Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 46: Ngứa




Hôm qua trên đường từ tầng hầm quay lại quán bar, Tông Duệ đã ghé vào cửa hàng tiện lợi.

Lần tới. Anh âm thầm quyết tâm.

Đợi lần tới, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng: không gian rộng rãi hơn, bầu không khí nóng lên, anh chắc chắn sẽ không còn bắn đạn rỗng nữa, chắc chắn sẽ dồn hết sức để ‘yêu thương’ cô.

Không ngờ “lần tới” lại đến nhanh như vậy.

— Bây giờ. Chính là bây giờ.

Khi môi và lưỡi giao nhau, nhiệt độ và không khí trong phòng cũng trở nên đặc quánh đến mức không thể hòa tan.

Áo giáp chống đạn của người đàn ông đã chuẩn bị đầy đủ, trạng thái của anh cũng hoàn hảo —giống như một con sói đói khát trong đêm đông đang ngậm miếng thịt, phấn khích đến mức không biết phải ăn như thế nào.

Chỉ có cô gái, cô gái mềm mại và dịu dàng dưới thân anh, vẫn đang rên rỉ thể hiện sự bất mãn.

“Đi, đi……”

Cô dường như bị cảm lạnh, cả người run rẩy không ngừng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao đến kỳ lạ, làn da trắng nõn toàn bộ đã bị nhuộm thành màu hồng tươi.

Cực kì đáng thương. Cũng cực kỳ quyến rũ.

Răng va vào nhau đến mức không thể nói ra lời, đôi môi nhỏ nhắn của cô gái mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra được vài từ: “Đi, vào trong……”

Làm sao có thể ở đây….

Làm sao có thể ở trên ghế sofa….

Nơi này có chút mát mẻ, cũng quá sáng.

Trong tầm nhìn ngửa mặt của cô chỉ có chiếc đèn trần trên trần nhà.

Đèn sáng quá, chiếu sáng khiến cô không còn chỗ trốn trong mắt anh, cũng làm đầu óc cô choáng váng.

——Không, không phải đèn đang rung.

Là cô đang rung…

Ánh mắt của người đàn ông còn sáng hơn cả ánh đèn.

Trong đáy mắt anh rung lên ham muốn bản năng nguyên thủy nhất của đàn ông, vừa mãnh liệt lại vừa tàn nhẫn.

Như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lại như muốn giết chết cô…

“Đừng, đừng nhìn—” Cô gái rõ ràng muốn tức giận, nhưng giọng nói phát ra lại mềm mại đến mức đáng sợ, “Anh không, không được nhìn…”

Cô vội vàng đưa tay lên che miệng người đàn ông, nhưng hai cổ tay đã bị anh khóa chặt, ấn lên đỉnh đầu.

Khiến anh nhìn càng rõ hơn.

“Người đều là của ông đây rồi.” Hơi thở của Tông Duệ cũng có phần không ổn định, giọng trầm khàn, như đang nghiến răng chịu đựng điều gì, “Còn gì mà phải xấu hổ?”

“……”

Cô xấu hổ a.

Sao có thể không xấu hổ được.

Dù sao ánh mắt người đàn ông chứa đầy khát vọng chinh phục thật sự quá rõ ràng thẳng thắn.

Ánh mắt còn trần trụi hơn cả cơ thể cô lúc này…

Vào một thời điểm nào đó, khi đôi tay bị khóa được thả ra, Thương Vũ vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì bất ngờ mắt cá chân lại bị chiếm đoạt ——

Tông Duệ nắm lấy bàn chân không bị băng của cô, hành động trước nay chưa từng có sự dịu dàng.

Giọng điệu nói chuyện với cô cũng hung hăng, còn rất hư hỏng: “Ông đây không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn hôn nữa!”

……

Anh lại đang hôn cô.

Hôn cô một cách cuồng nhiệt.

Trêu chọc hôn lên vành tai cô.

Trìu mến hôn trán cô.

Âu yếm hôn chóp mũi cô…

Nhưng, nhưng còn nơi đó, có ý nghĩa gì nữa?

Anh, anh sao có thể hôn ở đó chứ!

“……”

Sau đó, ký ức trở nên trống rỗng một đoạn dài.

Đầu óc của Thương Vũ cũng hoàn toàn trống rỗng,trước nay chưa từng có.

Trong cơn choáng váng, chao đảo, cô cuối cùng cũng như ý trở về phòng ngủ bên trong.

——Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bắt đầu hối hận.

Người đàn ông quá thô bạo và hoang dã.

Thân hình cường tráng của anh đè lên màn tơ màu xanh phấn của cô, làm nó bị đổ sập.

Chiếc giường này, thậm chí toàn bộ căn phòng dường như cũng sắp sập xuống.

Căng thẳng, lắc lư không ngừng, tiếng kêu rít không dứt.

Nhưng tại sao, âm thanh của cô còn lớn hơn cả những tiếng động này.

Làm sao cô lại có thể phát ra những âm thanh xấu hổ đến vậy…

Cô đưa tay lên gắt gao cắn chặt khớp ngón tay, Thương Vũ cố gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình không thể kiểm soát âm thanh của mình.

Không có cách nào ngăn chặn được.

Dù đã cắn chặt ngón tay, những tiếng rên rỉ, thở dốc ê ê a a ngâm nga vẫn tràn ra từ cổ họng, phát ra từ mũi…

Cô đã như vậy, nhưng người đàn ông vẫn không hài lòng.

Tông Duệ kéo tay cô ra, nơi đã in dấu răng.

“Che cái gì.”

Anh không ngừng hôn cô: “Ca ca thích nghe.”

Cuối cùng.

Giọng nói làm anh mê đắm, cuối cùng chỉ ngâm nga ‘hát’ lên dành riêng cho anh.

So với khi cô biểu diễn trên sân khấu còn quyến rũ hơn. Từng câu từng chữ đều như đang ca ngợi sức sống mãnh liệt của anh.

Chỉ có anh mới có thể nghe được sự quyến rũ mềm mại này……

“Bảo bối.”

Tông Duệ bế cô lên, hôn lên má đỏ ửng của cô gái: “Gọi anh.”

“……”

Thương Vũ cúi xuống nhìn thấy cái gì, lập tức cắn chặt răng.

Nhưng người đàn ông luôn có cách khiến cô phải mở miệng.

Thương Vũ quả thực khóc không ra nước mắt.

“Tông, Tông Duệ!”

Cách gọi cả tên và họ này, tất nhiên không làm hài lòng người đàn ông.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, hai tay mạnh mẽ ấn xuống.

“Gọi anh là gì, hửmm?”

“Tông… Duệ!Duệ ca ca…”

Lần đầu tiên, Thương Vũ có chút chán ghét dáng vẻ vai rộng eo hẹp của người đàn ông này.

Thân hình cường tráng của anh, biểu tượng cho sự nam tính, lúc này tất cả đều chuyển thành động lực để chiếm đoạt cô…

Vai của anh sao lại rộng như vậy.

Chân của cô đều không thể rơi xuống……

Quá đầy sẽ tràn..

Vào một thời điểm nào đó, khóe mắt của cô rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Cả cơ thể cô giống như một con thiên nga trắng đang cận kề cái chết, cổ vươn dài một cách duyên dáng ưu nhã.

” Tiểu, tiểu Tông gia…”

Lần này, không cần người đàn ông phải yêu cầu, cô tự mình bắt đầu gọi tên anh trong bất lực và khẩn thiết.

“Duệ…Duệ ca ca”.

Tông Duệ hôn đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô gái: “Ừm, Ca ca thương em.”

“Thương em thật nhiều.”

Lúc này, anh không còn cảm thấy đau lòng vì nước mắt của cô nữa.

Anh thậm chí còn muốn khiến cô rơi thêm nhiều giọt nước mắt hơn nữa vì anh.

— Rơi vào vòng tay của anh, rơi lên ngực anh, rơi vào vòng tay của anh.

Rơi vào đêm nay, đêm thuộc về họ, đêm dịu dàng mềm mại đến chết người.

*******

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh sáng từ sau rèm cửa khiến mắt Thương Vũ chớp liên tục vài lần.

Não bộ bị kích thích quá mức cũng mất một lúc để phản ứng, ý thức và ký ức mới từ từ trở lại.

— Trời đã sáng.

Những ký ức của đêm qua quá triền miên xấu hổ, cô quên mất cuối cùng là khi nào kết thúc, cũng không biết mình đã ngủ đi như thế nào.

Còn ngủ sâu như vậy. 

Thở ra một hơi ở trong chăn khẽ cựa quậy một chút, Thương Vũ lập tức nhíu mày.

— Cảm giác này làm cô nhớ lại ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự ở đại học. 

Cảm giác mệt mỏi có vẻ còn hơn cả lúc đó… 

Khi cô muốn trở mình, đột nhiên có cái gì đó quấn quanh cổ cô. 

— Một đoạn vải mỏng màu xám hồng. 

Đúng a, cái con ‘thú’ kia tối qua đã làm hỏng tấm màn lụa của cô… 

Thương Vũ miễn cưỡng giơ tay lên, định gỡ bỏ mảnh màn rối tung đó.

Vòng eo bỗng nhiên bị một lực mạnh hơn quấn chặt.

Từ phía sau.

Nụ hôn của người đàn ông, cùng với giọng nói khàn khàn cũng từ phía sau rơi vào tai cô.

“Tỉnh rồi sao?”

Cánh tay dài của Tông Duệ vươn tới, kéo lớp vải mỏng trên người cô ra, xoay cô lại rồi ôm cô vào lòng.

Cô gái lẩm bẩm khẽ rên rỉ một tiếng, nốt ruồi nhỏ giữa lông mày cũng nhíu lại.

Tông Duệ nhướng mày: “Vẫn còn đau à?”

“……” 

Hàng mi của Thương Vũ khẽ động, cô từ từ ngước mắt lên.

Tối qua, cô vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào anh, hiện tại không biết vì sao, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào anh. 

Rõ ràng những chuyện thân mật nhất đều đã làm rồi, nhưng cô lại thấy ngượng ngùng hơn cả lần đầu gặp anh.

Không chỉ ngượng ngùng, mà còn có một cảm giác giống như đã hoàn thành một nghi lễ hiến dâng.

— Một sự chân thành tuyệt đối.

— Một sự giao phó hoàn toàn cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Giờ đây, từ thể xác đến tâm hồn, cô đều thuộc về người đàn ông này.

Anh cũng thuộc về cô… 

Không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp và tinh tế này như thế nào, cô gái chỉ bĩu môi, đẩy ngực anh, rồi nũng nịu: “Anh đáng ghét. Hư hỏng…”

Tông Duệ trầm thấp cười khẽ: “Vậy em còn yêu chết đi được à?”

Ánh mắt Thương Vũ thoáng dao động, dường như nhớ ra điều gì, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, lại định quay đi. 

Tông Duệ liền vội vàng ôm chặt cô vào lòng: “Anh, là anh yêu em chết đi được.”

Anh vừa hôn vừa dỗ dành: “Yêu em chết đi được.”

Thực sự yêu đến chết.

Anh thậm chí không biết mình có thể yêu một cô gái nhiều như vậy.

— Không, là một người phụ nữ.

Người phụ nữ của anh. 

Cô gái anh yêu say đắm, cuối cùng đã trở thành người phụ nữ của anh.

Người phụ nữ nhỏ bé của anh, anh muốn yêu cô nhiều hơn nữa, muốn chăm sóc cô thêm chút nữa. 

Muốn cô trở thành một phần máu thịt của anh, lại muốn làm người đàn ông của cô ấy một lần nữa và nhiều lần nữa…

“Bảo bối”

Tông Duệ ôm chặt người vào lòng, giọng nói từ tính đầy quyến rũ càng thêm khàn khàn: “Để ca ca ‘yêu’ em thêm chút nữa.”

Sau một đêm tràn đầy hormone bùng nổ, gốc râu cằm của người đàn ông đã mọc dài và rậm hơn, cọ vào Thương Vũ khiến cô vừa ngứa vừa tê dại.

“Đừng, trước tiên anh đừng――” Cô nũng nịu né tránh nụ hôn của anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Ai nha ――”

Tông Duệ chậm lại một chút, ánh mắt chú ý đến biểu cảm đột nhiên kinh ngạc của cô.

“Mấy giờ rồi?” Thương Vũ hỏi anh, đôi mắt mở to, “Em còn phải tập lái xe nữa――”

“……”

Tông Duệ nhìn cô gái nhỏ ngạc nhiên trước mặt, đầu lưỡi lướt qua bên trong má, im lặng cười.

“Xem ra em vẫn chưa mệt.”

Anh nhướn mày với cô: “Hôm qua đã lái xe cả đêm, giờ vẫn muốn tập lái à?”

Thương Vũ mềm nhũn vỗ vào ngực anh:”Anh đừng làm rộn!”

“Em đã hẹn với huấn luyện viên rồi, sao có thể tùy tiện thả bồ câu cho người ta.” Nói xong, cô lấy điện thoại từ đầu giường, chống tay định đứng dậy.

Chưa kịp dậy thì đã bị kéo lại vào chăn.

“Anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”

Thương Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Thật không?”

“Thật.” Tông Duệ quấn lấy một lọn tóc của cô, chơi đùa giữa các ngón tay, “Lúc em đang ngủ say như một chú heo nhỏ.”

Cô nàng heo nhỏ liếc anh một cái, bật điện thoại lên xem giờ.

Thậm chí còn muộn hơn cả lúc mặt trời lên cao.

“Muộn như vậy rồi.” Thương Vũ thở dài, “Sao anh không gọi em dậy…”

“Không dám gọi.” Tông Duệ thong thả đáp, khóe miệng nở nụ cười lưu manh, “Em vừa khóc vừa hét, còn tưởng em bị anh làm cho ngất đi rồi.”

“Ba,” một tiếng,Thương Vũ đưa tay che miệng người đàn ông lại.

“Ngậm miệng.”

Mặc dù tối qua anh đã nói không ít những lời tương tự, nhưng cô gái nhỏ vẫn không dám nghe.

“Anh, anh không được nói những lời lưu manh…”

Khác với sự phớt lờ đêm qua, người đàn ông bị bịt miệng nhìn cô trong giây lát, rồi kéo tay cô lên hôn vào lòng bàn tay.

“Tuân lệnh.”

Giống như một con thú hoang bỗng nhiên bị thuần hóa, trái tim Thương Vũ cũng trở nên mềm mại.

Cô mím môi rúc vào lòng anh, từ từ nhắm mắt lại.

Tông Duệ như đang dỗ dành một đứa trẻ, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

“Có đói bụng không?  Anh đã gọi món tôm càng xanh xào mà em thích.”

Có lẽ do những nhu cầu khác đã được thỏa mãn quá mức, giờ cô không còn cảm giác thèm ăn.

“Không muốn ăn.”

Tông Duệ ôm cô chặt vào ngực:“Ngủ thêm một lát nữa nhé.”

Thương Vũ mở mắt ra trong lòng anh, không còn chút buồn ngủ nào.

Cô đưa tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh.

Cô chỉ muốn nhìn đôi mắt thuộc về cô, đôi mắt đầy ắp hình ảnh của cô.

“Anh hôm nay không phải làm việc sao?”

Tông Duệ nhắm mắt lại: “Anh đã sắp xếp xong hết rồi.”

Anh không chỉ sắp xếp công việc của mình, mà còn sắp xếp tất cả các vấn đề của cô trong khi cô còn đang ngủ say.

“Anh đã liên hệ với bệnh viện. Anh trai giả của em hiện giờ không sao cả. Việc điều trị tiếp theo vẫn đang được bàn bạc với trưởng khoa.”

“Bố em cũng đã tin nhắn đến, nói nếu em không muốn thì tuần này không cần biểu diễn, cứ nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Thương Vũ cảm thấy cơ thể và tâm trí hoàn toàn thư giãn.

Cô rúc vào lòng anh, mềm giọng khẽ nói: “Ừm”

Tông Duệ hôn lên trán cô: “Trước tiên cứ từ từ nghỉ ngơi thư giãn cho tốt. Hôm nay em muốn làm gì, anh sẽ ở bên em.”

“Mỗi ngày sau này cũng vậy.”

Trong lòng Thương Vũ nhẹ nhàng rung động, trên môi cô nở nụ cười.

— Nghĩ đến những ngày sau này có anh ở bên, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Ngẩng đầu nhìn anh, Thương Vũ dịu dàng hỏi: “Còn anh thì sao?”

“Hôm nay anh muốn làm gì? Em cũng có thể ở cùng anh.”

Tông Duệ liếc nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang làm nũng trong lòng, môi anh nhếch lên: “Được. Vậy trước tiên giúp ca ca ‘dọn kho’ một chút.”

Thương Vũ ngơ ngác: “Hả?”

Tông Duệ với tay lấy chiếc hộp bị đè bẹp trên đầu giường.

Chỉ còn lại hai cái.

Nhưng với số lượng tích trữ của anh, hai cái thì không đủ.

“Anh đã tích lũy suốt hai mươi bốn năm —” ánh mắt anh sâu thẳm nhìn người phụ nữ của mình, “Chỉ để dành cho em.”

Anh cúi xuống, lại biến thành con thú hoang dã mạnh mẽ.

“Toàn bộ, đều dành cho em.”