ Yên Chi, có muốn nhảy với tôi một bài không?

Cố Yên Chi chưa kịp phản ứng Hạ Thanh Khê đã đứng lên đi đến trước mặt nàng.

Cô mở khóa điện thoại phát một bài nhạc, chính là bài “A thoundsand years” quen thuộc mà vào sơ trung các nàng vẫn nghe và vào năm 16 tuổi, Hạ Thanh Khê đã đánh đàn tặng cho nàng.

Hạ Thanh Khê vòng tay ôm lấy eo nàng, tay kia thì đan vào năm ngón tay của Cố Yên Chi.

Không có nhịp điệu, không có quy tắc các nàng bước loạn cả lên mặc kệ cho trái tim mình dẫn lối.
“Ngày chúng ta gặp nhau
Lạnh lùng tôi nín thở
Ngay từ khi bắt đầu
Tôi biết rằng tôi đã tìm thấy một ngôi nhà cho trái tim mình
Nhịp đập nhanh
Những màu sắc và những lời hứa
Làm thế nào để dũng cảm?
Làm sao có thể yêu khi tôi sợ vấp ngã?
Nhưng khi nhìn em đứng một mình
Tất cả mọi nghi ngờ của tôi đột nhiên biến mất bằng cách nào đó
Một bước gần nhau hơn
Tôi như chết mỗi ngày trong nỗi chờ đợi em
Thân ái, đừng sợ hãi, tôi đã yêu em cả ngàn năm rồi
Và sẽ yêu em thêm một ngàn năm nữa.”
Hạ Thanh Khê cúi đầu nhìn nàng, Cố Yên Chi cũng đưa mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Thanh Khê.

Đôi mắt màu nâu xinh đẹp, con ngươi khẽ dao động, người khác nhìn thấy Hạ Thanh Khê đều sẽ cảm thấy băng lãnh nhưng chỉ riêng nàng lại cảm thấy đôi mắt Hạ Thanh Khê thật dịu dàng.
“Thời gian vĩnh viễn đứng yên
Người thật sự rất xinh đẹp
Em sẽ trở nên dũng cảm
Em sẽ không để bất cứ điều gì lấy đi
Người đang đứng trước mặt em
Từng hơi thở, từng phút giây trôi qua đến thời điểm này
Một bước gần nhau hơn
Từ lâu em đã tin rằng em sẽ tìm thấy người
Thời gian đã mang trái tim người đến với em
Em đã yêu người một ngàn năm rồi
Và sẽ yêu người thêm một ngàn năm nữa.”.