Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 86: Có phúc




Tháng bảy, Thiên Lạc thông báo tin 《 Tiếng bước chân trong nhà trọ 》sẽ khai máy vào tháng chín năm nay, chắc chắn kịch bản sẽ do tác giả Dạng Túc phụ trách, còn tag Weibo của cô và dàn diễn viên chính.

Lục Quỳnh Cửu gửi tin nhắn cho cô nên Tô Dạng Nhiên mới biết mà lên Weibo trả lời, trên căn bản thì Weibo của cô đều do Lục Quỳnh Cửu quản lý. Sau khi Tô Dạng Nhiên chia sẻ lại bài đăng, người bình luận ở dưới như nước thủy triều, rất nhiều người là fan lâu năm của cô đều chúc mừng khi biết cô sẽ chuyển từ nhà văn sang biên kịch.

Sau khi Thiên Lạc công bố tin tức, danh tiếng của Tô Dạng Nhiên lại tăng thêm một bậc, cô chia sẻ bài đăng xong rồi thì cũng không quan tâm gì nữa. Mấy ngày nay cô bận thảo luận với đạo diễn nhà sản xuất phim đến tối tăm mặt mũi.

Lục Hi Hòa dẫn Tô Dạng Nhiên đến gặp đạo diễn Lâm Khánh, mọi người ai cũng kinh ngạc. Mặc dù họ biết tác giả không lớn tuổi lắm nhưng cũng không ai ngờ giá trị nhan sắc của cô lại cao như vậy. Đạo diễn Lâm Khánh thường xuyên tiếp xúc với các mỹ nữ trong làng giải trí vẫn bị Tô Dạng Nhiên làm kinh ngạc, đại khái là do bệnh nghề nghiệp, anh ta còn nghĩ nếu cô mà gia nhập làng giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Tô Dạng Nhiên lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó mới ngồi xuống, Lâm Khánh cười nói: "Không thấy mặt thì không biết, không ngờ cô Tô không chỉ có tài mà còn rất đẹp nữa."

"Đạo diễn Lâm quá khen rồi." Tô Dạng Nhiên đúng mực trả lời. Nhà sản xuất phim Tống Ngọc Thục chăm chú nhìn cô mấy lần, sau đó hỏi: "Nói ra sợ mọi người cười, tôi thấy em Tô nhìn rất quen."

Tô Dạng Nhiên và Lục Hi Hòa nhìn nhau, hai người không hẹn mà gặp cùng nghĩ đến chuyện lên hotsearch hôm đó.

"Tôi nhớ ra rồi, có phải lúc trước em Tô và mẹ của chị Hi Hòa đi dạo cửa hàng bách hóa bị phóng viên chụp lại đúng không?"

Tống Ngọc Thục vừa nói, mấy người còn lại cũng nhận ra, liên quan tới lần lên hotsearch đó bọn họ cũng có chú ý, "Nói tới mới thấy giống thật đó."

Tô Dạng Nhiên cười cười, người ta đã nhận ra thì cô cũng không giấu nữa, vậy nên nói: "Trí nhớ của chủ nhiệm Tống thật tốt, người đó đúng là em."

"Tôi nói rồi mà." Tống Ngọc Thục cười hiền hòa nói: "Em cũng không cần gọi tôi là chủ nhiệm Tống đâu, em không ngại thì cứ gọi tôi là chị Tống, chúng tôi cũng gọi em là tiểu Tô nhé?"

"Dĩ nhiên là được chị Tống." Cô làm sao dám chê chứ...

Tống Ngọc Thục cười, sau đó nói với Lục Hi Hòa: "Vậy là quan hệ giữa hai người tốt lắm, bằng không sao có thể thân thiết thế chứ?"

Lục Hi Hòa và Tống Ngọc Thục cũng hợp tác nhiều lần rồi, rất thân thiết, nghe cô ấy nói như vậy, Lục Hi Hòa cười nói: "Tiểu Tô thật sự là một cô gái rất tốt, tiếp xúc nhiều với em ấy là mọi người biết liền."

"Mọi người sẽ trông chờ lắm, tiểu Tô viết văn hay vô cùng, tiểu Tô, có thời gian thì chúng ta hẹn gặp nhau nhé."

"Dĩ nhiên rồi ạ."

Đây là lần đầu tiên Tô Dạng Nhiên tiếp xúc với loại công việc này, dù chưa khai máy nhưng thân là một thành viên của tổ quay phim, cô cũng phải tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị sản xuất. Khi làm việc với đạo diễn và nhà sản xuất phim, giống y như lời Thẩm Quyến nói như vậy, cô hoàn toàn như đi vào một thế giới mới, mở ra một cánh cửa mới.

Bởi vì chuyện công việc, mấy ngày nay cô hay về nhà trễ, nhưng dù trễ thế nào thì đều đặn mỗi ngày Thẩm Quyến đều đi đón cô.

Mười giờ tối hôm nay đột nhiên trời nổi lên cơn mưa, Lâm Khánh nhìn ngoài cửa sổ sau đó nói với mọi người: "Hôm nay chỉ tới đây thôi nhé, tôi cảm thấy lát nữa mưa sẽ đổ như thác."

Mấy ngày nay mọi người đều ở đây làm việc, Tống Ngọc Thục đóng cuốn kịch bản lại, đứng dậy, "Chắc thế, nếu vậy thì chúng ta sẽ không về được đâu."

Lâm Khánh, "Vậy được, mọi người thu dọn đồ đi, hôm nay chúng ta kết thúc tại đây."

Tô Dạng Nhiên thấy bọn họ đều đứng lên, cô cũng không nói gì nữa, cùng mọi người thu dọn đồ đạc. Ngày bình thường mười một giờ mới kết thúc, vì vậy Thẩm Quyến cũng sẽ đi đón cô trước bốn mươi phút, nhưng không ngờ hôm nay trời lại mưa, công việc kết thúc sớm. Vì vậy vừa thu dọn cô vừa nhắn tin cho anh.

Qua mấy ngày làm việc cùng nhau, giống như Lục Hi Hòa nói vậy, Tô Dạng Nhiên đúng là một người thú vị, trong mắt một đám người trung bình bốn mươi tuổi, Tô Dạng Nhiên hai mươi mấy tuổi y như một đứa trẻ.

Mặc dù cô nhỏ tuổi nhưng tổ quay không ai dám coi thường, lúc không làm việc thì cô là một cô gái yên tĩnh ôn hòa, nhưng khi đụng vào công việc, sự nghiêm túc của cô khiến mọi người phải kinh ngạc. Có lẽ bởi vì đây là tác phẩm của mình, mỗi một nhân vật cô đều vô cùng hiểu rõ, đạo diễn Lâm thường có chung ý nghĩ với cô, vì vậy Tô Dạng Nhiên đã hòa mình vào công việc rất tốt.

Mọi người đều biết cô được bạn trai cưng chiều, mỗi sáng sớm tự mình đưa đến tổ kịch, buổi tối dù khuya thế nào cũng tự mình đến đón. Nhưng hôm nay kết thúc công việc sớm, vì vậy Tống Ngọc Thục lo lắng hỏi cô, "Tiểu Tô à, hôm nay về sớm có nói với bạn trai chưa?"

Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu lên, "Em vừa nhắn tin cho anh ấy rồi ạ."

"Em chỉ nhắn thôi à? Nếu cậu ta không thấy thì sao? Hay là em gọi điện thoại đi?"

Tống Ngọc Thục nói vậy, Tô Dạng Nhiên suy nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho anh. Cô vừa móc điện thoại ra đã thấy anh nhắn tới.

Anh đến rồi?

Cô trả lời.

—— Sao anh tới nhanh thế?

—— Anh biết hôm nay mưa nên tới sớm.

Tô Dạng Nhiên nhìn mẩu tin nhắn, trong lòng ấm áp.

"Em không gọi điện thoại à?" Tống Ngọc Thục thu dọn đồ, thấy Tô Dạng Nhiên cầm điện thoại ngẩn người nên hỏi. Tô Dạng Nhiên nhìn cô ấy, trong mắt mang nụ cười, "Anh ấy trả lời rồi, nói là đã đến."

"Nhanh thế?"

"Vâng, anh ấy nói hôm nay tan làm sớm nên tới sớm."

Tống Ngọc Thục thấy cô cười, cũng cười theo, "Tiểu Tô thật là có phúc."

Mọi người trong phòng họp nghe được đều nhìn sang, sau đó cười đầy thâm sâu. Tô Dạng Nhiên bị mọi người trêu nên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống thu dọn đồ đạc, bọn họ cười càng vui hơn.

Cô nhìn mọi người chào tạm biệt sau đó mới chạy tới xe. Thẩm Quyến từ xa đã thấy cô chạy tới, anh xuống xe tự mở cửa cho cô, đợi cô ngồi xuống anh mới đi vòng qua rồi vào xe.

Đóng cửa xe, Thẩm Quyến tự nhiên đưa tay giúp cô chỉnh mái tóc bị gió thổi loạn, chạm đến khuôn mặt lạnh như băng của cô, lập tức hỏi: "Em lạnh không?"

Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng nhiệt độ vẫn hơi thấp, hơn nữa mưa bất thình lình kéo tới, gió thổi lạnh buốt, Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Hơi hơi."

Thẩm Quyến lập tức mở máy sưởi, áy náy nói: "Anh nên mở sớm mới phải."

Tô Dạng Nhiên ấm lòng, nhìn anh cười, "Không sao đâu, bây giờ mở là lát ấm liền."

Thẩm Quyến đưa tay chạm vào gò má cô, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh cúi người chồm qua mổ lên môi cô một cái, chỉ nếm thử một chút rồi thôi. Sau đó anh giúp cô thắt dây an toàn, dịu dàng nói nói: "Về nhà thôi."

"Ừ." Tô Dạng Nhiên gật đầu.

Trong xe mở máy sưởi, bởi vì mưa lớn nên Thẩm Quyến cũng chạy chậm lại, anh nhìn Tô Dạng Nhiên đang không ngừng đưa tay xoa mũi, hỏi: "Có phải em mệt không?"

Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, dùng sức nháy mắt, "Ừ, cũng hơi mệt."

Chủ yếu là lâu rồi cô chưa làm việc thường xuyên như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học cô bắt đầu viết văn, mấy năm nay không thay đổi, buổi tối thức đêm gõ chữ đến khuya thì ngày hôm sau lại nghỉ ngơi cả ngày, cho nên dù ngày đêm đảo lộn cô cũng không cảm thấy khổ cực.

Nhưng bây giờ hoàn toàn khác, bây giờ mỗi ngày cô đi sớm về trễ, không họp bàn kịch bản thì cũng đi theo hỗ trợ nhân viên, ngày hôm sau cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Bận rộn như con quay vậy, nhưng vừa thả lỏng người thì cảm giác mệt mỏi lại ập tới, so sánh với khi trước thì thay đổi hơi lớn.

Thẩm Quyến nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, đau lòng. Anh thậm chí hơi hối hận, ban đầu là anh đề nghị cô tham gia tổ quay, anh cũng biết cô mệt mỏi thế nào, hồi trước mỗi ngày trước khi ngủ Tô Dạng Nhiên đều ôm điện thoại chơi một lúc, nhưng bây giờ sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm là đi tắm, sau đó nằm trên giường mấy phút là ngủ.

Tô Dạng Nhiên giống như nhìn thấu suy nghĩ Thẩm Quyến, cô cười, "Anh đừng nghĩ nhiều, bây giờ không muốn làm cũng không được."

Hơn nữa cô cũng không muốn ngừng, cuộc sống bây giờ mặc dù khổ cực nhưng đi theo đạo diễn Lâm và chị Tống học được rất nhiều, cô cũng không muốn sau này cả ngày ở nhà, không ra khỏi cửa hai bước. Ở tổ quay, cô còn làm quen được nhiều người, đây là sự nghiệp của riêng mình, cô cảm thấy trải nghiệm này thật là mới mẻ.

Thẩm Quyến cũng biết là không được, nỗi khổ cực này cũng không coi là nhiều, chờ các diễn viên vào tổ quay, chính thức quay phim thì lúc đó mới thực sự là khổ cực.