Ôn Nhu Như Hạ

Chương 107: Chương 107





Nhóm nữ sinh phía sau lưng Lâm lão sư dần thưa thớt đi, lúc này Hạ Thanh Khê đã nhìn thấy nàng, nữ thần ngự trị trong trái tim của cô, Cố Yên Chi đang đứng bên cạnh Dương Dung.

Nàng mặc một chiếc đầm trắng trễ vai cúp ngực khoe ra xương quai xanh xinh đẹp, phần chân váy dài ngang bắp chân, vải voan mềm mại xếp tầng trông vừa nhẹ nhàng vừa thuần khiết, làn da trắng nõn càng làm nàng xinh xắn hơn.
Tóc đen nhánh của nàng được tết lại búi gọn lên, hai bên lọn tóc mai được uốn xoăn, gương mặt đáng yêu được trang điểm rất nhẹ nhàng nên vẫn giữ nguyên vẻ đẹp nguyên thuần của nàng.

Cố Yên Chi chưa từng mang giày cao gót, hôm nay nàng mang đôi giày cao gót mũi tròn.

Cả người đều khoác lên một màu trắng cộng với vẻ đẹp sạch sẽ của nàng, Cố Yên Chi càng thêm trong sáng, nhã nhặn.
Dương Dung đứng bên cạnh Cố Yên Chi cũng mặc một cái đầm trắng nhưng dáng đầm nàng ta mặc cắt xẻ táo bạo, chất vải lụa ôm sát người rất gợi cảm.

Cố Yên Chi đứng bên cạnh nàng ta quả nhiên càng trông giống một thiếu nữ thuần khiết hơn.
Những nữ sinh còn sót lại đều là những người chưa có yêu đương, mấy đồng học chụm lại bên cạnh Dương Dung và Cố Yên Chi nói.
_ Này hay chúng ta bắt cặp với nhau đi, tôi cũng không thích đi với nam sinh đâu.
_ Ây, ý kiến này hay quá đó.

- Một nữ sinh khác đồng tình.
_ Mấy em cũng tìm bạn nhảy đi chứ, một chút nữa chúng ta sẽ phải khiêu vũ a! – Lâm lão sư cười nói xong lại bị mấy đồng nghiệp nữ kéo đi.
Nhóm còn lại gồm 7 nữ sinh, nếu như bắt cặp với nhau sẽ lẻ ra một người, các nàng đang rất lúng túng không biết chia thế nào.

Dương Dung đứng một bên che miệng cười, nhìn về phía Hạ Thanh Khê còn giơ một tay lên ngoắt ngoắt cô.

Hạ Thanh Khê cũng không tự chủ bước đi về phía nhóm nữ sinh, Ngụy Thùy vẫn còn đang cầm điện thoại chưa kịp chụp hình Hạ Thanh Khê đã bỏ đi.

_ Yên Chi!
Cô đi đến đứng cách Cố Yên Chi một khoảng rồi gọi nàng, Cố Yên Chi lập tức quay lại nhìn Hạ Thanh Khê.

Đây cũng là lần đầu Cố Yên Chi nhìn thấy Hạ Thanh Khê mặc đồ và trang điểm như này, nàng nhìn đến ngây người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau như ở đây cũng chỉ có sự tồn tại của người trước mắt mình vậy.

Dương Dung cùng nhóm nữ sinh lùi ra sau che miệng cười, hầu hết bọn họ đều ở đội văn nghệ, đã quá quen thuộc với Hạ Thanh Khê rồi nên đây chính là vừa đẩy thuyền vừa trêu chọc hai nàng.
Cố Yên Chi nhận ra mình bị cười nhạo nên rất xấu hổ, Dương Dung nhướng mày với Hạ Thanh Khê.
_ Yên Chi, giao cho Hạ Thanh Khê đi, chúng ta còn 6 người chia ra 3 cặp vậy là đều.
Nàng ta nói xong mấy đồng học nữ liền khoác tay người đứng bên cạnh mình rồi đi lướt qua hai nàng còn nhướng mày trêu chọc làm cho Cố Yên Chi da mặt mỏng hiện tại hai gò má đã ửng đỏ.

Bọn họ đi rồi, Hạ Thanh Khê cũng thoải mái hơn đi đến gần nàng đưa cánh tay cho Cố Yên Chi khoác lấy rồi tiến vào đám đông đang nghe người dẫn chương trình huyên thuyên trên sân khấu.
Hai nàng mặc kệ bọn họ ở bên kia đang tham gia cái trò chơi gì đó với người dẫn chương trình.

Hạ Thanh Khê đưa Cố Yên Chi đến quầy buffet lấp đầy hai cái bụng đang trống rỗng trước.

Lúc hai nàng ăn no rồi, Hạ Thanh Khê đưa cho Cố Yên Chi một ly nước trái cây, hai nàng nhìn lên sân khấu xem một cặp nam nữ sinh đang hát một bản tình ca bên trên.
Hạ Thanh Khê đứng sau Cố Yên Chi một bước chân, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng.

Hạ Thanh Khê uống một ngụm nước trái cây, vì còn là học sinh các nàng không được phép uống đồ uống có cồn.

Nhưng Hạ Thanh Khê lại cảm thấy say, không cần rượu, không cần men cô chính là đang say trong tình yêu ấp ủ đến lên men của mình, cũng say trong sự xinh đẹp của Cố Yên Chi.

Hát mấy bài nhạc tình ca mãi sẽ khiến cho không khí bị loãng và nhàm chán.

Một vài nam sinh huyên náo chạy lên sân khấu nhảy nhót hát hò những bài nhạc thật sôi động, các học sinh bên dưới cũng nhảy nhót quơ tay múa chân theo như là một buổi liveshow của nghệ sĩ nổi tiếng.

Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê cảm thấy nơi này quá ồn ào, các nàng không thích chốn đông người lại lặng lẽ lui ra sau cùng nhau đi về một góc sân thượng cách rất xa sân khấu.
Hai nàng đứng bên cạnh lan can bằng kính ngắm nhìn đường phố tấp nập xe cộ bên dưới, những ánh đèn đường đã thắp sáng, những bảng hiệu xanh đỏ cũng lên đèn.

Buổi tối ngày hè vẫn có gió, đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao mười mấy tầng lại càng lộng gió hơn.

Cố Yên Chi nghiêng mặt nhìn Hạ Thanh Khê, cơn gió lộng làm mái tóc đen mượt như thác nước của cô tung bay.

Hạ Thanh Khê quay sang nhìn nàng cười cười.
_ Không lạnh sao?
Dù là mùa hè nhưng hiện tại đang là buổi tối, trang phục Cố Yên Chi mặc cũng không đủ kín đáo để giữ ấm.

Cố Yên Chi khẽ lắc đầu, Hạ Thanh Khê xoay người tựa lưng vào ban công rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Yên Chi kéo lại gần mình.
_ Cậu có biết cậu nói dối rất tệ không? - Hạ Thanh Khê cúi đầu nhìn Cố Yên Chi.
Cố Yên Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thanh Khê, khoảng cách của hai nàng rất gần, gần đến mức Cố Yên Chi có thể nhìn lấy rất rõ hàng mi dài của Hạ Thanh Khê khẽ run, đôi con ngươi màu nâu dao động giống như cảnh sắc cành liễu rũ xuống mặt hồ mùa thu vậy.

Chân mày Hạ Thanh Khê không đậm nhưng nó rất thanh mảnh và ngay ngắn như được kẻ từ khuôn ra.


Môi mỏng khẽ cong lên trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, Hạ Thanh Khê không tính là một thiếu nữ xinh đẹp.

Nhưng dáng người cao ráo, cộng với gương mặt có hơi góc cạnh và vẻ ngoài lạnh lùng khiến Hạ Thanh Khê rất thu hút ánh nhìn, cô có một vẻ đẹp anh tuấn của riêng nữ nhân mà cũng không phải nữ nhân nào cũng có được, một vẻ đẹp mà người ta hay dùng để miêu tả những ngự tỷ, soái tỷ.
Cố Yên Chi nhìn vào đôi mắt nhu tình của Hạ Thanh Khê, nàng có thể cảm nhận nhịp tim mình bỗng loạn lên, hai tai lại rất nóng.

Hạ Thanh Khê nhìn vào đôi mắt đen láy xinh đẹp của nàng, con ngươi nàng khẽ dao động, trong mắt Cố Yên Chi lúc này hoàn toàn chỉ có hình ảnh của cô.

Hạ Thanh Khê biết, nàng rốt cuộc cũng động tâm rồi nhưng có lẽ Cố Yên Chi vẫn còn chưa phát hiện nàng đã động tâm với cô.
Cố Yên Chi lúng túng cúi mặt không dám nhìn vào mắt Hạ Thanh Khê nữa, nàng tự trấn an mình, có lẽ vì hôm nay trông Hạ Thanh Khê có chút khác lạ nên nàng mới có phản ứng như vậy.
Hạ Thanh Khê thấy nàng bối rối mà khẽ mỉm cười, cô nói bên tai nàng.
_ Tôi vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho cậu.
Cố Yên Chi ngẩng mặt lên, còn chưa để nàng mở miệng nói chuyện Hạ Thanh Khê đã đeo vào cổ nàng một sợi dây chuyền bạc có kiểu dáng đơn giản, mặt dây chuyền là một bông hoa hướng dương nhỏ.

Cố Yên Chi mím môi, thẹn thùng nói.
_ Cũng đã qua rồi, cậu không cần phải làm vậy.
_ Yên Chi, tôi biết cậu đang lo giá trị của sợi dây chuyện này nhưng đừng quan tâm có được không? Quà tôi tặng cậu, đừng quan tâm đ ến giá trị của nó, tôi chỉ muốn cậu quan tâm đ ến ý nghĩa của những món quà.

- Hạ Thanh Khê nói với nàng giọng đầy chiều chuộng.
_ Vậy món quà này có ý nghĩa gì? - Cố Yên Chi mờ mịt hỏi, nàng cảm thấy dù không quan tâm giá trị nhưng lại tặng nàng dây chuyền chẳng phải hơi kỳ lạ.
_ Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết.

- Hạ Thanh Khê cười cười lại nói.

- Sợi dây chuyền này rất hợp với cậu, hứa với tôi, cậu sẽ không bao giờ tháo nó ra.
_ Nhưng khi tắm rửa cũng phải tháo ra chứ? – Cố Yên Chi hơi nhíu mày nói.
_ Không được, tắm rửa cũng không được phép tháo ra, cậu phải luôn luôn đeo nó bên người.


- Hạ Thanh Khê lắc đầu.
Cố Yên Chi sờ sờ vào mặt dây chuyền nhỏ bằng cái móng tay, khẽ thở dài đáp ứng với Hạ Thanh Khê.

Nàng không có thói quen đeo trang sức, bây giờ phải dần tập làm quen với nó rồi.

Hạ Thanh Khê đưa những ngón tay thon dài lên vuốt tóc mai bị gió làm rối tung của nàng ra sau tai Cố Yên Chi, cô nhìn nàng đầy nhu tình ấm áp nói.
_ Yên Chi, hôm nay cậu thật sự rất đẹp.
_ Vậy những ngày khác tôi đều xấu sao? - Cố Yên Chi bĩu môi.
_ Cũng rất đẹp nhưng hôm nay đặc biệt xinh đẹp.

- Hạ Thanh Khê bật cười, rất chiều chuộng nàng nói.
Cố Yên Chi chỉ muốn trêu chọc Hạ Thanh Khê nàng cũng bật cười theo.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Khi nào thì Cố Yên Chi xinh đẹp nhất trong mắt cậu?
Hạ Thanh Khê: Lúc nào cũng đẹp.
Tác giả: Câu trả lời này quá kịch bản rồi!
Hạ Thanh Khê: Ở đây không tiện nói đâu, Yên Chi sẽ nhìn thấy.
Hà Phương: Có gì đen tối sao?
Tác giả: Có thể nhắn riêng không?
Hà Phương: Tôi nữa, tôi cũng muốn ăn cẩu lương.
Cố Yên Chi: Tôi không cần nhắn tin, cậu có thể nói trực tiếp với tôi này, Hạ Thanh Khê!
Hạ Thanh Khê: …
Tác giả: Chúng ta hãy cầu nguyện cho Hạ Thanh Khê!.