Ôn Nhu Nam Phụ Đều Là Gạt Người

Chương 30: Phu nhân của ta là NPC (10)




Lúc trước khi Mộ Ngâm Sơ dọn ra quân đại viện, sống một mình, Mộ Vân Sâm cực lực phản đối.

Bởi vì quá bận rộn với việc huấn luyện ở cường độ cao, đã lâu rồi hắn và Mộ Ngâm Sơ không gặp nhau, bây giờ vừa gặp......

Đứa em gái này tính nết vẫn như cũ.

Mộ Vân Sâm vụng về sờ sờ đầu Tịch Hoan, nụ cười của hắn không có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, mà lại khiến người an tâm và chân thành, "Sao anh có thể không yêu em nữa? Từ nhỏ đến lớn có thứ gì tốt không phải đều cho em trước hả? Gần đây cường độ huấn luyện cần phải cực kì tập trung, ba ba và gia gia đều không cho anh đi, anh muốn ra tìm em cũng ra không được."

Tịch Hoan ừ nhẹ một tiếng, xem như tiếp nhận lý do của hắn, sau đó hỏi: "Vậy lần này gia gia kêu anh tới đón em về nhà để làm gì?"

"Trong nhà sắp có khách tới." Mộ Vân Sâm không giấu giếm gì chuyện này, nói: "Một vị tuổi nhỏ, gia gia phát hiện thiên phú xạ kích của cậu ấy rất cao nên để người nọ đến dạy em dùng súng và xạ kích."

Súng và xạ kích?

Hai điều này 800 năm trước cô đã biết.

Hơn nữa, gia gia, ba ba, ca ca trong nhà đều là cao thủ dùng súng, lại để một người ngoài đến dạy mình?

Nhìn biểu tình của Tịch Hoan, Mộ Vân Sâm lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, liền tiếp tục bổ sung vài câu: "Gia gia cảm thấy để bạn cùng lứa tuổi dạy em có lẽ sẽ kích phát tiềm năng và hứng thú của em, tuy rằng tuổi tác anh và em cũng không kém bao nhiêu, nhưng anh khá bận, chỉ sợ là không rảnh huấn luyện cùng em. Có hiểu không?"

"Bạn cùng lứa tuổi?" Tịch Hoan thấp giọng lặp lại này ba chữ, nghiễm nhiên không có manh mối gì. Cô chỉ có ký ức của nguyên chủ, mà người có quan hệ trong trí nhớ của nguyên chủ ngoại trừ người nhà thì là đồng nghiệp trong công ty game, đã không còn bạn bè nào, giao tế với người trong giới cũng ít ỏi không có mấy.

Tịch Hoan liền dừng suy nghĩ vì cô không thể nghĩ ra được ai.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, gặp được chẳng phải sẽ biết người nọ có năng lực gì." Mộ Vân Sâm cười nói.

"Ừm." Tịch Hoan nhẹ nhàng gật gật đầu, "Em đi lấy túi xách cái đã."

......

Đơn vị 781.

Mộ Vân Sâm mang theo Tịch Hoan đi qua căn cứ huấn luyện, gặp được binh ca ca đang nghỉ ngơi còn bị trêu chọc vài câu.

"Thiếu tá, đây là bạn gái của anh hả? Này là mang bạn gái về gặp thượng tướng hả?"

Thất công ở bên cạnh, "Woww! Nhanh vậy đã gặp gia trưởng!"

Tuy rằng lúc Mộ Vân Sâm huấn luyện mọi người vô cùng nghiêm túc, nhưng ngày thường khi nghỉ ngơi thả lỏng vẫn cùng mọi người nói nói cười cười, hợp thành một thể.

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy vai Tịch Hoan, cười mắng: "Nhãi ranh này, nhìn rõ ràng, đây chính là em gái của anh, bạn gái gì chứ, đừng nói bậy!"

"Em gái? Em gái của thiếu tá cũng thật là xinh đẹp!"

Có người lớn mật nói, "Hoá ra đây là em gái của thiếu tá a, chưa gặp được bao giờ! Hôm nay có nhãn phúc, Mộ muội muội muốn cùng anh em chúng tôi huấn luyện không? Trải nghiệm cuộc sống trong quân doanh."

Tịch Hoan lễ phép gật đầu, hơi hơi mỉm cười nói: "Gia gia còn đang đợi em, em về gặp ông trước, nếu có cơ hội sẽ cùng nhau huấn luyện, tỷ thí một trận với mấy vị ca ca!"

Cô cười ôn hòa lại không thẹn thùng, biểu tình đạm nhiên mà không lạnh nhạt, thái độ cũng rất hòa thuận, thái độ ngoan ngoãn làm người chung quanh sinh ra hảo cảm.

Nghe được câu nói cuối cùng của Tịch Hoan, mọi người đều nhịn không được cười vang lên, "Được được! Yên tâm, các ca ca sẽ nhường em."

"Bằng không thì thiếu tá lại nói chúng ta khi dễ một cô gái!"

"Em muốn đứng ở chỗ nào bắn bia thì cho em đứng ở chỗ đó!"

Nụ cười của Tịch Hoan không thay đổi, lưng cô thẳng tắp, rất có tư thế của quân nhân: "Xa hơn một mét so với chỗ mấy vị ca ca đứng có được không?" (

—————Edit by Diệp Thanh Li