Ôn Quý Từ chẳng có thời gian mà tiếp tục trò chuyện với Tưởng Thiếu Du và Tống Hữu, anh đang bận rộn, dành thời gian ra không phải để lãng phí với hai người này.
“Tôi đi đây.”
Ôn Quý Từ vừa dứt lời, Tưởng Thiếu Du với Tống Hữu lại la ó, Ôn Quý Từ phớt lờ hai người, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Cái chuyện xăm xong rồi đi khoe với bạn gái thế này, vẫn là lần đầu Ôn Quý Từ làm, lúc đi vào Cầm Thủy Loan, anh còn đặc biệt ho một tiếng.
Sau đó đặt tay lên cúc áo vest, làm ra vẻ muốn cởi nhưng thực ra là muốn làm cổ tay áo vô ý trượt xuống.
Hình xăm rõ ràng ở cổ tay thoáng chốc lộ ra.
Cách làm của Ôn Quý Từ có hiệu quả, quả nhiên Tang Tửu đang ngồi trên sofa chú ý tới, nhìn vào cổ tay Ôn Quý Từ mấy giây.
Mà món quà sinh nhất mấy hôm trước Tang Tửu tặng Ôn Quý Từ được anh cài lên cổ tay áo sơ mi.
Phối với hình xăm “S.W” đó, ý rất rõ ràng.
Có thể người khác không hiểu, nhưng là một đương sự, Tang Tửu lập tức hiểu ra ngay.
Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là lập tức lấy tay che hình xăm đó, vì điều này mà cô không thể ngồi trên sofa nữa, đôi chân mềm mại đi tới.
Tay vừa che lên, Tang Tửu lại thấy đau lòng, không dám đè quá mạnh, sau đó lại hơi dời tay đi, sáp tới nhìn chằm chằm vào hình xăm.
Đường viền có vẻ hơi sưng đỏ, Tang Tửu cẩn thận dè dặt vươn tay ra nhưng lại không dám chạm vào: “Nghe nói xăm đau lắm?” Tang Tửu thì thầm.
Lúc xăm đúng là đau, nhưng với Ôn Quý Từ mà nói, nỗi đau đó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Ôn Quý Từ vờ cau mày rồi lại cố ý thấp giọng: “Thật sự rất đau, em làm dịu lại giúp anh nhé?”
Vốn dĩ Ôn Quý Từ cho rằng Tang Tửu sẽ không bị lừa, nhưng cô bỗng cúi đầu, hôn thật khẽ lên vị trí xăm.
“Thế này thì sao? Có phải đỡ đau hơn không?”
Tang Tửu ngẩng đầu cười với Ôn Quý Từ, khóe mắt cong lên.
Không biết tại sao, cảm giác tê dại bỗng chốc lan tràn ở huyệt thái dương Ôn Quý Từ, nhảy lên thình thịch.
Sau đó, Tang Tửu lại nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Quý Từ, như thể thật sự hạ quyết tâm: “Em có nên đi xăm một hình không?”
“Không được.”
Tang Tửu vừa đưa ra đề nghị, Ôn Quý Từ gần như lập tức phản đối.
“Không đành lòng để em đau.”
Tang Tửu bĩu môi, cô sớm biết Ôn Quý Từ không đồng ý rồi, cô cũng biết mình không làm trái Ôn Quý Từ được, nhưng cô vẫn cố ý bỏ qua câu trước: “Xăm ở đây thì đẹp nhỉ? Hay là xem ở eo, xăm tên của anh lên hết, anh nói xem được không?”
Ôn Quý Từ vẫn chưa kịp phản ứng, đang định nói không thì hình ảnh đầy k1ch thích đã xông vào đầu anh trước khi hành động.
Nếu vòng eo trắng mịn thon thả xăm kín tên của anh, rất có thể anh sẽ không kiềm được và ôm gãy nó mất.
Nhưng Ôn Quý Từ lại nghĩ, trước khi anh nhìn thấy thì sẽ có người nhìn thấy cảnh này trước anh.
Nghĩ đến điều này, cám dỗ mê hoặc lòng người vừa rồi cũng bớt đi lực hấp dẫn với anh.
Ôn Quý Từ kéo nhẹ cánh tay Tang Tửu, Tang Tửu vốn chẳng còn sức, bị anh kéo như vậy thì ngã vào lòng anh.
“Em dám?” Lời cảnh cáo trầm thấp dán sát bên tai Tang Tửu, cơ thể bất giác run rẩy.
Tang Tửu thuận thế vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng Ôn Quý Từ, được nước lấn tới: “Nếu em làm vậy, anh sẽ phạt em à?”
Tang Tửu ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, quyến rũ vô cùng.
Tay Ôn Quý Từ vẫn đặt trên cánh tay Tang Tửu, cấu nhẹ một cái.
Bản thân Ôn Quý Từ không thể phân biệt rõ được, liệu anh có muốn phạt Tang Tửu hay không.
*
Lần trước gặp khó khăn ở chỗ Ôn Quý Từ, Cổ Sa vẫn không hết hi vọng, nếu cứ vậy từ bỏ thì thực sự không phải tính cách của cô ta.
Từ nhỏ đến lớn, đã là thứ cô ta muốn thì chưa bao giờ tuột khỏi tay.
Mà Ôn Quý Từ là ngọn núi cao cô ta muốn vượt qua, vì ai cũng cầu mà không có được nên mới gọi là hoa trên đỉnh núi, muốn có được Ôn Quý Từ thì tất nhiên phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn.
Cổ Sa nhớ tới dáng vẻ lúc Ôn Quý Từ gọi điện thoại trước đó, nếu cô ta còn không chủ động thì rất có thể sẽ bị người khác nhanh chân đi trước mất.
Với tính cách của Ôn Quý Từ, muốn khiến anh chủ động là việc không có khả năng, thế nên cô ta quyết định dứt khoát ngả bài với Ôn Quý Từ.
Thường thì phụ nữ chủ động tỏ tình, đàn ông sẽ không dễ dàng từ chối.
“Chị Bùi, chiếc váy lần trước tôi bảo chị đặt mua đã về chưa? Mấy hôm nữa tôi cần mặc nó.”
Kể từ lần trước ra khỏi tòa nhà Ôn Thị, Cổ Sa luôn buồn bực không vui, cũng chẳng có tinh thần.
Sao bây giờ tự dưng lại hừng hực ý chí chiến đấu thế.
“Mai tôi lấy nó cho cô.”
Trước khi debut, điều kiện nhà Cổ Sa vốn không tệ, cô ta đã nài nỉ ba cô ta điều tra bữa cơm mà Ôn Quý Từ sẽ tham gia sắp tới.
Cổ Sa nói thẳng lý do chẳng chút giấu diếm, ba cô ta lập tức đồng ý.
Trùng hợp là bữa cơm tối mai của Ôn Quý Từ được tổ chức ở một nhà hàng đứng tên nhà họ Cổ.
Cổ Sa lại nhờ ba cô ta tìm một lý do để cô ta có cơ hội dùng bữa cùng với Ôn Quý Từ, vị trí xếp ngay bên cạnh anh.
Tối đó, mọi người đều đến đông đủ, chỉ có vị trí bên cạnh Ôn Quý Từ là để trống.
Ôn Quý Từ chẳng hề quan tâm đến chuyện này, cho đến khi có một người ngồi xuống bên cạnh.
Mùi nước hoa xộc vào múi Ôn Quý Từ, anh vô thức cau mày.
Cổ Sa cho rằng Ôn Quý Từ sẽ chủ động quay đầu nhìn cô ta, không ngờ cô ta ngồi xuống rồi nhưng Ôn Quý Từ cũng không hề ngẩng đầu lên.
Vẫn là người khác giải thích: “Nhà hàng này là nhà hàng đứng tên Cổ tiểu thư.”
Ôn Quý Từ gần như không hề phản ứng, chỉ đáp lại một tiếng, không có ý bắt chuyện.
Cảm giác thất bại kia lại đến, Cổ Sa cứng đờ, vẫn mỉm cười, không muốn khiến bản thân mất mặt.
Trong lúc dùng bữa, Cổ Sa không tìm được cơ hội để nói chuyện với Ôn Quý Từ, cả buổi Ôn Quý Từ cũng không hề đoái hoài đến cô ta.
Như thể người bên cạnh cô ta hoàn toàn không tồn tại.
Cuối cùng Cổ Sa cũng tìm được cơ hội, chặn đường Ôn Quý Từ ở ngay góc rẽ hành lang, lúc này cô ta mới lọt được vào tầm mắt của Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ như không thích hành động này của Cổ Sa, mặt anh ẩn vẻ không vui.
“Tôi chỉ nói với anh mấy câu.” Cổ Sa lập tức bổ sung: “Đây là nhà hàng nhà tôi, tôi sẽ xóa hình ảnh camera ghi lại.”
Dù vậy, Ôn Quý Từ cũng giữ khoảng cách với Cổ Sa.
Cho dù camera không quay được thì anh cũng không định có dây dưa gì với Cổ Sa.
Tất nhiên Cổ Sa nhận ra vẻ né tránh hiềm nghi của Ôn Quý Từ, nhưng cô ta không vui như trước, cảm thấy Ôn Quý Từ có thể tiến lùi chừng mực với bất kỳ người phụ nữ nào.
Nhưng vẻ lạnh lùng xa cách hết lần này đến lần khác của Ôn Quý Từ thực sự khiến cô ta kiệt sức cả về thể chất và tinh thần.
Cổ Sa đang suy nghĩ, cô ta đã tự nhủ rất nhiều lần, tối nay cô ta mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm nổi bật nhất, đồng thời còn có cả quyết tâm chủ động tỏ tình.
“Em cố ý đến bữa cơm lần này là vì anh.” Giọng Cổ Sa rất thâm tình, cô ta ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, đáy mắt đong đầy mến mộ.
Ôn Quý Từ hơi cau mày, Cổ Sa nhanh chóng nói tiếp: “Anh còn nhớ buổi đấu giá kia không? Em cũng đến vì anh.
Em vẫn luôn rất thích anh, cũng biết anh chưa có bạn gái.
Nếu anh thấy được, chúng ta có thể thử…”
“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.” Một câu chặn hết đường đi nước bước của Cổ Sa, nụ cười cô ta lập tức cừng đờ, không thể khống chế được biểu cảm nữa.
“Anh đang đùa với em sao?” Giọng Cổ Sa thoáng run rẩy, không cam tâm cũng không tin.
Giọng Ôn Quý Từ bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích: “Cổ tiểu thư, hình như tôi không cần phải lừa cô.”
Nói xong, Ôn Quý Từ bỏ đi, Cổ Sa cũng không xuất hiện trong bữa cơm nữa.
Ngay cả sức để lấy lòng Tang Tửu cô ta cũng chẳng còn nữa, bên phía Ôn Quý Từ không suôn sẻ, dựa vào Tang Tửu thì có ích gì, nhưng Tang Tửu có thể xác nhận giúp cô ta một chuyện.
Hôm sau, Tang Tửu đang ở phòng nghỉ để dặm phấn sau cánh gà của buổi quay quảng cáo thì Cổ Sa đến, không biết tại sao cô ta lại tìm đến đây, rõ ràng Tang Tửu hơi ngẩn ra.
Cổ Sa vẫn ăn vận nổi bật, nhưng Tang Tửu nhanh chóng nhận ra vẻ mệt mỏi dưới lớp trang điểm của cô ta.
Ngay sau đó, Cổ Sa cười mới Tang Tửu.
Cổ Sa cười với cô, nhưng nụ cười đó lại chẳng thật lòng gì.
Đúng lúc phòng nghỉ không có ai, Cổ Sa hỏi thẳng: “Anh cô có người anh ấy thích rồi à?”
Tang Tửu không phải kẻ ngốc, tất nhiên cô có thể nhận ra ý của Cổ Sa.
Nếu cô không phải em gái Ôn Quý Từ thì Cổ Sa có thể có thái độ dịu dàng như vậy sao?
Cho dù lùi một bước, nếu Cổ Sa thật sự thành bạn gái của Ôn Quý Từ thì cô sẽ mất đi giá trị lợi dụng.
“Anh tôi có bạn gái rồi.”
Tang Tửu nhìn Cổ Sa bao nhiêu lần muốn đào góc tường của cô, rõ ràng cô rất không vui nhưng lại không thể nói toạc ra với cô ta.
Lần này, cuối cùng Tang Tửu cũng hiểu cảm nhận của Ôn Quý Từ.
“Từ khi nào?” Cổ Sa hơi thật vọng la lên, hoàn toàn khác với hình tượng bình thường của cô ta.
“Mới đây thôi.”
Tang Tửu không muốn nói dối Cổ Sa, dù sao hai người vốn không phải người cùng một hội, cớ gì phải vì chuyện này mà nói chuyện làm vui lòng nhau.
“Chị còn chuyện gì không? Tôi chuẩn bị về rồi.”
Tang Tửu không có thói quen nói chuyện riêng với người khác, nói xong, cô đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, để lại Cổ Sa như mất hồn mất vía.
Có được sự khẳng định của Tang Tửu, Cổ Sa vẫn không muốn từ bỏ.
Cô ta tìm thám tử tư, bảo họ theo dõi Ôn Quý Từ mấy ngày.
Nhưng kết quả khác với Ôn Quý Từ và Tang Tửu nói, họ không tra ra được gì cả.
Tất cả ảnh đều là ở cùng Tang Tửu, người gọi là bạn gái kia như thể hoàn toàn không tồn tại.
Bạn gái gì chứ, chẳng lẽ vì muốn từ chối cô ta mà nói dối?
Nhưng Tang Tửu cũng nói giống Ôn Quý Từ, mà Ôn Quý Từ không thể nào nhàm chán đến mức bảo Tang Tửu nói dối giúp anh đâu nhỉ.
Cổ Sa tức đến nổi trút giận trong phòng trang điểm, đồ đạc đều bị cô ta ném xuống đất.
Mọi người đều biết tính tình Cổ Sa, nhưng cô ta chưa bao giờ giận giữ đến thế, dưới ánh mắt bóng gió của chị Bùi, họ không nói tiếng nào mà lặng lẽ ra khỏi phòng.
Chị Bùi cũng không dám an ủi Cổ Sa lúc cô ta đang tức giận, chỉ tránh những mảnh vỡ ngổn ngang trên đất, đợi cô ta nguôi giận.
Trong cơn giận, Cổ Sa ngồi giữa đống hỗn loạn, trong đầu vẫn nhớ lại bức ảnh thám tử tư chụp được.
Trong ảnh, Tang Tửu với Ôn Quý Từ giống hệt với những cặp anh em bình thường khác.
Dựa vào trực giác của phụ nữ, Cổ Sa nảy ra một ý nghĩ không có khả năng.
Rõ ràng chỉ là suy đoán, thế nhưng cô ta lại càng nghĩ càng tin.
Lẽ nào người Ôn Quý Từ thích là em gái anh?
Một người đã có bạn gái sao lại ngày ngày ở bên em gái của mình được chứ.
Nếu vậy, mọi chuyện hình như có thể được giải thích một cách rõ ràng hợp lẽ rồi.
Cho dù cô ta vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng nó không ngăn được việc cô ta chuyển cơn giận sang Tang Tửu.
Thậm chí Cổ Sa đang nghĩ đến những hành động lấy lòng Tang Tửu trước đó để tiếp cận được Ôn Quý Từ, có phải đã trở thành trò cười để Tang Tửu chế giễu sau lưng hay không.
Cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức mình, cười cô ta cố tỏ ra thanh cao, cười công sức cô ta đổ sông đổ biển, cười mọi thứ về cô ta…
Mỗi một câu Tang Tửu đã nói đều trở thành lời khiêu khích cô ta, trước giờ Cổ Sa luôn khoe khoang mình kiêu ngạo cao quý, nhưng trong mắt Tang Tửu, cô ta lại biến thành một trò cười.
*
Thường thì lúc ở bên ngoài, Tang Tửu sẽ cố ý giữ khoảng cách với Ôn Quý Từ, cô không ngờ Cổ Sa sắp đoán ra sự thật.
Sau khi xăm hình, Ôn Quý Từ lại chuẩn bị cho cô một bất ngờ.
Trước khi ra ngoài, Ôn Quý Từ không nói với Tang Tửu họ sắp đi đâu, cho dù Tang Tửu quấn lấy hỏi anh rất lâu thì anh cũng chỉ cười mà thôi.
Mãi cho đến khi xe dừng ở bên ngoài một cửa hàng trang sức dưới trướng nhà họ Tưởng.
Tang Tửu quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, hôm nay định đưa cô đến mua trang sức sao?
Sau khi Ôn Quý Từ và Tang Tửu vào cửa hàng, cửa hàng đóng cửa, chỉ có một nhân viên tư vấn, những vị khách khác cũng đã được mời đi từ trước, nhân viên tư vấn cũng sẽ hoàn toàn giữ bí mật.
Bàn tay thon dài mảnh khảnh của Ôn Quý Từ đặt lên tủ trưng bày, gõ nhẹ.
“Anh muốn em chọn giúp anh một cặp nhẫn đôi.”
Đừng nói là Tang Tửu ngẩn người, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng đơ ra vài giây.
Lần đầu tiên cô ấy nghe nói Ôn thái tử có bạn gái, nhưng cô ấy phục vụ bất cứ ai thì luôn giữ miệng kín bưng.
Sau khi ngạc nhiên trong chốc lát, nhân viên cửa hàng bình tĩnh lại.
Lúc này người cẳng thẳng chỉ có mỗi Tang Tửu, dù sao thì vẫn có người khác ở đây.
Cô còn tưởng Ôn Quý Từ đưa cô đến đây để chọn dây chuyền gì đó.
Chọn nhẫn là chuyện dễ khiến người ta suy nghĩ, cô không dám nói ngay trước mặt.
“Em không biết chọn đâu.” Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là từ chối.
Nhưng Ôn Quý Từ lại nhướng mày, sau đó cong môi cười: “Đã bảo em chọn giúp rồi, chút chuyện nhỏ này mà em cũng không định giúp anh à?”
Lời lẽ nghiêm túc, còn nói ngay trước mặt người ngoài, lấy thân phận anh trai ra để ép cô.
Tang Tửu không kiềm được nhìn nhân viên cửa hàng ở bên cạnh, nhân viên vô cùng tự nhiên cười với Tang Tửu, nụ cười tỏ ý cô ấy tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với người khác, Tang Tửu cứ yên tâm mà chọn.
Tang Tửu chỉ đành gật đầu.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đột nhiên nhìn Tang Tửu, hỏi cô như thật.
m cuối cao hơn, giọng điệu trêu đùa, khẽ cười như không có gì phải sợ: “Kiểu cô ấy thích chắc cũng giống em, em thấy sao?”.