Sáng sớm, một cô gái cầm bữa sáng nhàm chán đứng dưới cửa kí túc xá nam, ánh mắt lâu lâu lại nhìn vào trong, rất nhanh lại cúi đầu, giống như là đang chờ ai đó. Mấy phút sau, mắt cô gái sáng lên, cô nhìn thấy một thiếu niên gầy gò đi ra, nhanh chóng chạy tới, “Đàn anh, hôm nay anh dậy sớm quá.”
Thẩm Quyến nhìn cô một cái, không lên tiếng, trực tiếp lướt qua cô, Tô Dạng Nhiên đi theo, “Đàn anh, anh đi nhanh như vậy làm gì? Đâu có trễ giờ đâu?”
Nghe vậy, Thẩm Quyến cau mày nhưng tốc độ dưới chân vẫn như cũ không đổi. Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gấp, ngày càng gần. Anh nghiêng đầu nhìn sang, đụng vào một đôi mắt trong sáng.
“Anh đi chậm chút được không?” Tô Dạng Nhiên oán trách hỏi.
Thẩm Quyến thu hồi ánh mắt, không nói một lời, Tô Dạng Nhiên đã quen với sự yên lặng này, cô cũng không thèm để ý, ngón tay nhỏ nhắn đưa bữa sáng tới trước mặt anh, nói: “Em mua cho anh đó, phải ăn lúc còn nóng.”
Thẩm Quyến nhìn thẳng, “Tôi không ăn.”
“Tại sao?”
Thẩm Quyến tiếp tục yên lặng, Tô Dạng Nhiên bất đắc dĩ bỉu môi, tự mình ăn, “Đây là món anh thích mà?”
Hai người yên lặng đi một đường, Thẩm Quyến đột nhiên chủ động nói chuyện, “Sau này em đừng đi theo tôi nữa có được không?”
Tô Dạng Nhiên giải quyết xong miếng xíu mại cuối cùng, dứt khoát trả lời, “Em đâu có đi theo anh, đường này em cũng phải đi để tới lớp mà!”
Thẩm Quyến nhíu mày, nhìn cô lần nữa, cô gái nghiêng đầu, mặt vô tội nhìn anh cười, anh quay đầu sang chỗ khác, dọc trên đường đi không hề nói thêm nửa chữ nào.
Tô Dạng Nhiên đi theo Thẩm Quyến vào căn tin, nhìn anh mua bữa sáng. Anh rất thích ăn xíu mại bán ở căn tin nhưng cô mua thì anh không chịu ăn, vừa suy nghĩ cô vừa trề môi.
Lớp mười và lớp mười một không học cùng một khu, hai tòa lầu đối mặt. Lúc chia tay, Tô Dạng Nhiên lưu loát nói tạm biệt anh rồi không hề quay đầu, đi thẳng. Ngày thường nhất định cô sẽ cà kê dê ngỗng, bắt anh đưa cô đến dưới lầu khu lớp mười rồi mới chịu cho anh đi, hôm nay lại khác, điều này làm Thẩm Quyến hơi sững sốt.
“Lão Thẩm?”
Đang nhìn, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng của Phương Cận, Phương Cận chạy tới, “Hôm nay cậu đi sớm thế?”
Phương Cận không khách khí cầm lấy phần xíu mại của anh, cắn một cái. Thẩm Quyến, “Của tớ.”
Phương Cận lại cắn thêm cái nữa, “Tớ với cậu mà còn ngại gì nữa?” Vừa nói, cậu ta vừa nhìn về khu lớp mười, thấy được bóng dáng quen thuộc, lại nhìn Thẩm Quyến, lúc này mới hiểu, “Tớ còn đang thắc mắc không biết cậu nhìn gì, thì ra đang nhìn đàn em Tô, tớ nói này lão Thẩm, em ấy đúng là kiên nhẫn thật đấy.”
Thẩm Quyến nhàn nhạt liếc cậu ta một cái. Phương Cận cười, tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy đàn em Tô đâu có tệ, dáng dấp đẹp, học giỏi, tính tình cũng tốt, lại còn thích cậu, thôi thì cậu…. ”
Cậu ta còn chưa nói hết, xíu mại cầm trên tay đột nhiên bị lấy đi, sau đó miệng bị cục xíu mại chặn lại.
“Ăn xíu mại của cậu đi, ăn cũng không chặn nổi được miệng cậu.” Sau khi nói xong, anh xoay người bỏ đi. Phương Cận không phải Tô Dạng Nhiên, chân dài bước hai bước đã bắt kịp, “Cậu giận à?”
Thẩm Quyến lười trả lời. Ở trường học, người thích Thẩm Quyến không nhiều lắm nhưng ai cũng mạnh dạn theo đuổi anh, gan các cô gái cũng to như Tô Dạng Nhiên, đưa thư tặng quà tỏ tình, nhưng không có ai cố chấp như cô.
Đúng vậy, Tô Dạng Nhiên quá cố chấp. Chỉ cần Thẩm Quyến trưng bộ mặt lạnh lùng ra là cô gái nào cũng biết xấu hổ, nhưng Tô Dạng Nhiên thì không. Bị từ chối nhiều lần, qua ngày hôm sau cô lại coi như không có gì, đi loanh quanh cạnh anh.
Sự cố chấp của Tô Dạng Nhiên có làm Thẩm Quyến cảm động không thì không biết, nhưng ba người cùng phòng của cô đã bị cảm động trước. Trần Trừng không hiểu hỏi cô: “Dạng Nhiên, tớ mãi không biết, sao cậu cứ thích anh Thẩm Quyến vậy?”
Tô Dạng Nhiên đang nằm trên bàn học viết thư tình cho Thẩm Quyến, cô cũng không nhớ rõ đây là bức thư tình thứ bao nhiêu, thậm chí khi viết, cô còn thấy vài câu hơi quen, đoán chừng là đã viết rồi. Cô không ngẩng đầu, trả lời: “Anh ấy đẹp trai.”
Trần Trừng, “Chỉ vậy thôi?”
“Nếu không thì sao?”
“Nhưng trong trường người đẹp trai không chỉ có mình anh ấy.” Thái Viện nói. Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu lên, cô cắn đầu bút, “Vậy à?”
“Đúng thế.” Tạ San San nói theo. Tô Dạng Nhiên lắc đầu, “Không đúng, tớ vẫn cảm thấy anh Thẩm Quyến đẹp trai nhất.”
Trần Trừng, “…..”
Tạ San San, “….”
Mười phút trôi qua, lúc này Tô Dạng Nhiên mới dừng bút. Trần Trừng không ngẩng đầu hỏi, “Viết xong rồi à?”
“Ừ, ngày mai tớ đi tặng cho anh ấy.”
Tạ San San bật cười, làm Tô Dạng Nhiên và Trần Trừng đồng thời nhìn cô ấy, “Cậu cười cái gì vậy?”
“Tớ cảm thấy lúc cậu đưa thư cho anh ấy, cảnh tượng chắc giống lúc nhân viên giao hàng nhanh.” Tạ San San nín cười nói. Trần Trừng và Thái Viện nghe xong cũng không chút khách khí bật cười, các cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời Tạ San San giải thích nghe cũng giống lắm.
Nhìn ba người bạn cười ngã xuống giường cười không thể thở, đầu cô đầy vạch đen.
Buổi trưa ngày hôm sau, giờ nghỉ trưa, Tô Dạng Nhiên cất thư tình chạy tới lớp mười một ban ba, học sinh trong lớp ai cũng quen mặt cô, cô theo đuổi Thẩm Quyến cũng hơn nửa học kỳ rồi.
Theo lý mà nói, một nữ sinh quyết liệt theo đuổi con trai như vậy sẽ không được bạn cùng giới quý mến, nhưng Tô Dạng Nhiên thì khác, cô còn rất thân với các chị gái trong lớp, thậm chí mọi người thấy cô bước vào còn chủ động chào hỏi.
“Đàn em, em tới đấy à, nhưng mà Thẩm Quyến không có ở đây.”
Các cô ấy biết anh từ lâu, theo đuổi cũng làm rồi, bày tỏ cũng bày tỏ luôn rồi, nhưng mọi việc vẫn không thay đổi. Anh coi các bạn nữ trong lớp là đồng nghiệp, không thèm chú ý, lãnh đạm, cự tuyệt. Không ít nữ sinh tỏ tình thất bại bật khóc, nhưng anh không thèm cho ai một ánh mắt quan tâm.
Vì vậy mọi người cũng biết, người như anh chỉ có thể ngắm không thể sở hữu. Không theo đuổi được thì thôi, dù sao mọi người vẫn là bạn học, còn phải nhìn mặt nhau một thời gian dài, hơn nữa dần dần các cô ấy cũng cảm thấy thật thú vị, nhìn các đàn chị đàn em hăng hái muốn nói với Thẩm Quyến vài câu nhưng cuối cùng đều rụt cánh mà về.
Các bạn nữ trong lớp mười một ban ba được đông đảo các nữ sinh hâm mộ, dù gì các cô ấy là bạn cùng lớp, chỉ cần không theo đuổi anh thì nói chuyện bình thường vẫn không sao. Tâm tư của các cô gái đối với Thẩm Quyến đã trôi đi mất, mỗi ngày đều tụ tập đánh cược, xem người này người kia có thể kiên trì bao lâu.
Ngay tại lúc này, học sinh mới của Tân Xuyên được các cô ấy chú ý, bởi vì em ấy thật đẹp, thành tích đứng thứ ba trong top học sinh được tuyển vào trường. Mọi người vốn cứ nghĩ Tô Dạng Nhiên sẽ như nữ sinh trước, không kiên trì được bao lâu, nhưng cô thật sự làm bọn họ nể phục.
Các cô ấy quý mến Tô Dạng Nhiên vì nhiều nguyên nhân. Đầu tiên là do cô đẹp, đẹp nhưng không kiêu ngạo, thứ hai miệng cô ngọt, miệng ngọt nhưng không nịnh hót, thứ ba là tính tình hoạt bát hào phóng, kết bạn với cô rất vui, điểm quan trọng nhất là cảm giác tồn tại. Mọi người nhiều lần nhìn thấy được bộ mặt không biết làm sao của Thẩm Quyến, nói thật, nhìn thoải mái lắm!
“Anh ấy không có ở đây ạ? Vậy anh ấy đi đâu ạ?”
“Bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng làm việc rồi.”
“Vâng, cảm ơn đàn chị.” Tô dạng Nhiên nhìn cô gái kia, hôn gió.
Tô Dạng Nhiên không về lớp ngay, cô đứng ngoài cửa cầu thang, nơi anh phải đi qua để về lớp. Cô tựa người vào tường, nhàm chán chà chà sàn nhà sáng bóng, đột nhiên nghe một loạt tiếng bước chân. Tô Dạng Nhiên lập tức ngẩng đầu, quả nhiên là anh.
Thẩm Quyến mặc đồng phục màu trắng xanh, khóa áo khoác được kéo lên ngang ngực, có thể thấy áo sơ mi trắng bên trong, hai chân thon dài, dưới chân là đôi sneakers trắng, mặt mũi hết sức thanh tú. Khi nhìn thấy cô đứng đó, đôi lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại.
Đối với động tác cau mày này, Tô Dạng Nhiên coi như không thấy. Cô lập tức đứng thẳng người, nhìn anh bước từng bước một lên, đợi anh đi tới trước mặt rồi thì lập tức sóng vai. Cô móc bức thư từ trong túi ra đưa cho anh, “Tặng anh.”
Thẩm Quyến nhìn, không nhận. Tô Dạng Nhiên gãi gãi chân mày, dứt khoát nhét luôn bức thư vào túi áo đồng phục.
Thẩm Quyến tức giận, “Em….”
Tô Dạng Nhiên nhìn anh cười rực rỡ, “Thư tình viết cho anh, anh không nhận, công sức viết thư của em đổ sông đổ bể sao?”
Thẩm Quyến nhìn cô gái đang cười như không có chuyện gì, không biết nói sao.
“Đàn anh, anh nhìn nè.”
Thẩm Quyến không để ý tới cô.
“Anh nhìn bóng của chúng ta đi, một cao một thấp, xứng đôi lắm phải không?”
Thẩm Quyến, “….”
“Đàn anh, em rất thích anh.” Tô Dạng Nhiên nói. Thẩm Quyến nhìn cô, câu này anh đã nghe vô số lần, vì vậy anh trầm mặc, không nói lời nào. Tô Dạng Nhiên cười, lại nói: “Sao anh không nói anh không thích em như những lần trước nữa?”
Thẩm Quyến: “….”
Câu này anh cũng nói vô số lần rồi, nhưng có lần nào cô nghe lọt lỗ tai đâu?
Tô Dạng Nhiên nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của anh, nụ cười trên miệng càng sâu hơn. Đương nhiên là cô biết tại sao anh không nói, bởi vì lần trước khi anh định từ chối, Tô Dạng Nhiên đã xen ngang một câu.
Cô nói: “Em biết mà, nhưng em lại thích việc anh không thích em đó, anh có khả năng thì làm em không thích anh nữa đi.”
Tô Dạng Nhiên còn nhớ sau khi cô nói xong, khuôn mặt luôn luôn hờ hững của Thẩm Quyến xuất hiện tâm tư khác. Thẩm Quyến nghiêng đầu nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh thẳng mặt hỏi cô chuyện này, “Vậy rốt cuộc em thích tôi ở chỗ nào?”
“Thích vẻ đẹp trai của anh.” Tô Dạng Nhiên không do dự nói. Thẩm Quyến sững sốt, không biết nghĩ thế nào mà đột nhiên hỏi một câu, “Nếu như tôi không đẹp thì sao?”
Tô Dạng Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, hai giây sau, cô nói: “Nhưng trên đời không có chuyện nếu như, dù gì anh cũng đẹp mà.”
Thẩm Quyến trầm mặc, nhanh chóng bỏ đi. Người anh cao, anh đi nhanh làm Tô Dạng Nhiên phải chạy chậm mới đuổi theo kịp. Thẩm Quyến mặt không đỏ tim không đập mạnh nhưng cô thì thở hổn hển sắp hết hơi. Lúc nào anh cũng vậy, ỷ chân mình dài mà ăn hiếp cô. Vì vậy Tô Dạng Nhiên tức giận mắng một tiếng, “Thẩm Quyến!”
Bước chân anh hơi chậm lại.
“Nếu anh còn đi nhanh như thế, có một ngày em sẽ không đuổi theo anh nổi nữa đâu.”