Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 49: Xa xăm/ mờ mịt




Đêm hôm đó, Thương Vũ không trở về căn hộ.

Cô không còn sức để quay lại – chân cô cứ dẫm lên nóc xe, hai chân đau nhức tê dại, không còn chút sức lực nào.

Biết cô không cần phải biểu diễn trên sân khấu, người đàn ông hư hỏng này càng thêm làm càn, đến cuối cùng giọng cô đều khàn khàn.

Hơn nữa, quần áo của cô đều ướt đẫm, bộ dáng kia là căn bản không có cách nào đi gặp người khác……

Sau khi Tông Duệ ôm cô ra khỏi xe, anh trực tiếp đưa cô từ tầng hầm đến phòng khách sạn sáu sao trên tầng cao nhất.

Sự thật đã chứng minh rằng đàn ông không có chút uy tín nào khi ở trên giường. Anh hoàn toàn giống như một con sói đói không biết no bụng, cũng không biết mệt. Thái độ hung hăng của anh giống như đang cố gắng bù đắp lượng thức ăn thiếu hụt sau một tuần ăn chay.

Ban đầu anh đã hứa rất rõ ràng, sẽ không làm phiền cô khi cô đang tắm. Kết quả mới tắm được giữa chừng, Thương Vũ lại bị người đàn ông nhất quyết đòi đến ‘giúp đỡ’. 

Giúp đến mức cuối cùng, cô cảm thấy như linh hồn mình sắp vỡ vụn. Cả phòng tắm là một mảnh bừa bộn không thể nhìn nổi…

Thương Vũ không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, nhưng đến sáng hôm sau khi tỉnh dậy,cô cả nửa ngày trời cũng không thèm để ý đến người đàn ông.

Tông Duệ tự biết đuối lý, ôm cô gái vừa hôn vừa dỗ dành, nói mãi những lời ngon ngọt. Cuối cùng, anh mang lên bữa sáng và cà phê trái cây tự tay làm, cô gái mới nở nụ cười với anh.  

Sau đó, không biết là do người đàn ông lương tâm trỗi dậy hay vì sắp khai trương trung tâm thương mại nên bận rộn, Thương Vũ cuối cùng cũng có hai ngày ngủ yên giấc.  

Trong hai ngày đó, cô đã quay lại Bình Đàn quán và căn nhà cũ, xem lại những bản thảo học Bình Đàn của mình, những video luyện tập và biểu diễn trước đây, bao gồm cả những tài liệu cùng những bức ảnh rất cũ mà gia đình truyền lại.

Trong lòng cô bắt đầu có một vài suy nghĩ, nhưng vẫn còn mơ hồ. Thương Vũ dự định tìm thời gian để nói chuyện kỹ hơn với bố cùng bà nội.  

Khi đang định đến viện dưỡng lão, Thương Vũ nhận được tin nhắn WeChat từ bạn trai, anh ấy đang ở quán bar trên phố Tây Lang.  

Từ khi dọn về sống cùng cô, anh hầu như không quay lại quán bar, cũng ít đi chơi với nhóm bạn trong vòng bạn bè của mình. 

Mấy hôm trước, Thương Vũ còn thấy đám công tử trên WeChat của Tông Duệ lên án anh, nói rằng anh trọng sắc khinh bạn, gọi anh là thê nô của vợ. Có người còn chế giễu hỏi liệu tiểu Tông gia có phải ở rể không…  

Dưới ánh nắng chiều mùa hè, Thương Vũ đến phố Tây Lang, chỉ đi vài phút mà mồ hôi đã lấm tấm trên đầu mũi.  

Đã lâu rồi cô không đến quán bar này. Vừa bước vào cửa, cô giật mình vì quán đã thay đổi hoàn toàn, quầy bar cùng bàn ghế đều biến mất, nhiều chỗ còn được phủ rèm trắng — trông như thể quán sắp đóng cửa vậy.  

Không thấy ai ở tầng dưới, Thương Vũ quen đường leo lên tầng trên.

Bên trên vẫn giữ nguyên như cũ, phòng ở và bàn làm việc của Tông Duệ phân chia ở hai đầu của căn phòng, được ngăn cách bằng một bình phong và giá sách làm bức tường.

Thời gian bên nhau lâu, Thương Vũ cũng hiểu rõ hơn về người đàn ông của mình—về việc ăn ở, dường như anh không có yêu cầu gì đặc biệt, bỏ qua khách sạn sang trọng và biệt thự trang viên của riêng mình, lại thích ở lại trong quán bar cũ kỹ ở phố cổ.

Bây giờ, anh không còn ở quán bar nữa, một người đàn ông cao lớn lại cứ phải chen chúc trên một chiếc giường nhỏ trong căn hộ, còn nói cái gì mà “Nhà vàng nhà bạc không bằng ôm người yêu nhà mình cảm thấy thoải mái hơn”…

So với sự thoải mái, anh thích những nơi có liên kết tình cảm hơn.

Lúc Thương Vũ vào phòng, người đàn ông đang thu dọn đồ đạc, mọi thứ đều bừa bộn.

Vali của anh nằm trên sàn, chính là chiếc vali mà trước đó cô và anh đã lấy nhầm.

—Cũng là mối liên kết và khởi đầu của câu chuyện của họ.

“Anh không ở đây nữa sao?” Thương Vũ hỏi.

“Ừm.” Tông Duệ ném áo gile vào vali, giọng điệu bình thản, “Anh không phải đến ở rể ở nhà emsao? Vậy nên anh mang cả người và vali đến cho em.”

Thương Vũ hừ nhẹ: “Anh ít đến…”

Tông Duệ nhướn mày: “Ý gì đây, hối hận sao?”

Anh bước qua chiếc vali đến gần Thương Vũ, cà lơ phất phơ ôm cô vào lòng: “Nói cho em biết, bây giờ mà trả hàng thì không kịp đâu.”

Người đàn ông trao cho cô nụ hôn ấm áp, đồng thời bàn tay cũng tranh thủ chiếm tiện nghi một chút, Thương Vũ tránh cũng tránh không kịp: “”Ai nha anh trước tiên đừng làm rộn ――””

“Em thấy dưới kia đều trống rỗng, có chuyện gì vậy?” Cô vội vàng chuyển chủ đề, “Quán bar không mở nữa sao?”

“Ừm, Mậu nhi đã bị ông già của anh ấy gọi về Bắc Kinh rồi, đi cũng khá vội.” Tông Duệ liếc nhìn trần nhà mang phong cách cổ xưa, “Hợp đồng thuê còn hai năm nữa.”

“Vậy phải làm sao?” Thương Vũ hỏi, “Chuyển nhượng cho người khác à?”

Tông Duệ gật đầu về phía người phụ nữ: “Anh đã tiếp nhận rồi.”

“Nhưng không phải là thuê, mà là mua.”

Thương Vũ khẽ chậc lưỡi: “Tiểu Tông gia quả nhiên rất hào phóng.”

Căn nhà cổ ở trung tâm thương mại nói mua là mua, giống như mua rau vậy.

“Anh định sửa lại sao?” Cô tò mò hỏi, “Nếu mở lại, thì làm quán bar kiểu gì?”

Tông Duệ nhắm mắt lại: “Sẽ sửa lại. Không mở quán bar nữa—”

Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Thương Vũ: “Mở một bình đàn quán, thế nào?”

Thương Vũ ngẩn người: “…Cái gì?”

Người đàn ông nhéo nhéo gương mặt đang ngơ ngác của cô, cười: “Trước đây không phải em nói thời gian của bình đàn quán ở đường Đông Nghi bị chật kín sao?”

Anh chỉ tay về phía sau: “Bây giờ có thêm một phòng, em muốn sắp xếp thế nào cũng được.”

“…”

Thương Vũ nhìn chằm chằm vào người đàn ông vài giây, mỉm cười rồi cúi đầu lắc lắc đầu.

“Vẻ mặt này là sao?” Tông Duệ nhướng mày, mang chút ý uy hiếp, “Lại chuẩn bị kêu quý quá à?”

Thương Vũ nhỏ giọng lầu bầu: “Thực sự là rất quý…”

Người đàn ông a ra một tiếng, giọng nói đè thấp có chút mập mờ: “Ông đây cả người đều đưa cho em rồi, tiền thì tính là gì chứ.”

“…”

Thương Vũ ngượng ngùng: “Sao có thể tính như vậy…”

“Vậy tính thế nào?” Người đàn ông cười xấu xa, hai tay lớn của anh lần theo hông cô lên trên, “Dạy anh một chút đi?”

“Anh đừng nháo loạn—” Thương Vũ bắt lấy cái tay đang làm loạn của bạn trai, bước về phía anh, “Thực ra, mấy ngày gần đây em cũng đang nghĩ về chuyện bình đàn quán.”

“Em đã xem rất nhiều tư liệu và hình ảnh cũ, nói thế nào nhỉ, bình đàn không phải là phong cách cao sang, gia đình em lúc đầu đều diễn ở trà quán, sân khấu sách, bến cảng, diễn những thứ mà công chúng yêu thích. Nên giờ nói đến việc truyền thừa và phát triển, cũng không nên đi ra ngoài công chúng.”

“Vì vậy em nghĩ, khu vực dành cho khách du lịch em vẫn muốn hát. Không chỉ hát mà còn cần có nhiều sáng tạo và điểm nhấn hơn.” Ánh mắt và ngữ khí của Thương Vũ đều rất kiên định, “Em cũng sẽ không bỏ qua việc hát các tiết mục truyền thống. Em còn trẻ, để có thể hát lâu dài thì cần tiếp tục rèn luyện kỹ năng cơ bản.”

“Như vậy, số lượng và thời gian biểu diễn của em trong tương lai sẽ tăng lên. Em vốn định thảo luận với bố xem có nên biến căn nhà cũ của gia đình thành một chi nhánh không, không ngờ…”

“Không ngờ, em lại nghĩ giống như anh.” Tông Duệ cười xấu xa tiếp lời bạn gái, vòng tay ôm cô,“Sự ăn ý này, có phải chúng ta nên cùng nhau ngủ chung một giường không, hửmm?”

Thương Vũ vòng tay lên cổ dựa vào vai người đàn ông, cười đến mi mắt cong cong.

—Anh ấy thật sự rất hiểu cô, ủng hộ cô…

“Đừng động đến ngôi nhà cũ của em.” Tông Duệ nhìn ra con phố dài nhộn nhịp bên ngoài ban công, “Chỗ này mở bình đàn quán không phải rất hợp sao?”

Đúng là rất hợp.

Phố Tây Lang cũng giống như đường Đông Nghi, đều là những con phố cổ nổi tiếng nhất ở Ngô Tô,cũng là nơi khách du lịch thường xuyên qua lại.

Hai bình đàn quán nằm ở hai khu thương mại sầm uất nhất, điều này là điều mà Thương Vũ trước đây không dám nghĩ tới.

Nhưng…

“Nhưng mà, em…” Thương Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nốt ruồi đỏ nhỏ trên trán khẽ nhíu lại, “Một mình em có thể gánh vác nổi cả một nhà hát sao?”

“Nhất định là có thể.” Tông Duệ không cần suy nghĩ, “Thương lão sư của chúng ta nổi tiếng đến mức vé còn khó có thể mua được, em nghĩ chuyện này chỉ là đùa thôi sao?”

Thương Vũ kéo nhẹ góc trán: “Nhưng trên mạng nói em nổi tiếng là vì khuôn mặt…”

“Không còn cách nào khác.” Tông Duệ nghiêng đầu nhìn cô, cười đầy ngông nghênh, “Ai bảo em xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức người ngoài cũng quên mất thực lực của em.”

“Nhưng chúng ta cũng không phải thật sự chỉ là vẻ bề ngoài, sợ gì chứ?” Anh cúi xuống lấy từ vali ra một cuốn sổ đỏ quyền sở hữu, đặt vào tay bạn gái, “Cứ thoải mái mà làm.”

“Đừng bận tâm đến chuyện nổi tiếng hay không nổi, chỉ cần em muốn lên sân khấu, thích hát, những thứ khác, đều không quan trọng.”

Thương Vũ cảm thấy trong lòng rung động.

Đúng vậy, nổi tiếng hay không, từ trước đến nay không quan trọng.

Truyền thừa giống như dòng nước, không tranh giành, điều quan trọng là nó phải chảy mãi không ngừng.

Thương Vũ hít một hơi thật sâu: “Được.”

“Em sẽ về bàn bạc với gia đình.” Cô giơ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà có ghi tên mình lên, “Nói trước nhé, đây coi như là anh góp vốn đầu tư cho em, sau này có lợi nhuận, sẽ chia cho anh!”

Tông Duệ cười: “Ách, bà chủ Thương thật hào phóng, đã cho anh làm cổ đông rồi.”

Thương Vũ cười: “Còn nữa—”

Cô ngước nhìn trần nhà, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bàn làm việc của người đàn ông.

“Tầng này sẽ không làm bình đàn quán nữa, vẫn để lại cho anh.”

Tông Duệ chép miệng một tiếng, mặt đầy vẻ không đứng đắn, “Xem ra em không phải muốn anh làm cổ đông rồi.”

“Nói đi.” Anh bước tới gần cô, chân dài lướt nhẹ, thì thầm, “Là muốn ông đây làm vệ sĩ cho em, làm đầu bếp, hay là ——”

“Chuyên làm ấm giường?”

Thương Vũ giơ tay chặn người đàn ông lại, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Chán ghét, anh lại không nghiêm túc…”

Cô xoay người đi vào trong phòng, đến chiếc bàn làm việc ở góc trong cùng.

Có hai lý do để cô muốn giữ lại nơi này. Thứ nhất, hai người họ đã có nhiều khoảnh khắc mặn nồng và ngọt ngào ở tầng cao này, cô nhớ rất rõ và muốn mãi ghi nhớ;

Thứ hai là —— Thương Vũ ngước lên nhìn những bản thảo chi chít trên tường ——

Cô mãi mãi sẽ nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chúng, cảm giác chấn động và cảm động mà chúng mang lại.

Chúng không chỉ là những bản thảo, mà còn là hình hài của tâm hồn anh, màu sắc của linh hồn anh.

Chúng cũng là nguồn động lực và cảm hứng cho cô.

Cô muốn giữ lại những cảm xúc ban đầu và sự rung động này…

Đang nhìn đắm đuối vào bức tường, người đàn ông sau lưng bất ngờ bước nhanh lên, giật lấy một tờ bản thảo trên tường.

Thương Vũ không kịp nhìn rõ đó là gì, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì vậy?”

Tông Duệ không nói gì, nhanh chóng gấp tờ giấy lại và nhét vào túi.

—— Trước giờ anh chưa từng giấu giấu giếm giếm điều gì như thế này.

“Cái gì vậy?” Thương Vũ càng thêm tò mò, liền chạy vòng qua bên cạnh anh, “Cho em xem——”

Tông Duệ mạnh mẽ đẩy cô ngồi xuống giường xăm, bá đạo và không chút lý lẽ, “Cho ông đây xem chân của em trước đã.”

“……”

Trì độn một lát, Thương Vũ mới nhận ra rằng anh không có ý đùa cợt lưu manh.

Anh đã quỳ một gối xuống đất, tay to nắm lấy mắt cá chân của cô, nơi trước đó bị mảnh kính cắt.

Thương Vũ theo phản xạ rụt chân lại: “Đã khỏi rồi…”

“Đừng động.” Người đàn ông giọng trầm, mắt nhìn cô đầy ẩn ý, “Xấu hổ gì chứ, có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu.”

“……”

Thương Vũ mím môi, không phát ra tiếng mà lẩm bẩm một tiếng “lưu manh”, rồi không động đậy nữa.

Lần trước khi ở tư thế này, hai người vẫn còn nhiều dè dặt, nhưng bây giờ anh chỉ mất vài giây là đã cởi bỏ xong giày tất của cô.

Anh kéo cổ chân cô đặt lên đầu gối của mình, nghiêng đầu quan sát vết sẹo mờ mờ ở bên ngoài bắp chân cô.

Quả nhiên đã để lại sẹo.

Cô có làn da trắng mịn, một vết hằn trên đùi hay dấu hôn trên ngực cũng phải mất ba đến năm ngày mới mờ, huống chi là vết kính đâm sâu như vậy…

Nhìn thấy bạn trai cúi mắt chăm chú xem xét vết sẹo của mình, trong lòng Thương Vũ dâng lên một cảm giác xao xuyến kỳ lạ.

—— Vì trong mắt anh không thể che giấu được sự đau lòng.

Cũng vì cô lại nhớ đến cảnh khi chân mình đặt trên bờ vai rộng của anh, lúc anh điên cuồng cắn vào mắt cá chân, rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân cô…

“Nghĩ gì thế?”

Thương Vũ giật mình, ngẩng lên vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm và có phần trêu ghẹo của anh.

“Không có gì.” Thương Vũ lập tức đáp, sau đó vội chuyển đề tài đầy lúng túng, “Chỉ là, đột nhiên nhớ đến vị trí anh gợi ý cho em xăm hình trước đây ——”

Cô khẽ đung đưa chân, cười nói: “Chính là ngay vị trí có vết sẹo này.”

Tông Duệ nhìn đôi chân nhỏ đang đung đưa trên đầu gối mình, lông mày hơi nhíu lại.

“Nghe như thể anh nguyền rủa em vậy.”

“Gì chứ——” Thương Vũ bất mãn trách cứ, mũi chân mềm mại khẽ đá vào ngực anh, “Ý em là, cảm giác như đây là một định mệnh nào đó.”

Cô cười nhẹ: “Giống như chúng ta đã định sẵn sẽ gặp nhau lần này đến lần khác, cũng đã định sẵn sẽ ở bên nhau…”

Tông Duệ rời mắt khỏi bàn chân nhỏ nhắn đang chuyển động của cô, hầu kết nhấp nhô khẽ “ừm” một tiếng.

Anh đứng dậy, tay chống vào thành giường xăm, cúi xuống hôn lên môi cô một cái.

“Em cũng định sẵn là người của anh.”

Cô đã định phải bị anh đánh dấu,khắc sâu vào:

Trên chân, trong cơ thể, trong trái tim…

Thương Vũ vòng tay lên cổ anh, cơ thể cô nhẹ nhàng trượt xuống theo lớp da mềm mịn của giường, nằm dưới thân anh: “Có đau lắm không? Em vẫn hơi sợ đau…”

Yết hầu của Tông Duệ khẽ chuyển động, ánh mắt anh lại càng trở nên sâu thẳm.

Tư thế này của cô khiến anh không thể không nhớ đến dáng vẻ yếu đuối quyến rũ của cô khi kêu đau…

Đôi tay to lớn chầm chậm nắm lấy eo thon mềm mại của cô, Tông Duệ nhẹ nhàng kéo cô lên, rồi im lặng đứng dậy, bước về phía bàn làm việc.

Nhìn người đàn ông lấy đôi găng tay cao su màu đen ra, không nhanh không chậm đeo lên tay, Thương Vũ có chút bối rối không hiểu: “Anh làm gì thế?”

“Bây giờ định xăm sao?”

Một tiếng “bốp” nhẹ vang lên khi găng tay vừa khít với cổ tay, ngón tay đen của anh khẽ cử động.

Thon dài, nhưng đầy nguy hiểm.

“Không vội.”

Tông Duệ đến bên cạnh cô, kéo chân có sẹo của cô lên: “Ca ca sẽ giúp em làm dịu cơn đau trước.”

Thương Vũ còn chưa kịp hiểu cách ‘làm dịu cơn đau’, đã không còn có thể nói được gì.

……

………

Rất lâu sau, nhưng vẫn nhanh hơn cô tưởng.

Tông Duệ tháo đôi găng tay cao su đen còn ướt nước, nghiêng đầu nhìn cô gái trên giường xăm.

Thương Vũ đầu óc vẫn còn trống rỗng, đôi mắt hạnh mơ màng vô định nhìn lên trần nhà, đôi môi khẽ mấp máy không ngừng.

Cô kéo chăn lên ôm chặt lấy eo, co rút đôi chân mỏi nhừ, trừng mắt nhìn anh đầy giận dỗi.

Nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại ở bàn tay anh.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy đôi tay này thật đẹp.

Bàn tay rộng lớn, mười ngón tay thon dài.

Chỉ là cô không ngờ đôi tay đó lại có thể mạnh mẽ, linh hoạt đến vậy.

Cũng hư hỏng như vậy….

Nhận ra ánh mắt của cô, khớp tay của anh khẽ cử động.

“Sao vậy?”

Tông Duệ cúi xuống gần cô, hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Thuốc giảm đau không hiệu quả sao?”

Thương Vũ không nhìn vào ánh mắt xấu xa của anh.

“Lưu manh…”

Tông Duệ khẽ cười: “Thế này đã là lưu manh sao?”

Thương Vũ chưa kịp đáp lại thì bỗng nhiên cả người cô bị nhấc bổng lên ——

Người đàn ông bế cô, bước nhanh đến chiếc ghế sofa.

“Vậy để anh nói cho em biết—”

Anh đặt cô xuống ghế sofa, rồi nắm lấy eo cô xoay người lại: “Ngay từ lần đầu tiên em đến đây——”

Một tiếng “cạch” vang lên, là âm thanh của khóa thắt lưng.

“Ca ca đã muốn giúp em giảm đau rồi.”