Ôn Nhu Mà Đối Với Em

Chương 11




Mạc Lâm có vẻ càng ngày càng nghe lời Vu Hán hơn làm cho hắn cũng rất vui vẻ.

Chấp nhận qua phòng hắn ngủ chung.

Nghe lời ở nhà với hắn.

Ngoan ngoãn coi phim cùng hắn.

Giống như chú cún con luôn lẽo đẽo theo sau, vâng lời với chủ.

Đôi khi mẹ của Mạc Lâm cũng gọi về, ba người họ nói chuyện rất vui vẻ.

Nhìn bà đang rất hạnh phúc với công việc của mình cũng khiến Mạc Lâm đỡ lo lắng hơn. Và Vu Hán cũng vui vẻ theo.

( cái này gọi là tính chất bắc cầu ^^)

______::________::________

-" Anh về rồi đây " Vu Hán giọng nói vui vẻ. Hắn kì này đi muộn về sớm khiến mọi người trong công ty đều ngạc nhiên, một người cuồng công việc như hắn mà lại như vầy. Mà tâm tình của cũng tốt hơn trước chứ không còn lanh lùng. Họ bàn tán xôn xao, liệu có phải vị chủ tịch của họ đang yêu hay không? Nếu có thì cô gái ấy phải rất đẹp, công dung ngôn hạnh, đầy đủ các yếu tố của con gái nhà lành.

Còn riêng về Mạc Lâm thì ngày nào cũng đi học có người chở đi ( là Vu Hán đó) khiến các nữ sinh trong trường không khỏ thắc mắc. Cậu toàn lấy lý do nhà không đủ điều kiện để mà từ chối tình cảm của họ, vậy mà bâu giờ lại có xe hơi chở đi học. Chẳng nhẽ lại vì điều gì.

Mạc Lâm nghe xong cũng ra đón hắn:

-" Sao hôm nay anh về sớm vậy, có muốn ăn gì không, em đi siêu thị mua về nấu cho anh"

Hắn xoa đầu cậu, cậu cũng ngoan ngoãn đón nhận.

Hắn lên phòng cất giỏ xách trên tay rồi thay bộ đồ giản dị xuống nhà hướng ánh mắt tới cậu rồi nói:

-" Hôm nay anh với em đi siêu thị chung đi, anh muốn ra ngoài một tí để thư giãn " nói xong rồi còn kéo cậu đi không cho cậu kịp nói gì.

Siêu thị gần ngôi biệt thự hai người ở. Hắn trước khi mual lại ngôi biệt thự này đã tính trước sẽ phải thật tiện lợi nên không cần phải đi xa. Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa bước vài bước thì có thể mua đồ.

Hai mỹ nam bước vào siêu thị khiến cánh phụ nữ trong siêu thị trầm trồ ngưỡng mộ, họ nhìn theo như muốn ăn tươi nuốt sống ( thật là mê trai mà, thấy trai đẹp đi với nhau là phải tự hiểu mình chỉ là nữ phụ trong đam thôi)

Hắn cùng cậu chọn đồ, nào là cà chua, cà rốt, dưa chuột, thịt bò.. và những đồ ăn vặt. Hắn cũng xách thêm mấy lon bia nữa.

Đến quầy thanh toán, nhân viên thanh toán khoảng chừng hai mấy tuổi, chị ta cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Lâm rồi còn cười lén, còn kéo dài thời gian hơn khiến cho Vu Hán rất tức, hắn nói cậu ra ngoài đợi, tý hắn tính tiền xong thì ra.

Cậu nghe lời ra ngoài đợi khiến chị ta nhìn theo nuối tiếc.

Ngay lúc đó, hắn lạnh lùng lên tiếng:

-" Nếu cô còn cứ nhìn cậu ấy thì tôi e ngày mai cô sẽ không còn đứng ở trong siêu thị này nữa đâu. Tôi nghĩ ông chủ thuê nhân viên thì không muốn nhân viên của mình vì nhìn trai mà bỏ rơi khách hàng đâu " hắn nói tỏ ra rất quyền thế. Làm cho chị ta từ ngạc nhiên chuyển qua sợ xanh mặt vội vàng xin lỗi.

Hắn trước khi đi còn bỏ lại một câu khiến chị ta ngỡ ngàng mà khóc không thành tiếng:

-" À mà, em ấy là người yêu tôi, nên mong chị đừng nhìn em ấy với ánh mắt thèm khát như thế " giọng nói còn tỏ vẻ khinh bỉ, chị ta vì quê quá mà hoá giận không nói thành lời.

Hắn thì lại vô cùng đắc ý, tự mãn vì có thể cho chị ta biết mình và tiểu Lâm là người yêu.

---------!!!-----------!!!---------

Hắn và cậu về đến nhà, cậu liền xắn tay vào nấu bữa tối, nửa tiếng sau dọn lên một bàn đầy thức ăn.

Hắn thì muốn giúp nhưng cậu không cho lên chỉ có thể ngồi mà nhìn cậu thôi.

Trong bữa, hắn còn lôi mấy lon bia ra rồi rủ cậu uống chung. Cậu một mực từ chối, nhưng vẫn không thể được nên giờ đây đang lảm nhảm với hắn.

Còn hắn vì tính chất công việc nên tửu lượng rất tốt, không khiến hắn say được.

Đang nói thì cậu lôi ra chuyện ở đâu rồi hỏi:

-" Anh có yêu ai không? Còn em thì chưa, vì... " rồi còn cười cười.

Hắn lợi dụng điều này mà nói:

-" Người anh yêu rất lạnh lùng, em ấy là người khiến anh phải hạ mình mà theo đuổi, anh biết em ấy rất yếu đuối nhưng lại luôn tỏ ra mạnh mẽ, em ấy làm anh có cảm giác muốn che chở, muốn yêu thương đến suốt đời".

Cậu nghe xong cũng chỉ ừm ừm.

Hắn thuận tiện hỏi cậu một câu:

-" Em muốn biết người ấy là ai không?" còn mang nụ cười thần bí.

-" Là ai vậy, là ai mà hạnh phúc vậy" cậu cũng tò mò, say nên cậu chẳng biết gì mà cứ nói nhảm.

Hắn nói:

-" Chính là người ngồi trước mặt đây, là em đó. Ngốc vừa thôi "

Cậu cũng chỉ ừ ừ, rồi ngủ một mạch đến sáng hôm sau không biết gì nữa.

Mấy ngày sau cậu có hỏi nhưng hắn cũng không trả lời. Hắn còn trêu cậu khi say thật là dễ thương, rắc rối suốt cả buổi

Cậu thì càng ngại, vì từ trước tới giờ chưa bao giờ say nên không biết trông mình thế nào. Thật mất mặt a