Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 9: Phượng Cầu Hoàng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm khuya, du khách tan đi, đường Đông Nghi trở về dáng vẻ yên lặng vốn có.

Một chiếc thuyền gỗ nhỏ tạo ra tiếng chèo nước trên dòng sông tĩnh lặng, nhân viên công tác ở trong đêm đang dọn rác trên sông.

Tầng trên trong ngôi nhà cũ Gối Hà, một đôi cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đóng cửa sổ gỗ lại.

Sau khi kéo rèm lại, Thương Vũ thở dài, quay đầu nhìn chiếc móc treo quần áo bằng gỗ đỏ.

Chiếc váy lót mới may buông xuống ở đó, họa tiết của tấm vải lụa tơ vàng xoắn lại càng rõ ràng hơn vào ban đêm —-giống như những tia sáng trong dải Ngân Hà, trầm thấp cao quý.

Thương Vũ nhìn chằm chằm một lúc, lông mi khẽ run lên.

Cô lại nhớ đến khung cảnh trên sân khấu tối nay.

Người đàn ông đang ngồi ở bờ đối diện cầm tách trà, nhìn cô qua cửa sổ.

Quả thực giống như trước đó anh đã nói, anh chỉ nghe một bài hát.

Khi gần kết thúc, người đàn ông đi đến phía sau cửa sổ vỗ tay cho cô từ xa khi bài hát kết thúc, sau đó, anh đóng cửa sổ cửa hàng hoa lại…

Cánh môi vô ý thức cong lên, Thương Vũ cười lắc lắc đầu.

Cho nên, buổi chiều anh nói cửa hàng bán hoa “Vị trí rất tốt”, chính là ý này sao……

Âm thanh ở đầu giường cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Thương Vũ lấy điện thoại ra,nhìn thấy thêm một lời mời kết bạn trên WeChat.

Còn chưa click mở, trái tim cô dường như có điều dự cảm mà đập nhanh hơn một nhịp.

Tin nhắn xác minh ngay lập tức khẳng định sự nghi ngờ của cô —- người đến hào phóng tiết lộ danh tính: Tông Duệ.

Đầu ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, Thương Vũ nhẹ nhàng cắn môi.

Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô không nhấn đồng ý, cũng bỏ qua việc từ chối.

Ngón tay cô hạ xuống, bấm vào ảnh đại diện của người đàn ông.

——Có một chút ngạc nhiên khi một công tử giàu có lại sử dụng hình đại diện như vậy: một con vật trông giống ngựa, lại giống như con alpaca, bĩu môi nhe răng trước ống kính mà cười toe toét.

Thương Vũ nhìn lại biệt danh, chỉ có ba chữ cái:Ray

Cô bấm vào vòng bạn bè của Ray.

Không có cài đặt giới hạn thời gian xem,cũng không có nội dung gì. Bản cập nhật duy nhất là vào nửa tháng trước, chỉ có một bức ảnh:

Phòng chờ ở nước ngoài vào đêm khuya.

Nhìn kỹ, thông qua cửa kính có thể nhận ra hình ảnh phản chiếu của người đàn ông đang giơ điện thoại di động lên.

Vấn đề là làm thế nào mà anh lại khiến chiều cao gần 1m9 của mình trông giống như 1m6??

Thương Vũ cười một cái, đang muốn rời khỏi, ánh mắt dừng lại ở ảnh đại diện trong vòng bạn bè.

Lời giới thiệu dưới ảnh đại diện là dòng chữ duy nhất trên toàn bộ trang:

Bảo trì trái tim rung động.

Sau khi nhìn chằm chằm vào những chữ nhỏ màu xám này một lúc lâu, đôi mắt Thương Vũ nhẹ lóe lên, hình như có xúc động.

Quay lại trang xác minh, cô mím môi, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ chữ “Đồng ý”.

Điện thoại lập tức rung lên:

【 Bạn đã thêm Ray, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện. 】

Qua thật lâu, khung thoại cũng không có bong bóng mới nào xuất hiện.

Thương Vũ bĩu môi, đặt điện thoại trở lại đầu giường.

Xoay người đi về phía phòng tắm, cô dừng lại ở cuối giường.

Nhặt chiếc váy lót cũ bên giường lên, giọng Bắc Kinh cà lơ phất phơ của người đàn ông phảng phất lại một lần nữa vang lên bên tai:

“Em tức giận vì người khác mặc quần áo của em, hay là tức giận vì cô ấy mặc như vậy trước mặt tôi?”

……

Đêm đã khuya.

Những suy nghĩ cùng tâm tình nhạy cảm dường như muốn đào sâu hơn những câu hỏi mơ hồ không có lời giải đáp này.

Nhưng vừa lộ ra cảm xúc, Thương Vũ liền nhanh chóng chớp chớp mắt, ngăn cản suy nghĩ của mình trôi lan man.

Thở dài một hơi, cô mở tủ rồi nhét chiếc váy lót cũ vào sâu bên trong tủ quần áo

****

Đến Ngô Tô nhiều ngày như vậy, đêm qua là đêm Tông Duệ ngủ say nhất.

Buổi sáng, du khách ở tầng dưới đánh thức anh dậy.

Cau mày trừng mắt nhìn trần nhà vài giây, người đàn ông tức giận lấy điện thoại di động trên đầu giường.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn WeChat, cơn tức giận của anh lập tức tiêu tan.

[Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.]

Ngồi tựa vào đầu giường, người đàn ông kéo chiếc chăn mỏng trên người ra, nửa người trần trụi cơ bắp vuốt vuốt di động.

Hình đại diện mới được thêm vào là một bức tranh thủy mặc đàn tỳ bà,biệt danh là một icon lông vũ.

Bấm vào vòng bạn bè. Có thể nhìn thấy bài viết trong ba ngày gần nhất.

Cập nhật duy nhất có thể nhìn thấy đã được đăng cách đây hai ngày:

【Đi học lại Ding dong ~ Đã lâu không gặp, tôi còn cho rằng Đại Bạch sớm đã quên mất tôi. Không nghĩ tới nó xa xa thấy tôi liền phe phẩy cái đuôi chạy như bay mà đến ~ ô ô ô trên thế giới này không thể không có chó con!! 】

Kèm theo bài viết có hai bức ảnh: một là con chó trắng to lớn chạy nhanh đến mức tai bay vùn vụt; bức còn lại tập trung vào đôi bàn tay nhỏ nhắn sáng bóng của cô gái đang cầm những miếng thịt, còn con chó trắng to lớn phía sau cô đang nhìn đồ ăn trong tay cô ấy mà không chớp mắt.

Tông Duệ thấp giọng cười một cái, lại lướt vòng bạn bè nhìn thêm một lần nữa.

Thật khó tưởng tượng được rằng những dòng chữ nhỏ bé giàu cảm xúc này lại được cô ấy gõ ra —– cùng với người đẹp lãnh đạm trên sân khấu quả thật là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Xem ra,vẫn còn là sinh viên?

Sắp tốt nghiệp?

Sau khi thích bài viết rồi quay lại hộp thoại, người đàn ông chậm rãi tặc lưỡi.

Ngay lúc anh đang do dự không biết bắt đầu như thế nào thì một dãy số đột nhiên hiện lên trên màn hình.

Nơi sở hữu là tại Đặc khu hành chính Úc Thành (*)

(*) Macao

Tông Duệ giơ tay che một mắt, bất đắc dĩ thở dài.

Nhấn nút nhận cuộc gọi, anh không lên tiếng mà chỉ ậm ừ bằng giọng mũi hơi khàn khàn.

Người trong điện thoại liên tục nói: “Đến nỗi như vậy sao? Ba đời gọi điện mới nhận một lần, nhất định phải như thế này sao?”

“Làm sao có thể”.Cùng người này nói chuyện,giọng điệu Bắc Kinh của Tông Duệ đều không tự giác mà trở nên nặng nề,trào phúng: “ Con không phải đang thỉnh an cùng Ngài đây sao?”.

“Cảm ơn!” Giọng Bắc Kinh trên điện thoại dày và chuẩn hơn cả Tông Duệ: “ Nếu con ở trước mặt ông cụ làm chuyện gì có chút mặt mũi một chút, chúng ta liền an tâm”.

“Ngài trở về đi”.Tông Duệ trả lời lại một cách chế giễu, “ Tự bố trở về cho ông cụ mặt mũi, bố cũng không hơn gì con.”

“Đừng nhắc nữa, bố là con trai của ông ấy đã năm mươi năm rồi, sống thực sự giống như đang mang tội vậy”.

Tông duệ a ra một tiếng: “Vậy bố liền để con trai mình trở về chịu tội?”

“ Vậy cũng không còn cách nào, ai bảo con thật sự là cháu trai ruột của ông ấy”.

“…Chết tiệt.” Tông Duệ bị chọc cho vui vẻ lên, “Cám ơn bố, bố thật đúng là người bố còn sống của con.”

“Được rồi, đừng nghèo như bố.” Tông Lục mất tự nhiên ho khan trong điện thoại, “Quy tắc cũ, giang hồ cứu nguy gấp.”

Biết ngay mà.

Tông Duệ giơ tay xoa mặt, cầm lấy máy tính bảng đầu giường bắt đầu chuyển khoản.

“Con nói, bố có thể tiết kiệm tiền một chút không? Đây đều là tiền con chịu uất ức ở chỗ ông cụ mà kiếm được đấy!”

” Hắc, con hiện tại là đại cổ đông giàu có thực sự, chia cho bố ruột một chút mà đã không vui rồi sao?Quạ đen còn biết báo đáp hơn con!”

“ Được rồi”. Tông Duệ cười lạnh một tiếng, “ Bố cứ tiếp tục sống như vậy đi”, “ sống như vậy ai có thể sống qua bố được chứ”.

Trong điện thoại trầm mặc một lát, Tông Lục thở dài, nhẹ giọng nói: “Nói thật, nếu không phải mẹ con trước khi lâm chung đã dặn dò, bố thực sự còn không muốn sống tiếp……”

Tông Duệ dừng tay lại, quay đầu nhìn sân thượng.

Cái lạnh cuối xuân này dường như đã qua, hai ngày nay trời không mưa.

Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp.

Anh đặt máy tính bảng hiển thị giao diện đã chuyển khoản xuống: “ Xong rồi”.

“Hai ngày nữa bố sẽ đến thăm mẹ phải không? Mang giúp con một dây Ngọc Lan.”

“Ừm.” Tông Lục đáp lại, dừng một chút rồi nói: “Con có thời gian thì tự mình đến một chuyến đi, bố nằm mơ thấy mẹ con luôn nhắc về con.”

Tông Duệ giơ tay chạm vào hình xăm trên cổ.

“ Được”

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông bần thần một chút, sau đó lấy chiếc áo áo lót đen cạnh giường mặc vào.

Anh lấy một tách cà phê trong tủ lạnh ra, đi ra sân thượng, mở giao diện WeChat vừa rồi. 

―― Không nhìn không sao, vừa nhìn tới ly cà phê trên tay suýt nữa thì rơi xuống cầu thang.

Không biết là tay trượt hay là như thế nào, trong lúc nghe điện thoại anh đã gửi cho Thương Vũ một tin nhắn.

Ray: [gdsdfujhkjd]

Người bên kia điện thoại chắc là cũng bối rối, nửa ngày mới trả lời tin nhắn.

“Lông vũ”: 【?】

“……”

Tông Duệ nhẹ tặc lưỡi một tiếng, nhanh chóng nhấn ra mấy chữ.

Ray: 【 Vừa rồi trượt tay nhấn nhầm 】

Sau khi gửi đi, anh cảm thấy rất vui vẻ.

Thật là vụng về, Tông Duệ.

Cô nương kia khẳng định là cho rằng anh cố ý.

Quả nhiên, đối phương không có trả lời.

Tông Duệ nuốt ngụm cà phê, đặt một viên đá lên quai hàm, một tay tiếp tục gõ chữ.

Ray: 【 Sắp tới đại thọ của ông cụ trong nhà, tôi muốn chọn một số thứ đặc sắc của Ngô Tô cho ông ấy, Thương tiểu thư có đề cử nào không? 】

Lần này cô đáp lại.

“Lông vũ”: 【Ông cụ thích gì? 】

Ray: 【 Thích đồ cổ, đồ chạm khắc trên gỗ, v.v. 】

Một lúc sau, đối phương gửi hai bức ảnh.

“Lông vũ”: 【Loại thêu này thì sao? 】

Tông Duệ click mở bức ảnh: một tấm là bức tranh treo thủy mặc lớn; một tấm là bức bình phong thêu – nếu nhìn kỹ có thể thấy đó là tranh thêu hai mặt.

Thoạt nhìn, hai bức ảnh này không phải là ảnh lấy từ Internet mà là tranh trang trí ở nhà.

Ray: 【 Ông cụ rất thích loại này. Có thể mua nó ở đâu? 】

“Lông vũ”: 【 Ở Tô Tú có một xưởng thêu khá tốt 】

【 Bất quá tôi không biết có hàng có sẵn hay không. Xưởng nhà bọn họ tương đối nhỏ.】

Ray: 【 Cái kia chỉ có người địa phương mới biết.】

【 Hôm nay em có rảnh không? Có thể dẫn đường cho tôi được không?】

Cô gái trả lời chậm hơn một chút so với trước đây.

“Lông vũ”: 【Được. 】

【Có thể đến đó bây giờ được không? Tôi có buổi biểu diễn vào buổi chiều. 】

Tông Duệ cong khóe môi, ấn vào màn hình, trực tiếp gửi một tin nhắn giọng nói qua: “ Không vội.Lúc này cũng đến giờ cơm, hay là chúng ta đi ăn gì đó trước đi? Tới Ngô Tô nhiều ngày như vậy, tôi còn chưa đi ăn cái gì đâu, Thương tiểu thư có biết chỗ nào có món ngon không?”

Cô gái đáp: 【 Bình thường tôi đều đi ăn ở những quán ăn nhỏ……】

Ray: 【 Vậy vừa lúc, tôi cũng không thích đến những nơi chuyên mở để phục vụ khách du lịch 】

Khung chat an tĩnh lại.

Tông Duệ liếm khóe môi, uống một ngụm cà phê đá còn sót lại.

Bàn tay cầm cốc rơi xuống, cuối cùng chiếc điện thoại cũng “ đinh” ra một tiếng.

Người đàn ông cụp mắt mỉm cười.

“Lông vũ”: 【 Vậy gặp nhau ở đây đi.】

【”Định vị” 】

******

Thương Vũ nhẹ nhàng vuốt phẳng chiếc váy lót mới —— nó vừa vặn hơn chiếc cũ.

Đóng tủ quần áo lại, cô khẽ thở dài: Tại sao lại từ đồng ý dẫn đường biến thành đi ăn cùng nhau?

Lui một bước mà nói, anh ấy ở bên ngoài nhiều như vậy, dạng sản phẩm thêu nào mà chưa từng thấy qua….

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Thương Vũ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Điểm đến cách đó không xa, vừa mới đi ra khỏi đường Đông Nghi vài phút, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.

Địa điểm cô gửi cho anh là một quán mì, nhưng người đàn ông không đến thẳng đó. Như thể anh biết cô sẽ từ đây đến nên đã sớm đợi cô ở ven đường.

Hôm nay anh ấy không mặc chiếc áo sơ mi sặc sỡ đó, nhưng tần suất người quay đầu nhìn anh cũng rất cao— ―― Dù sao ngoại hình bày ra ở chỗ đấy, làm gì cũng đều rất bắt mắt.

Trời vừa mới ấm lên, người đàn ông đã thay đổi mặc vào một chiếc áo phông ngắn tay khá rộng,lớp vải đã bị cánh tay rắn chắc cùng bờ vai rộng của anh nâng nhẹ lên.

Nhìn thấy cô từ xa, anh vén phần tóc đen trên sống mũi lên, đường nét ngũ quan lập thể càng thêm sạch sẽ lưu loát.

Anh cũng đang nhìn cô.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào mép ren của chiếc váy lót mọc ra từ viền sườn xám,bên môi ngậm ý cười: “Nếu bà nội làm sườn xám nhìn thấy em, bà nhất định sẽ cảm thấy mọi công sức bà bỏ ra đều xứng đáng.”

Thương Vũ mím môi, bị thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng.

Cô cũng hậu tri hậu giác phát hiện, cô dường như cũng không bài xích việc Tông Duệ nhìn chằm chằm vào mình. Bởi vì mỗi ngày đều phải bị người khác giới nhìn chằm chằm, cô có thể nhạy bén phát hiện được một số ánh mắt có ý nghĩa rất sâu xa…

Nhưng ánh mắt của Tông Duệ chưa bao giờ khiến cô khó chịu.

Anh thậm chí rất ngay thẳng mà nhìn cô ―― Từ trước đến nay đều luôn nhìn cô một cách thoải mái, rất thẳng thắn mà nhìn.

Mỗi lần bắt gặp ý cười trong mắt anh, cô đều nhìn thấy được sự tán thưởng, cùng với….

Chỉ về hướng quán mì, Thương Vũ thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Không có thời gian nào thích hợp để tản bộ hơn mùa xuân ở Giang Nam. Ánh nắng chiếu khắp người, mang lại cảm giác ấm áp vừa phải.

Trong không khí dường như thoang thoảng hương hoa.

Thương Vũ cụp mắt xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người cạnh nhau: Người đàn ông bất động thanh sắc đi chậm lại để thích ứng với cô, đôi chân dài cũng bước theo bước của cô…

“Hôm nay lúc nào em lên sân khấu?” Anh hỏi cô, “Thời gian vẫn như ngày hôm qua sao?”

Thương Vũ khẽ “ ừm” một tiếng: “ Buổi tối cuối tuần đều là tôi”.

“Hôm nay cũng bán hết vé rồi sao?” Tông Duệ lại hỏi.

Thương Vũ gật đầu.

Tông Duệ nhẹ “chậc” một tiếng: “Xem ra sau này muốn nghe Thương tiểu thư Bình đàn, nửa đêm phải đến đoạt vé?”

Thương vũ mỉm cười:“Nếu anh nói với mẹ tôi, bà sẽ nói cho anh biết, ghế riêng ở tầng hai lúc nào cũng có sẵn.”

Tông Duệ nhún nhún vai: “Vậy tôi vẫn là nên ngồi ở ‘ghế riêng’ bên ngoài hội trường đi.”

Thương Vũ chớp mắt, lại nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông cách một dòng sông nhỏ vì cô mà vỗ tay tán thưởng…

“Ngồi ở chỗ đó…” Thương Vũ nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có thể nghe được âm thanh sao?”

Tông Duệ liếc nhìn sang một bên, con ngươi sáng lên,ánh mắt lại rất sâu.

“Thấy rõ.”

Tim Thương Vũ lại đập thình thịch, vội vàng cụp mắt xuống.

“Bình đàn phải nghe được âm thanh a……”

“ Vậy cũng không còn cách nào, ai bảo tôi không đoạt được vé chứ”,Ngay khi giọng Bắc Kinh của người đàn ông vang lên,lời nói liền biến thành trêu chọc không đứng đắn..

“Nếu không ――”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Thương tiểu thư, có thể cho phép tôi xem toàn bộ buổi diễn được không?”

Tai Thương Vũ nóng bừng, cũng may tiệm mì đã ở ngay trước mắt.

“Đến rồi.”

Người đàn ông không thích những nơi chỉ chuyên dành cho khách du lịch thì quán mì Ngô Tô thương hiệu có tuổi đời trăm năm này là sự lựa chọn tốt nhất.

Cửa hàng nhỏ mặt tiền không lớn, khách tới ăn đa phần đều là người địa phương, thời điểm đến ngay giờ cơm đều phải ngồi chung một bàn mới có chỗ ngồi.

Thương Vũ thường xuyên tới đây ăn mì, hầu hết người trong quán đều quen biết cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô dẫn một người đàn ông đến, đại thúc sau bếp còn ló đầu ra nhìn nhiều thêm một chút.

Tông Duệ mặc kệ cảnh tượng xung quanh, một tay nhấc lên, rất hứng thú nhìn chằm chằm thực đơn trên tấm bảng gỗ nhỏ: “Còn rất phong phú.”

“Anh muốn ăn gì?”Thương vũ nhẹ giọng hỏi anh.

Người đàn ông nhướng mày hỏi: “Em thích ăn gì?”

“Mì cá nổ.” Thương Vũ không chút suy nghĩ nói thêm với cô gái ở quầy lễ tân, “Thêm—”

“Thêm trứng rán!” Cô bé cười tủm tỉm nói thêm, “Sớm nhớ kỹ rồi.”

“Xem ra ăn cũng không ít lần a”. Cằm hướng về phía bên cạnh, quay mặt đối diện với người trước quầy: “ Giống của cô ấy”.

Thương Vũ chủ động lấy điện thoại di động ra trả tiền, đang muốn quét mã, đầu ngón tay bỗng nhiên bị một bàn tay to bao phủ.

―― Nhiệt độ cơ thể người đàn ông hóa ra cao hơn cô nhiều như vậy sao?

Khiến cho phía sau lưng cô chợt tê rần.

Anh giống như cười mà không phải cười nhìn cô: “Sao có để một cô gái trả tiền được chứ?”

Thương Vũ yếu ớt thu tay lại: “Anh là khách.”

Tông Duệ cười nhẹ: “Tôi còn là một người đàn ông.”

Cô bé ở quầy thu ngân nhìn hai người bọn họ, khóe miệng dần dần toét ra.

Thương vũ có chút thẹn thùng mà liếc nhìn chung quanh, nhỏ giọng: “Vậy một tô mì……”

Người đàn ông cười khẽ: “ Xin lỗi. Cùng tôi ra ngoài,một mao tiền em cũng đừng mong được trả”.

“……”

Mặt Thương Vũ đỏ bừng.

Cô không nhúc nhích, mím môi nhìn người đàn ông lấy tiền từ trong túi ra để trả.

Cô gái ở quầy lễ tân lấy ra hai tấm biển nhỏ có viết “mì cá nổ” đưa cho Tông Duệ. Nhìn thấy người đàn ông quay lại, cô nắm lấy tay áo Thương Vũ, hưng phấn hỏi: “Bạn trai của chị à?!”

Thương vũ lắc đầu, ra hiệu cô bé nhỏ giọng.

“Không phải……”

“Rất đẹp trai nha!” Nhân viên tiếp tân hạ giọng, không kìm được ánh mắt lấp lánh, “Tìm ở đâu ra bạn trai vừa đẹp trai vừa hào phóng như vậy a!”

“…”

Thương Vũ càng thêm thẹn thùng, giơ ngón trỏ lên môi đè ép một chút.

Xoay người đi đến bên cạnh người đàn ông, cô duỗi tay lấy hai tấm biển nhỏ ghi tên món ăn: “Anh phải tự mình ra cửa sổ lấy mì…”

Người đàn ông tránh tay cô, lấy ra hai chiếc khăn giấy lau ghế.

“ Em cứ ngồi ở đây là được”

Cầm lấy tấm thẻ cơm, lại nhìn về phía cửa sổ nhỏ, anh lại hỏi: “ Em có kiêng kỵ cái gì không?”

Thương Vũ lắc đầu, trong lòng rung động lạ thường.

Một lúc sau, Tông Duệ trở lại với hai bát mì.

Thức ăn chính tông của Ngô Tô đặc biệt nhất là ở nước súp, topping và sợi mì cũng rất được chú trọng:nước dùng nấu phải có màu sắc trong,vị thanh không nhiều dầu mỡ;topping là món ăn đặc trưng của Ngô Tô, hương vị của mỗi nhà đều có sự khác biệt, Thương Vũ thích nhất thức ăn kèm là món cá chiên, ăn mãi không chán.

Mì là thứ kiểm tra kinh nghiệm của người đầu bếp nhiều nhất: Từ trong nồi nước sôi vớt ra,lắc ba lần, cuộn thật chặt và cho vào tô. Sợi mì ngâm trong nước súp hơi nổi lên, giống như một con cá nổi lên khỏi mặt nước, được người dân địa phương gọi là “lưng cá diếc”.



Mì Tongdexing

(*) Mì Tongdexing Tô Châu nổi tiếng từ rất lâu bởi hương vị đặc trưng ăn kèm với số lượng lớn các loại topping ( Mỗi nhà sẽ dùng những loại topping ăn kèm khác nhau). Năm 2018, mì Tô Châu đã lập một kỷ lục thế giới với 518 loại Topping, được vinh danh là món mỳ nguyên bản có nhiều topping nhất thế giới.

Tông Duệ dùng đũa gắp một miếng mì nếm thử, chân thành khen: “Rất đậm đà,ăn rất ngon.”

Thương Vũ cong môi, không nói gì, đẩy lọ gia vị trên bàn về phía người đàn ông.

Nhìn thoáng qua, Tông Duệ lại hỏi cô gái: “Em không ăn cay phải không?”

“Không ăn.” Thương Vũ chớp mắt, “Làm sao anh biết?”

Người đàn ông trầm giọng cười một tiếng: “ Diễn viên nổi tiếng đều phải giữ giọng”

Thương Vũ mỉm cười trước lời trêu chọc của người đàn ông: ” Anh thì sao?Người phương Bắc có khẩu vị đậm hơn phải không?”

“ Tôi không có chú trọng gì”. Tông Duệ nhàn nhạt nói: “ Ăn cái gì cũng được”.

“ Có câu nói như thế này: Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là—–”

Anh chậm rãi nhướng mi lên nhìn cô gái: “Ăn cùng với ai”

Động tác nhai thức ăn của Thương Vũ dừng lại,lông mi dài run rẩy như cánh bướm.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc reo lên. Cô lấy nó ra, nhìn thoáng qua rồi cầm lên: “Bố?”

Không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy sắc mặt cô gái tối sầm.

Nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày cô nhăn lại.

Đợi đến khi cô cúp điện thoại, anh chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Thương Vũ nhíu mày: “Người giám sát đột nhiên đến Bình Đàn của chúng tôi kiểm tra, hình như muốn xem giấy tờ chứng nhận nào đó. Nhưng giấy tờ chứng nhận kia lại ở khu nhà mới của chúng tôi.”

“Nếu không có chứng nhận. Buổi biễu diễn buổi chiều sẽ phải hủy bỏ”. Cô nhìn thời gian trên điện thoại, vẻ mặt lo lắng, “Bây giờ đi lấy cũng không kịp…”

“Buổi chiều mở cửa lúc mấy giờ?” Tông Duệ hỏi.

“Hai giờ.”

Tông Duệ liếc nhìn màn hình điện thoại.

Vừa hơn 1 giờ một chút.

Sau một hồi tính toán trong đầu, người đàn ông đã lập ra một kế hoạch.

Anh chỉ vào tô mì: “Ăn trước đi, đừng để bị đói.”

Thương Vũ làm sao có thể nuốt nổi: “ Vậy để tôi đi trước…”

“Việc này tôi sẽ giải quyết giúp em.” Tông Duệ kiên quyết nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nói từng chữ: “Tin tôi”

Thương Vũ không nói thêm gì nữa, cầm đũa tiếp tục ăn mì.

Mười phút sau, hai người bước ra khỏi quán mì.

Một chiếc xe thể thao màu xanh rất lòe loẹt chạy tới trước mặt họ. Một chàng trai trẻ mặc đồ thời trang hàng hiệu bước ra khỏi ghế lái.

Thương Vũ tìm kiếm trong trí nhớ hai giây, nhận ra đó chính là chủ quán bar mà cô từng gặp trước đó…

“Đồng tử vừa gọi điện thoại nói, hôm nay có hoạt động của minh tinh diễn ra ở trung tâm mua sắm, bên kia sáng sớm đã bị chặn lại”. Thành Mậu giơ tay nói: “Hai người đi một vòng đường vành đai phía Nam, nó rất thông thoáng.”

“Được”. Tông Duệ bắt lấy chìa khóa xe vừa được ném tới, một tay kéo cửa ghế phụ, lặng lẽ ra hiệu cho Thương Vũ.

Thương Vũ do dự bước tới chiếc xe thể thao: “Đi đường vành đai phía Nam sẽ xa gấp đôi…”

“Xa gấp 8 lần tôi cũng có thể đưa em đến đúng giờ”.Tông Duệ đặt một tay lên cửa xe, hất cằm về phía cô, “Em có tin tôi không?”

“Cô gái, không phải là tôi thổi phồng lên đâu—-” Thành Mậu cười nói: “ Kỹ thuật lái xe của tiểu Tông gia, so với túi tiền của anh ấy còn mạnh hơn”.

Tông Duệ lắc đầu, tóc đen trên đầu rũ xuống sống mũi.

Anh hướng về phía ghế phụ bày ra tư thế “ mời”, rồi mỉm cười với cô gái: “Công chúa, mời lên xe.”

“…”

Thương Vũ xoay người ngồi vào trong xe.

Chiếc xe thể thao quay đầu nhanh chóng lao vào đường vành đai phía Nam.

Thương Vũ không thể lái xe, nhưng cô có thể cảm nhận được chủ quán bar không hề khoe khoang: trên đường có rất nhiều ô tô, nhưng chiếc xe thể thao có thể len ​​lỏi vào dòng xe cộ một cách thuận lợi.

Con số trên đồng hồ bấm giờ liên tục nhấn tốc độ tối đa, người đàn ông lái xe rất nhanh, Thương Vũ ngồi ở ghế phụ đều không cảm nhận được một chút xóc nảy nào…

Sau khi lấy được giấy chứng nhận quay trở về đường Đông Nghi, vậy mà còn sớm 15 phút.

Người đợi ở đầu ngõ lái xe thể thao đi, Thương Vũ cùng người đàn ông đi dọc bờ sông, vô tình đi tới cửa tiệm hoa.

Tông Duệ bảo cô đợi một chút rồi quay người đi vào trong cửa hàng.

Khi bước ra lần nữa, anh đưa cho cô hai chiếc hộp bìa cứng nặng.

Thương Vũ giật mình khi nhìn thấy dòng chữ “Điểm tâm truyền thống Bắc Kinh” trên đó, chậm rãi ngước đôi mắt hình quả hạnh lên nhìn người đàn ông.

Khi nhìn anh, cô bắt gặp đôi mắt màu hổ phách chứa ý cười rạng rỡ: “ Cầm lấy đi”.

“Cửa hiệu chính tông lâu đời, tôi ăn nó từ nhỏ đến lớn,hương vị rất tuyệt. Em nếm thử xem”

“……”

Thương Vũ bỗng nhiên nhớ tới hộp điểm tâm đặc sản mà cô mang từ Bắc Kinh về―― Vốn định mang về cho bà nội thích điểm tâm ngọt, nhưng không biết là do đồ ăn không được mới, hay là do đó là đồ “ chuyên cung cấp cho khách du lịch”, hộp điểm tâm kia, cô ăn được hai cái liền bỏ qua một bên…

Trong lòng Thương Vũ tràn ngập cảm xúc: “Vốn dĩ hôm nay nói muốn đi chọn đồ thêu, kết quả…”

Còn chưa giúp đỡ được người ta, ngược lại để người ta mời khách, còn làm tài xế miễn phí…

Nhìn hộp điểm tâm được gói đẹp mắt, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không để anh tiêu thêm tiền được.”

Tông Duệ cười nhẹ một tiếng, đưa hộp bánh ngọt vào tay cô gái, “ Nói như vậy, em càng nên nhận nó”.

Thương Vũ khó hiểu: “…. Tại sao?”

“ Bởi vì—-” Người đàn ông nhìn cô thật sâu rồi mỉm cười.

“Thời gian ở bên Thương tiểu thư mới là điều đáng giá nhất.”