Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 78: Bốc cháy




Editor: wioo

Sau khi vào nhà, nguyên liệu nấu ăn bị đặt tùy tiện, eo cô bị hai bàn tay nắm lại.

Tô Dạng Nhiên thuận trớn rúc vào ngực anh, chỉ nghe "ầm ——" một tiếng, cửa bị đóng lại, nguồn sáng duy nhất bị ngăn cản, mà đèn của phòng khách cũng không kịp bật, đập vào mắt là cả căn phòng mờ tối. Trong bóng tối cảm xúc càng dào dạt hơn, giống như lửa gặp oxi, "xèo" một tiếng nhanh chóng cháy mãnh liệt.

Rõ ràng không có máy sưởi nhưng ngực anh vẫn ấm áp, Thẩm Quyến giống như muốn đun nóng cô. Dưới người là ghế sa lon mềm mại, cô ôm chặt lấy cổ anh, đầu ngẩng lên, ánh mắt loáng thoáng dần thích ứng với sự mờ tối, đôi mắt anh vô cùng trong trẻo chứa đựng sự dịu dàng lưu luyến.

"Không phải vừa rồi ở trên xe em hăng hái lắm à?" Anh hôn cổ cô, hỏi.

Tô Dạng Nhiên và Thẩm Quyến dính sát vào nhau, cô thở hào hển, tiếng rên rỉ không khống chế được tràn ra, cô nghe anh nói, đứt quãng trả lời: "... Bây giờ anh còn hăng hái... hơn lúc ở trong xe."

Nghe vậy, Thẩm Quyến không nhịn được véo vào vòng eo thon của cô, "Tiểu yêu tinh."

Tô Dạng Nhiên bất thình lình bị anh véo, lập tức lên tiếng, "...Đau em..."

Thẩm Quyến làm xong thì hối hận, vừa nghe cô kêu đau thì càng thêm áy náy, động tác dưới tay cũng nhẹ đi rất nhiều, bàn tay anh với tới đó, nói: "Đường vest line rắn chắc hơn rồi?"

Tô Dạng Nhiên, "Hình như... rõ ràng hơn hồi trước một chút."

Lúc tình nồng, tay cô để lại dấu sau lưng anh, cảm giác đau này đối với Thẩm Quyến không thấm vào đâu, ngược lại giống như bị kích thích, lực đạo ra vào càng tăng lên, môi mỏng cũng áp lên môi cô, trên dưới đều dùng hết sức.

Mờ tối, người đàn ông và cô gái quấn quít, hai thân thể lên lên xuống xuống, bao nhiêu cũng không đủ, chỉ có người đã trải qua rồi mới hiểu.

Sau khi no nê, Thẩm Quyến mặc quần vào, sau đó mò qua một bên đắp chăn lên người cô, mặt đầy thỏa mãn ôm cô vào lòng. Tô Dạng Nhiên mệt muốn chết, nhỏ nhẹ hỏi: "Mỗi lần anh làm đều lâu cả, không biết mệt à?"

Thẩm Quyến cười, hôn một cái lên trán cô, "So với cảm giác thoải mái thì mệt có bao nhiêu."

Tô Dạng Nhiên không nhịn được bật cười, cố ý gằn giọng nói: "Đúng là đàn ông."

Lúc cô gằn giọng, âm thanh vừa mềm lại ngọt, nhất thời làm anh lại sinh ra cảm giác quen thuộc, Thẩm Quyến khẽ mổ lên vành tai cô, thấp giọng nói: "Anh lại muốn thì sao bây giờ?"

Mặt Tô Dạng Nhiên đỏ lên, bất mãn nói: "Anh đủ rồi nha, anh không mệt nhưng em mệt, bị dày vò muốn chết nè."

Thẩm Quyến cười một tiếng, lại hôn lên gò má ửng đỏ của cô, nhưng cũng không làm gì nữa, hai người ôm nhau. Tô Dạng Nhiên nghe thấy anh hít thở trầm ổn, lúc này mới do dự không biết có nên nói chuyện hôm nay cho anh nghe không.

Tô Dạng Nhiên quá yên lặng khiến Thẩm Quyến phát giác có gì đó không đúng, anh đổi tư thế, đưa tay đẩy cằm cô lên, "Có phải em có gì muốn nói với anh không?"

Tô Dạng Nhiên nhấp môi, lên tiếng, "...Ừm, có chút chuyện."

"Vậy em nói đi, anh nghe." Anh dịu dàng.

"Hồi chiều này chú Khương có đến tìm em."

Nói xong, Tô Dạng Nhiên cảm thấy người anh hơi khựng lại, ngay sau đó anh lật người, để tay hai bên hông người cô, "Có phải ông ta làm gì em không?"

Nghe anh nói khẩn trương, lòng Tô Dạng Nhiên cảm thấy ấm áp, cô vội vàng lắc đầu, "Không có, chú ấy có thể làm gì em chứ?"

Cô yên lặng một hồi, lại nói tiếp: "Ông ấy tìm em nhờ em khuyên anh đồng ý ra nước ngoài."

Ánh mắt anh tối đi, giọng nói lạnh lẽo, "Ngoại trừ chuyện này thì ông ta cũng không còn lí do khác để gặp em."

Lòng Tô Dạng Nhiên bỗng dưng nhói đau, cô đưa tay ra khỏi mền, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, "Em còn làm một chuyện nữa."

"Hả?"

Tô Dạng Nhiên suy nghĩ, sau đó kể hết chuyện cho Thẩm Quyến nghe, cô nói cô không nhịn được nên có nói lại, không cho Khương Linh chút mặt mũi nào, nhưng cụ thể nói cái gì thì cô không kể. Sau khi nói xong, cô lặng lẽ vùi bàn tay vào trong mền, mượn ánh sáng từ trăng nhìn anh.

Thẩm Quyến cúi đầu nhìn cô, ánh mắt Tô Dạng Nhiên trong veo nhìn anh, mặc dù cô không nói mình đã nói gì với Khương Linh nhưng trực giác mách bảo anh, khẳng định đó không phải lời dễ nghe, mà lúc này trong lòng anh chỉ có sự ấm áp lan tỏa. Bởi vì cô hiểu anh, anh không quan tâm cô đã nói gì, cho dù là lời quá đáng thì cũng không có gì lớn, vị trí của ông ta trong lòng anh ít đến đáng thương, hôm nay ông ta còn đi tìm cô, vậy anh không ngại khiến mối quan hệ cha con biến mất không còn một mống.

Tô Dạng Nhiên thấy anh nửa ngày không nói lời nào, nghĩ anh tức giận, vì vậy nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Quyến, có phải em làm sai rồi không... ưm..."

Cô còn chưa hỏi xong đã bị anh bất thình lình dùng môi ngăn lại, cô không hiểu ý anh thế nào, định hỏi rõ ràng, nhưng cô vừa há miệng ra là đã có một đầu lưỡi khác dò xét đi vào, hôn loạn một trận, cho đến khi Tô Dạng Nhiên thở hồng hộc mới chịu rời đi.

Bàn tay anh vuốt ve tóc cô, giọng nói trầm khàn nhưng vẫn lộ ra vẻ dịu dàng, "Không sai, em làm không sai, ngược lại em làm như vậy càng khiến anh vui vẻ."

Ánh mắt Tô Dạng Nhiên sáng rực lên, "Thật hả?"

"Dĩ nhiên, anh đâu phải người ngốc, phân biệt rõ người nào tốt với anh người nào không chứ!"

Tô Dạng Nhiên lập tức nở nụ cười. Thẩm Quyến, "Sau này dù ông ta nói gì với em, em cũng không cần đáp lại, chúng ta sẽ không ra nước ngoài."

Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Ừ, không đi."

Ban công mơ hồ truyền tới mấy tiếng "Ô ô ——", Tô Dạng Nhiên nhìn ra ngoài, nói: "Tiểu cầu đang kháng nghị kìa."

Thẩm Quyến cười, hỏi: "Em có đói bụng không?"

Bây giờ đã gần chín giờ, lúc trưa cô có ăn cơm, vừa nãy lại tiêu hao nhiều thể lực, Thẩm Quyến không hỏi cô còn thấy không sao, anh vừa hỏi là lập tức cồn cào, vì vậy cô gật đầu, nói: "Đói."

Thẩm Quyến yêu thương hôn lên chóp mũi cô, "Vậy chúng ta đi ăn chút gì đó chứ?"

"Ừ."

Anh đứng dậy, dùng mền che kín cô, ôm vào phòng, "Vào phòng ngủ tìm bộ quần áo mặc vào sau đó anh sẽ nấu cơm cho em và tiểu cầu."

Tô Dạng Nhiên ngoan ngoãn tựa vào đầu vai anh, "Được."

Mở đèn phòng ngủ, Thẩm Quyến nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Tô Dạng Nhiên cảm thấy cả người mình mềm nhũn, vén chăn chui vào trong. Thẩm Quyến nhìn cô bật cười, sau đó cầm quần áo ngủ ra cho cô.

Sửa sang xong hai người mới ra khỏi phòng, Tô Dạng Nhiên suy nghĩ, nói: "Em không muốn ăn cơm, hay chúng ta xuống bếp tìm xem có gì ăn được không, món nào mà phải cay phải thơm đó."

Thẩm Quyến đương nhiên là nghe lời cô, anh đi vào nhà bếp, Tô Dạng Nhiên đi ra ban công thả tiểu cầu, tới hôm nay nó đã lớn hơn trước nhiều, lần trước cân thử nó đã hơn ba mươi kí, qua một mùa tết ăn thịt mỗi ngày, sang năm mới nó lại tăng ba bốn kí.

Tiểu cầu cứ quấn lấy cô, Tô Dạng Nhiên đi đâu nó theo đến đó, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy, cô đi vào bếp nó cũng đi theo, Thẩm Quyến đang rửa rau cải, nghe tiếng quay đầu nhìn.

"Anh có thấy là tiểu cầu lại mập hơn không?"

Thẩm Quyến nhìn dáng người nó, nói: "Bây giờ nó trở thành đại cầu mập rồi."

Tiểu cầu rất nhạy cảm với chữ "mập", nó mất hứng dùng mông đụng vào chân anh, Tô Dạng Nhiên bị nó chọc cười, ngồi xổm xuống nựng nó, "Đứa nhỏ này sao đáng yêu thế chứ?"

Người bị tiểu cầu "trả thù" không biết làm sao, nhưng anh cũng không nói nó mập nữa, Thẩm Quyến phát hiện lá gan nó càng ngày càng lớn.

Chờ nước sôi xong Thẩm Quyến bỏ mì sợi vào, sau đó múc ra bỏ thêm gia vị, rót một lớp dầu đỏ, cuối cùng rải lên trên hành lá cắt nhỏ, bưng hai chén mì nóng đến bàn ăn, vừa nóng vừa cay, hai người ăn đã ghiền cực kỳ, cái bụng khô đét cũng dần căng lên.

Ăn xong, Thẩm Quyến lấy bữa tối cho tiểu cầu, thu dọn xong hai người trở về phòng ngủ, tắm rửa sau đó thong thả nằm trên giường nói chuyện. Cơm nước no nê, cơn buồn ngủ trờ tới, Tô Dạng Nhiên rúc vào lòng anh mơ màng, mí mắt bắt đầu khép lại.

Mượn ánh đèn ngủ, Thẩm Quyến tinh tế nhìn gương mặt cô khi ngủ, cô ngủ thật ngoan, hàng lông mi dày giống như một cây quạt nhỏ, sống mũi thanh tú, môi đỏ thắm lúc này hơi vểnh lên, anh càng nhìn càng thấy thỏa mãn.

Anh nhớ rõ lần đó ở bệnh viện, cô dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ anh, lần này còn một mình nói lí với Khương Linh, cơ thể mỏng manh này dường như chứa một sức mạnh lớn, luôn mang đến sự kinh ngạc và cảm động, nếu như... Bàn tay anh đang cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé của cô mang tới, ngón tay anh lưu luyến ma sát ngón áp út trên tay cô.

Bởi vì cô, lần đầu tiên anh sinh ra suy nghĩ muốn kết hôn.v