Trong khoảng thời gian này, cửa phòng làm việc không hề vang lên tiếng gõ, đúng lúc cho họ thời gian.
Với Ôn Quý Từ mà nói, cho dù địa điểm không thích hợp, nhưng vẫn là một trải nghiệm vô cùng sảng khoái.
Ôn Quý Từ như vẫn chưa thỏa mãn, môi vẫn dừng lại bên môi Tang Tửu, ngừng một lúc hôn một lúc, bị Tang Tửu đẩy nhẹ ra, giọng cô hơi khàn: “Anh có thôi đi không.”
Sau khi lùi lại một bước, ánh mắt Ôn Quý Từ lại rơi lên môi Tang Tửu.
Vì động tác vừa rồi, màu son đỏ Tang Tửu cẩn thận tô lem đến bên miệng, để lại một vết đỏ trên làn da trắng nõn.
Như một bông hoa sương nhỏ bé rơi xuống, mặc ý đáp lên trên, đẹp đến rung động lòng người.
Tang Tửu cũng không ngờ, chẳng qua cô chỉ trang điểm lỗi thôi mà cũng có thể khiến Ôn Quý Từ động tình.
Nếu cô biết được điều này thì ra ngoài cô sẽ không tô son đỏ.
Ôn Quý Từ híp mắt, duỗi tay, bụng ngón tay vuốt ve môi Tang Tửu.
Tang Tửu lập tức lùi người ra sau, cố gắng mặc lại đồ đã cởi được một nửa, đầu ngón tay run rẩy kéo mấy lần mà không kéo lên được.
Không biết có phải Tang Tửu vụng về luống cuống khiến Ôn Quý Từ vui hay không, anh bỗng duỗi tay ra, tốt bụng dùng ngón tay móc vào thắt lưng của Tang Tửu.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Ôn Quý Từ đứng trước mặt Tang Tửu, thong thả kéo áo giúp cô, trong đó có không ít hành động mờ ám đầy lòng riêng.
Tang Tửu cũng không ngăn lại, chỉ để mặc anh.
Cũng không biết tại sao, Ôn Quý Từ giúp Tang Tửu mặc quần áo xong thì lại nghiêng người tới, thấp giọng hé môi bên tai Tang Tửu, trong giọng nói thấp thoáng ý cười: “May mà anh cầm tài liệu đi rồi.”
Ôn Quý Từ nói một nửa giấu một nửa, ẩn ý sâu xa, nhưng Tang Tửu lại hiểu ý anh, mặt cô thoáng chốc nóng ran.
Tang Tửu trừng Ôn Quý Từ: “Vậy ai mà biết Ôn tổng luôn lạnh lùng vô tình mà lại có thể thiếu đứng đắn như vậy? Ban ngày ban mặt làm chuyện dâm loạn, ở phòng làm việc mà cũng có thể động tình được.”
Ôn Quý Từ cũng không phản bác mà dứt khoát thừa nhận, thái độ vô cùng tự nhiên.
“Vậy giờ gọi người bên ngoài vào để họ xem, Ôn tổng cầm thú đến mức hôn cả em gái mình.”
Tang Tửu bị sặc bởi những lời Ôn Quý Từ nói, cô che miệng ho mấy cái mới dịu lại.
Mặc dù Tang Tửu biết Ôn Quý Từ đang đùa với cô, nhưng cô vẫn sợ hãi trước độ mặt dày của anh, nhìn anh với vẻ khó mà tin được: “Anh, gan anh lớn thật đấy.”
Ôn Quý Từ tì cằm lên vai Tang Tửu, hôn thật khẽ, thản nhiên cười một tiếng, âm cuối vang trong không khí: “Chẳng phải có em bên anh à, anh sợ gì chứ?”
Tang Tửu dời mắt đi, không muốn dây dưa vấn đề này với Ôn Quý Từ, nếu không trăm phần trăm cô sẽ rơi vào thế bất lợi.
Theo động tác của Tang Tửu, eo lại nhói đau.
Vừa rồi thắt lưng da của Ôn Quý Từ cứ cọ vào cô, chắc chắn là bị cọ đỏ rồi.
Bây giờ bình tĩnh lại, cảm giác đau nhói ở eo mới truyền tới.
Tang Tửu cau mày ôm eo, giận dữ tóm lấy thắt lưng da ở eo Ôn Quý Từ, kéo mạnh: “Tại anh hết, nếu không phải thắt lưng của anh cọ vào em…”
Còn chưa nói xong, Tang Tửu theo bản năng cảm thấy không ổn, vô thức ngậm miệng lại.
Tay đặt trên thắt lưng của Ôn Quý Từ cũng nhanh chóng rụt lại như bị bỏng.
Tang Tửu chưa từng nghĩ mỗi một hành động của cô đều có thể k1ch thích Ôn Quý Từ.
Lúc này, mắt Ôn Quý Từ sâu không thấy đáy, hệt như chạng vạng ập tới, lớp này sâu hơn lớp kia, chính vì vậy mới khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên môi Tang Tửu.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, thế nhưng lại khiến người ta nếm ra mùi vị đáng sợ đan xen vào.
Hôn xong, lùi lại.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu chòng chọc không chớp mắt, mái tóc dài rối tung xõa bên gò má cô, môi dưới đỏ bừng vì vừa rồi bị cô cắn, dấu vết ở cổ như ẩn như hiện.
Mỗi một thứ đều có thể thu hút anh đến gần.
“Tiếc là quên mặc mấy bộ quần áo trong phòng em rồi.”
Một câu nhẹ bẫng nhưng lại khiến Tang Tửu nghe ra được ý tiếc nuối thật sự của Ôn Quý Từ.
Thậm chí Tang Tửu còn dám chắc rằng, nếu cô thay mấy bộ đồ kia thì chắc chắn Ôn Quý Từ sẽ không để cô ra khỏi cánh cửa này.
Nhân lúc Ôn Quý Từ vẫn chưa quá đáng đến mức bảo cô mang quần áo ở nhà đến, Tang Tửu lập tức đẩy Ôn Quý Từ ra, nhảy xuống khỏi bàn.
Không biết có phải bị ức hiếp quá hay không mà chân Tang Tửu mềm nhũn, vừa khéo được Ôn Quý Từ đỡ lấy.
“Nóng lòng vậy?”
Tang Tửu căng thẳng hất tay Ôn Quý Từ ta: “Anh làm việc đàng hoàng đi, em muốn nghỉ ngơi, không được gọi em.” Nói xong, Tang Tửu chạy vào phòng nghủ như chạy trốn, tiếng khóa cửa vang lên, Tang Tửu cắt đứt mọi khả năng Ôn Quý Từ muốn vào phòng.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Ôn Quý Từ nhìn cánh cửa đóng chặt, anh dứt khoác kéo cà vạt đã lộn xộn của mình xuống, ném lên bàn nơi Tang Tửu vừa ngồi.
Ôn Quý Từ cũng không định nói với Tang Tửu chuyện chìa khóa dự phòng, dù sao thì tương lai còn dài mà.
*
Đêm hội Tinh Quang.
Với sự quy tụ của các ngôi sao, buổi lễ lần này sẽ giới thiệu các tác phẩm khác nhau thuộc lĩnh vực điện ảnh và truyền hình trong năm nay.
Vì bộ phim mới đang phát sóng và thân phận bị lộ, trong số những lưu lượng mới gần đây, Tang Tửu nổi trội có một không hai, tất nhiên cũng nhận được lời mời.
Cuối thảm đỏ, xe của Cổ Sa dừng lại, tối nay cô ta trang điểm rất xinh đẹp.
Cô ta đứng trên thảm đỏ, tao nhã đưa tay chào với vô số ống kính.
Cách đó không xa, một chiếc xe khác dừng lại.
Tang Tửu xuất hiện, nổi bật trong chiếc váy đỏ.
Đây là lần đầu tiên Tang Tửu mặc lễ phục lộng lẫy như vậy trong một dịp trang trọng công khai.
Cô vừa xuất hiện, gần như đã khiến cả hiện trường phải kinh ngạc.
Không ít những ống kính đang nhắm vào Cổ Sa chuyển sang Tang Tửu, fan của Tang Tửu cũng lập tức phấn khích hét lên, gọi tên Tang Tửu.
“Tang Tửu! Tang Tửu!”
Như thể thoáng chốc, tất cả spotlight đều bị Tang Tửu chiếm hết.
Ánh mắt Cổ Sa tối lại, cố gắng giữ thái độ tao nhã.
Cô ta nhìn Tang Tửu có tất cả mọi thứ, mặt tối trong đáy lòng không khỏi sinh sôi nảy nở.
Vốn dĩ Cổ Sa có chút không chắc về quan hệ giữa Ôn Quý Từ với Tang Tửu, nhưng lúc nhìn thấy hình xăm của Ôn Quý Từ, cô ta đã xác nhận được suy đoán của mình.
Vì cô ta đã xâu chuỗi rồi mới đưa ra kết luận về chuyện này, thế nên không khó để nghĩ ra.
Cổ Sa không nói chuyện này với bất cứ ai, ngay cả ba cô ta, cô ta cũng không nói.
Nếu ba cô ta biết Cổ Sa muốn đối phó với nhà họ Ôn thì chắc chắn sẽ đứng ra phản đối đầu tiên.
Vì tình cảm cá nhân của mình mà đắc tội với nhà họ Ôn, quả thực không hề đáng.
Trùng hợp là xe của Tông Ngộ cũng theo sát phía sau, mấy diễn viên chính của đều tề tựu, dứt khoát cùng đi thảm đỏ.
Sau đó tất nhiên không thiếu khâu phỏng vấn, vô số micro và ống kính đều hướng về phía Tang Tửu, Cổ Sa và Tông Ngộ.
Trước khi phóng viên đưa ra câu hỏi, Cổ Sa cố ý lên tiếng trước, dẫn đề tài về Tang Tửu: “Chi bằng mọi người hỏi Tang Tửu xem, chẳng phải gần đây anh trai cô ấy có bạn gái à.
Người khác không biết chứ cô ấy thì chắc là biết đấy.”
Tông Ngộ nghe vậy thì mắt lóe lên, sau đó bình tĩnh lại.
Phóng viên lập tức chuyển hướng sang Tang Tửu, họ vốn muốn đào sâu chuyện này, hỏi Tang Tửu thì tốt đến không thể tốt hơn.
“Ôn Quý Từ là anh trai cô, cô có biết người Ôn Quý Từ đang hẹn hò là ai không? Là người trong giới hay ngoài giới?”
Tang Tửu sững sờ, nhanh chóng cười đáp: “Đây là chuyện riêng cá nhân của anh ấy, tôi không tiện tiết lộ.”
Tông Ngộ nhận ra Cổ Sa thích Ôn Quý Từ, anh ta cho rằng Ôn Quý Từ có người yêu nên Cổ Sa trút giận lên người Tang Tửu.
Không có được, thế nên cư xử lạnh lùng kỳ lạ, cũng lười lấy lòng Tang Tửu như bình thường nữa.
Tông Ngộ không đoán được, sở dĩ Cổ Sa như vậy là vì cô ta biết người Ôn Quý Từ yêu chính là Tang Tửu.
Tông Ngộ thấy phóng viên đang muốn tiếp tục gặng hỏi, sợ Tang Tửu vừa debut đã đắc tội với mấy phóng viên này, thế nên anh ta tìm một đề tài để chuyển hướng câu hỏi.
Cổ Sa nhận ra sự bảo vệ của Tông Ngộ dành cho Tang Tửu, cô ta vẫn tươi cười nhưng nụ cười trở nên lạnh lùng hơn.
“Xem ra nam chính của chúng ta cũng rất thích Tang Tửu, phóng viên hỏi thêm một câu là anh ấy đã đau lòng rồi.”
Cổ Sa đang rất tức giận, chẳng khác nào chó điên, tóm được ai là cắn người đó.
Tang Tửu cũng nhận ra bầu không khí vô cùng căng thẳng lúc này, cô đang định lên tiếng giải thích giúp Tông Ngộ, nhưng Tang Tửu lại nhàn nhạt nói, mềm mỏng khéo léo giải quyết vấn đề.
“Nói thật, lúc tôi còn nhỏ, Tang Tửu cũng xem là bạn của tôi, bạn bè với nhau bảo vệ nhau cũng không có gì quá đáng nhỉ.”
Lần trước, Tang Tửu xuất hiện dưới khán đài trong concert của Tông Ngộ.
Lúc đó, tin đồn yêu đương đầy ắp, chỉ có điều sau đó Tông Ngộ đứng ra thanh minh, nói họ là bạn tốt nhiều năm, bây giờ đúng lúc giải thích điều này.
“Tôi với Cổ tiểu thư là lần đầu hợp tác, hi vọng mười năm sau chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè bảo vệ lẫn nhau.”
Tông Ngộ cố ý nói anh ta với Cổ Sa cần mười năm mới có thể trở thành bạn bè, mà đã mười năm không gặp Tang Tửu nhưng vẫn có thể lập tức khôi phục quan hệ.
Hai người phân cao thấp, cứ thế dễ dàng ra được kết quả.
Tất nhiên Cổ Sa nghe hiểu, sắc mặt cô ta lạnh lùng, không lên tiếng nữa.
Mặc dù phóng viên không thể moi được tin chuyện tình cảm của Ôn Quý Từ từ chỗ Tang Tửu, nhưng nhìn thấy sóng ngầm giữa ba người này cũng đủ để viết được tin tức thu hút rồi.
Lần đầu tiên Tang Tửu bị hỏi trực tiếp câu hỏi như vậy, sau khi đêm hội Tinh Quang kết thúc, Tang Tửu lên xe bảo mẫu.
Tang Tửu biết rõ đây không thể là lần cuối cùng, chỉ cần cô vẫn muốn ở bên Ôn Quý Từ thì sau này chuyện phơi bày sẽ nhiều hơn nữa.
Tiểu Hòa nhận ra tâm trạng Tang Tửu không tốt, cũng không lên tiếng quấy rầy cô, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Phong cảnh bên ngoài vụt qua, Tang Tửu hơi hoang mang, hơi mất phương hướng.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu câu hỏi tối nay phóng viên hỏi là câu khác…
Phóng viên không hỏi cô có biết chuyện hay không mà hỏi cô người phụ nữ đang hẹn hò với Ôn Quý Từ có phải là cô không?
Vậy cô phải trả lời thế nào, phủ nhận đến cùng hay dứt khoát thừa nhận?
Dưới tiền đề mọi người đều biết cô là em gái Ôn Quý Từ, vậy thì sẽ dấy lên sóng to gió lớn.
Tang Tửu lần nữa cảm thấy cực kỳ tức giận với hành động của Khâu Nhiễm, khiến thân phận của cô bị lộ.
Lần nào Khâu Nhiễm cũng sắm vai nữ phụ xấu xa hòng cướp đi hạnh phúc của cô.
Đầu tiên là mẹ cô, giờ đến lượt cô.
“Tiểu Tửu, đến nhà cô rồi.” Xe dừng lại, Tiểu Hòa nói.
Lúc này Tang Tửu mới thôi suy nghĩ, cô lại vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, lần này đèn trong phòng đang sáng.
Rèm cửa sổ đóng kín, ánh đèn mờ xuyên qua khe hở, dễ dàng khiến những lo âu của cô trong lúc này tan biến.
Như thể đây mới là cảnh đêm đầu tiên mà cô để ý đến trong tối nay, ánh đèn lặng lẽ, có người đang đợi cô về nhà.
Có Ôn Quý Từ, cô sợ gì nữa chứ.
Bỏ nhiều thời gian như vậy để lo lắng cho chuyện chưa xảy ra mới là uổng phí thời gian.
Tang Tửu cúi đầu nhìn quần áo bình thường đã thay, cô đã cởi lễ phục buổi tối ra.
Cô cảm thấy hơi tiếc, sớm biết thì đã mặc về nhà rồi, còn có thể để Ôn Quý Từ ngắm.
Cô không thể mặc bộ nàng mèo cho Ôn Quý Từ xem, vậy thì mặc lễ phục cũng được mà.
Trong phòng khách sáng đèn, Tang Tửu cố ý thả nhẹ bước chân, đi đến phòng Ôn Quý Từ.
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, Tang Tửu vươn tay ra, đèn bên ngoài phòng tắm bỗng tắt phụt, tia sáng mờ chiếu ra ngoài qua khe hở bên dưới cửa, phác ra một mảnh đất trời nhỏ hình vuông.
Tang Tửu nín thở, trốn ở góc rẽ bên ngoài phòng tắm, để bức tường che bóng dáng cô lại, hệt như sẵn sàng hù Ôn Quý Từ bất cứ lúc nào.
Chốc lát sau, tiếng nước ngừng lại, Tang Tửu tập trung lắng nghe.
Tiếng bước chân vang lên, sau đó là tay nắm cửa bị vặn.
Theo động tác của Ôn Quý Từ, nơi sàn nhà hình vuông nhỏ kia như bị châm lửa, bắt đầu cháy lan ra, cuối cùng cháy đến đầu ngón chân Tang Tửu.
Tang Tửu vừa mở cửa thì để ý ngay đèn bên ngoài không biết sao lại tắt, anh cũng chỉ ngập ngừng mấy giây rồi cong môi, như thể hiểu ra tất cả.
Tang Tửu cho rằng đó là bất ngờ, thực ra chỉ là Ôn Quý Từ cố ý chiều theo.
Để thỏa mãn niềm vui của Tang Tửu, Ôn Quý Từ vô cùng phối hợp.
Anh đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại, cũng không bật đèn.
Hơi thở trong dự liệu đến gần, bước chân Ôn Quý Từ vẫn không dừng lại.
Giây tiếp theo, một đôi tay lành lạnh che mắt Ôn Quý Từ từ phía sau, theo đó là cơ thể mềm mại cũng gần sát lưng anh.
“Đoán xem là ai?”
“Đoán đúng có thưởng không?”
Tang Tửu ngẩn ra: “Không có.”
“Vậy thôi không đoán.”
Không đạt được mong đợi, Tang Tửu không định đùa với Ôn Quý Từ nữa mà dứt khoát buông tay.
Còn chưa kịp rút tay về thì đã bị Ôn Quý Từ kéo nhẹ, đặt lên vai anh.
“Chỉ có chút kiên nhẫn vậy thôi à?”
Tang Tửu dựa sát vào lưng Ôn Quý Từ, đặt cả sức nặng cơ thể mình lên người anh: “Vậy anh, rốt cuộc anh đang hẹn hò với ai?”
Ôn Quý Từ cong môi: “Hay là em nói cho anh đi? Là em gái hay là Tang Tửu?”
Đột nhiên, Tang Tửu thấy buồn cười, trong căn phòng tối mờ, khẽ khàng nói: “Vậy anh nói xem, chúng ta thế này có giống đang yêu đương vụng trộm không?”
“Vụng trộm cái gì?” Ôn Quý Từ khẽ cười thành tiếng, ngón tay mập mờ vuốt ve ở cổ tay mềm mại như không xương của Tang Tửu: “Trộm em sao?”.