(*) “Trường Hận Ca” (長恨歌) là một bài thơ nổi tiếng của thi nhân Bạch Cư Dị (白居易) thời nhà Đường. Bài thơ kể về mối tình bi thương giữa Đường Huyền Tông (Đường Minh Hoàng) và Dương Quý Phi, một trong Tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc cổ đại.
———————————-
Người đàn ông mang về món vịt quay mà Thương Vũ đã ăn hết hơn phân nửa.
Mỗi khi ở bên Tông Duệ, cô đều có cảm giác thèm ăn hơn, có lẽ là vì tâm trạng tốt khiến dạ dày trở nên ăn uống tốt hơn.
Hơn nữa, việc thân mật cũng cần sức lực, mỗi lần đều khiến cô tiêu hao gần hết sức lực của mình.
Sau một giờ đồng hồ Lằng nhằng tình tứ dính nhau không ngớt, cuối cùng cả hai mới rời khỏi xe.
Tông Duệ không cho bạn gái tự mang đồ lên tầng, anh kiên quyết làm người chuyển đồ đến cửa phòng.
Anh quá dính cô, đến mức đưa tiễn mười tám lần cũng còn chưa tiễn xong. Sau khi đồ được đưa vào phòng, Thương Vũ lại theo anh xuống hầm gửi xe.
Cô tự sa vào lưới, lại bị anh giữ lại hôn một lúc lâu,Tông Duệ mới lên xe.Nhìn chiếc xe của bạn trai rời khỏi hầm gửi xe, khóe môi Thương Vũ vẫn không hạ xuống.
Điện thoại trong túi của cô rung lên, cô lấy ra vừa đi về phía thang máy vừa kiểm tra WeChat. Đang băn khoăn không biết phải nói thế nào với bố về việc ngày mai Tông Duệ muốn đến gặp mặt, thì cửa thang máy đang đóng bỗng bị một bàn tay từ bên ngoài chặn lại.
Thương Vũ giật thót tim,vội vàng ấn nút mở cửa.
Cửa thang máy nặng nề từ từ mở ra,cô lập tức sững sờ trong giây lát.
Là Thiệu Tri Huyền.
Anh mặc một bộ trang phục tươm tất kiểu Tôn Trung Sơn, tóc rõ ràng đã được chải chuốt cẩn thận,kính mắt trên sống mũi cũng mới thay đổi.
―― Có lẽ đã thay đổi từ lâu, chỉ là Thương Vũ không để ý.
Khác với vẻ nhã nhặn pha chút bất cần khi Tông Duệ đeo kính gọng vàng, Thiệu Tri Huyền với cặp kính vàng tạo cho anh khí chất ôn hòa, dịu dàng, tăng thêm phần nào nét thư sinh.
“Sao anh lại đến đây?” Thương Vũ hỏi, rồi nhớ ra điều gì, “Không phải anh đang tham gia buổi giao lưu Bình đàn ở Thượng Hải sao?”
Thiệu Tri Huyền không trả lời ngay, chỉ đứng im nhìn cô. Đợi lâu đến mức Thương Vũ bắt đầu nghi ngờ không biết anh có nghe thấy những gì cô nói không, thì anh mới mở miệng: “Bố mẹ nói rằng tối qua không liên lạc được với em.”
“……”
Thương Vũ im lặng vài giây, nhíu mày: “Em——”
Thiệu Tri Huyền trực tiếp cắt ngang lời cô: “Em ở cùng với vị thiếu gia đó cả đêm, vậy mà cũng không muốn nói với gia đình một tiếng sao?”
“……”
Thương Vũ ngước mắt nhìn người anh không cùng huyết thống của mình. Không biết có phải do ánh sáng phản chiếu qua kính hay không, nhưng trong mắt anh toát lên vẻ lạnh lùng.
Giọng điệu của anh cũng vậy.
Trong trí nhớ của Thương Vũ, anh chưa bao giờ có vẻ mặt không cảm xúc như vậy khi nói chuyện với cô.
Cảm giác khó chịu trong lòng dâng lên, Thương Vũ nuốt lại lời giải thích rằng tối qua mình ở nhà Đoạn Tiêu Ninh.
“Anh bảo em nói với gia đình một tiếng ――” Cô bình tĩnh hỏi ngược lại, ánh mắt không tránh né nhìn vào Thiệu Tri Huyền, “Sau đó thì sao?”
“Để nghe mẹ tiếp tục nổi giận với em, hay chờ người nhà đến bắt em về để ép hôn?”
“……”
Ánh mắt Thiệu Tri Huyền càng trở nên nặng nề: “Gia đình chỉ là lo lắng cho em——”
“Lo lắng cái gì?” Thương Vũ cắt ngang, giọng nói sắc bén, “Lo lắng vì không thể kiểm soát được em sao?”
“ ‘Kiểm soát em’ là ý gì?” Thiệu Tri Huyền nhíu chặt chân mày, “Em——”
Anh đẩy nhẹ gọng kính, thở dài một hơi, cố gắng làm giọng mình dịu đi: “Tiểu Vũ, chúng ta về nhà trước có được không?”
“Về nhà rồi ngồi lại nói chuyện rõ ràng, gia đình có hiểu lầm gì, em có suy nghĩ gì đều có thể nói ra.”
“Suy nghĩ của em……” Thương Vũ mỉm cười nhẹ, “Suy nghĩ của em, các người thật sự quan tâm sao?”
Thiệu Tri Huyền mấp máy môi: “Vậy em nghĩ ai quan tâm?”
“Là vị thiếu gia Tông Thịnh kia sao?”
Mí mắt Thương Vũ chớp nhẹ, sau đó nàng cười.
— Chỉ là nụ cười lần này của cô hoàn toàn khác với sự tự giễu trước đó.
Thiệu Tri Huyền cũng nhận ra, ngay khi đề cập đến người đàn ông đó, vẻ mặt của cô lập tức trở nên dịu dàng: “Đúng vậy.”
“Anh ấy thật sự quan tâm em. Anh ấy sẽ lắng nghe em nói chuyện một cách nghiêm túc.”
Thương Vũ chậm rãi chớp mắt, tiếp tục: “Ngay cả những điều em không nói ra, anh ấy cũng hiểu được.”
“……”
Khóe miệng của Thiệu Tri Huyền khẽ co giật, anh cười nhạt: “Không trách được mẹ nói em bị lừa.”
“Em có bao giờ nghĩ rằng,nếu anh ta nghiêm túc, tại sao lại luôn tìm cách giấu giếm tin tức của em không?”
“Bởi vì em không muốn công khai.” Thương Vũ lập tức nói, “Em và anh ấy đã sớm thỏa thuận không công khai mối quan hệ, tin tức trên mạng cũng là em nhìn thấy trước, anh ấy mới——”
Cô đột nhiên ngừng lại không nói nữa, chỉ lắc đầu: “Thôi đi”.
Bỗng nhiên cô cảm thấy không cần thiết phải giải thích nữa. Nếu họ từ đầu đã có định kiến về Tông Duệ và mối quan hệ của họ, thì cho dù cô có nói gì, họ cũng sẽ không tin.
Thiệu Tri Huyền dường như cũng không nghe rõ những gì cô nói, anh tập trung vào điểm khác: “‘Công khai’?”
Anh chăm chú nhìn Thương Vũ, môi hơi run lên: “‘Công khai mối quan hệ’, là mối quan hệ gì?”
“Là quan hệ bạn trai – bạn gái.” Thương Vũ đáp.
Cô ngẩng mắt nhìn vào ánh mắt của Thiệu Tri Huyền, trái tim như bị va đập mạnh—ánh mắt của anh đang rất căng thẳng, tràn đầy cảm giác chấn động và tuyệt vọng.
Cô cảm thấy hơi không tự nhiên, quay đầu tránh đi ánh mắt của anh, tiếp tục nói: “Em và anh ấy đều là người trưởng thành, nam chưa cưới, nữ chưa gả, yêu đương đâu có phạm pháp?”
“……”
Thiệu Tri Huyền không nói gì, ánh mắt của anh khiến người ta hoảng sợ, cũng làm cho Thương Vũ dâng lên một cảm giác quyết tâm không thể nói thành lời.
―― Cứ một lần nói rõ ràng, không nói ra thì không yên lòng được.
Thương Vũ hít một hơi sâu: “Trước đây anh đã nói rằng em hãy xem anh như một người đàn ông không có quan hệ huyết thống…… em không làm được.”
“Bởi vì, em đã có người mình thích rồi.”
Thiệu Tri Huyền nhíu mày, định lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh đột nhiên bị thu hút bởi vết tích trên váy của Thương Vũ.
Ngẩn người hai giây, khi nhận ra đó là dấu vết gì, đầu óc anh lặng lẽ phát ra một tiếng nổ lớn.
Trong lòng anh cũng bị quả bom không rõ tên này làm cho tan nát thành một mảnh đất hoang tàn…
“……Trong lòng em, anh chính là anh trai ruột của em, và chỉ là anh trai của em mà thôi.”
Giọng nói của cô như từ một nơi rất xa truyền đến, Thiệu Tri Huyền nhìn đôi môi cô mở ra rồi đóng lại, mới nhận ra rằng đôi môi cô đang rất đỏ, đôi môi có vẻ hơi sưng lên…
“Anh đã nói ‘Chúng ta là một gia đình’, vậy thì từ nay về sau, chúng ta chỉ là người nhà.” Thương Vũ cúi đầu, không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Thiệu Tri Huyền, “Em không muốn mất đi người thân.”
“Vì vậy, chúng ta đừng vượt quá giới hạn tình thân nữa, có được không?”
“……”
“‘Vượt qua giới hạn của tình thân’?” Thiệu Tri Huyền lẩm bẩm lặp lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Em nghĩ rằng trước đây, anh đã vượt qua giới hạn sao? Được thôi ――”
Một dự cảm nào đó khiến Thương Vũ bỗng dưng cảm thấy tim mình đập loạn.
Khi cô vừa định bước ra ngoài thang máy, cổ tay bị một bàn tay nắm chặt.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt của Thiệu Tri Huyền đỏ ngầu.
“Vậy bây giờ anh sẽ thật sự vượt qua giới hạn cho em xem!”
Thương Vũ kinh hoàng, cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay đang nắm chặt của Thiệu Tri Huyền: “Anh làm gì vậy?!”
“Buông ra——Á!”
Chưa kịp chống cự, Thiệu Tri Huyền đã trực tiếp vác cô lên.
“Thả em ra!” Thương Vũ hét lớn, vừa đấm vừa đá để cố gắng thoát ra khỏi anh, “Anh buông ra!”
Không ngờ rằng Thiệu Tri Huyền trông có vẻ nhã nhặn, nhưng sức mạnh của anh lại lớn đến mức kỳ lạ. Cô hoàn toàn không thể thoát khỏi anh, cứ như vậy bị anh bắt và ném vào ghế phụ xe một cách thô bạo.
Cửa xe “phanh” một tiếng đóng sầm lại, khóa chốt ngay lập tức rơi xuống.
Thiệu Tri Huyền lên xe, nhanh chóng lái khỏi khu chung cư.
Thương Vũ quay đầu, mở to mắt nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người trước mặt rất xa lạ—dường như cô chưa bao giờ, hoặc nói chính xác hơn, chưa thật sự hiểu rõ người anh trai này…
“Anh định đi đâu?” Giọng cô run rẩy, “Về nhà sao?”
Thiệu Tri Huyền không biểu lộ cảm xúc gì: “Em chẳng phải không muốn về nhà sao?”
Thương Vũ mở miệng định nói điều gì, thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Thấy hiển thị cuộc gọi, cô như được cứu thoát. Nhưng chưa kịp nhấn nút nhận cuộc gọi, điện thoại đã bị giật đi—
Nhìn thấy tên “Duệ ca ca” trên màn hình, khuôn mặt Thiệu Tri Huyền nhăn lại.
Sau đó, anh đột ngột giơ tay lên và ném thẳng điện thoại ra ngoài cửa sổ xe.
Thương Vũ tròn mắt, há hốc mồm.
“……Anh điên rồi à?!”
Người đàn ông lại cười: “Đúng, anh điên rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, xe bỗng nhiên tăng tốc, như lưỡi dao cắt ngọt lướt qua những chiếc xe taxi phía trước.
Thương Vũ bị lực đẩy mạnh về phía ghế ngồi. Tiếng còi phía sau xe vang lên không ngừng.
Cô quay đầu nhìn Thiệu Tri Huyền, không nói nên lời.
Cũng không dám nói gì thêm, vì cô chưa từng thấy anh trong tình trạng này ―― Trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng lại rõ ràng toát lên cảm giác bình tĩnh nhưng tuyệt vọng đến điên cuồng……
“Em tốt nhất hãy thắt dây an toàn.” Thiệu Tri Huyền liếc mắt về phía cô, “Vì anh cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.”
“……”
Khi kéo dây an toàn, ngón tay của Thương Vũ run rẩy.
Sau đó, cô không nói thêm một lời nào, chỉ siết chặt cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe lao đi với tốc độ nhanh.
Chẳng bao lâu, cô nhận ra đường đi—anh đang lái về nhà của anh.
Không phải đường Đông Nghi, cũng không phải khu biệt thự mới, Thiệu Tri Huyền đang lái về căn hộ của mình.
Căn hộ của anh là căn tầng trệt mới mua cách đây hai năm, Thương Vũ chỉ mới đến đó một lần cùng bố mẹ trong mùa đông.
Chiếc SUV tiến vào khu dân cư cao cấp, không gặp trở ngại gì mà lái thẳng vào gara. Thiệu Tri Huyền đỗ xe ngay cạnh thang máy.
Hệ thống thang máy riêng tư, Thương Vũ không có cơ hội phản kháng, bị kéo vào thang máy và đưa thẳng vào căn hộ.
Nhìn người đàn ông đóng cửa an ninh, cô cảm thấy tim mình như bị khóa chặt từng chút từng chút.
“…… Anh định làm gì?”
Thiệu Tri Huyền quay lại nhìn cô gái đứng giữa phòng khách, cách xa anh.
Cô vẫn giữ tư thế phòng thủ với hai tay ôm lấy cơ thể, gương mặt đầy cảnh giác và sợ hãi.
Thiệu Tri Huyền cười lạnh: “Em nghĩ anh có thể làm gì?”
“……”
Thương Vũ không nói gì, chỉ lùi lại một bước, một bên bất động thanh sắc dò xét bốn phía.
Thiệu Tri Huyền rất ít khi về ở đây, căn hộ này vẫn giữ nguyên trạng như lúc họ đến khánh thành, không có nhiều đồ đạc rườm rà, cũng chẳng có thiết bị nào có thể liên lạc với thế giới bên ngoài……
Thiệu Tri Huyền ném chìa khóa xe ra tiến về phía phòng. Anh bước tới một bước, Thương Vũ lại lùi một bước, trong đôi mắt tròn long lanh đầy sự bất an và không tin tưởng.
Thiệu Tri Huyền dừng bước: “Em không phải coi anh là anh trai sao?”
Anh cười nhạt: “Nếu là anh trai, tại sao lại sợ đến thế?”
Vừa dứt câu, trong lòng người đàn ông dâng lên cảm giác thỏa mãn vặn vẹo ―― bởi vì cô đang sợ anh.
Giống như sợ một người đàn ông, không còn coi anh là anh trai nữa.
Nhưng ngay sau đó, Thiệu Tri Huyền thoáng thấy vết bẩn trên góc áo của cô gái, dấu vết thuộc về một người đàn ông khác, một dấu vết vô cùng riêng tư.
Giống như một loại dấu hiệu rõ ràng cho thấy cô thuộc về một người đàn ông khác ―― người mà cô yêu, người mà cô tự nhận là bạn trai mình.
Khi đối mặt với anh ta, chắc chắn cô sẽ không như thế này đúng không?
Cô sẽ cười với anh ta, giống như dáng vẻ lần trước anh nhìn thấy,khi cô làm nũng với người đàn ông kia, trên gương mặt đầy sự e thẹn của một cô gái nhỏ, nhưng không giấu nổi niềm vui cùng sự hờn dỗi.
Cô sẽ không cách xa anh ta như thế này.
Họ sẽ ôm nhau, hôn nhau.
Họ sẽ còn làm những gì nữa?
Đến mức độ nào,một người đàn ông mới có thể để lại dấu vết như vậy trên người cô?
Bọn họ có phải đã……
Thiệu Tri Huyền nhắm mắt lại, cố gắng cắt đứt những suy nghĩ và những hình ảnh ngày càng hoang đường trong đầu. Anh hít một hơi sâu.
―― Anh đang cực lực khắc chế mình, khắc chế lý trí của mình cùng lương tri không bị lòng đố kị đốt thành tro bụi.
Khi mở mắt ra, anh đẩy nhẹ gọng kính chậm rãi bước về phía Thương Vũ.
Khoảng cách cô cố ý duy trì với anh bị xâm nhập một cách tàn nhẫn, cảm giác an toàn của cô dường như bị đâm thủng ngay lập tức.
Cô gái bị giữ chặt cổ tay cố sức giãy giụa, “Đừng chạm vào tôi!”
“Thiệu Tri Huyền!”
Thiệu Tri Huyền ngay lập tức dừng bước.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô trực tiếp gọi tên đầy đủ của anh như vậy.
Giọng nói dịu dàng và đầy cảm xúc của cô khi gọi tên anh lại mang theo sự giận dữ và lạnh lùng.
Không hề có chút tình cảm nào.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”
Thương Vũ giằng tay ra khỏi tay anh, tức giận nhìn anh: “Anh làm như vậy là thấy gia đình chúng ta vẫn chưa đủ hỗn loạn, chưa đủ xấu hổ sao!”
“Sau này tôi phải làm sao để đối mặt với bố mẹ và bà nội?”
Thiệu Tri Huyền nhìn cổ tay mảnh mai mà mình đang giữ chặt, rồi ngẩng lên nhìn vào khóe mắt đỏ ngầu của cô.
“Tùy em.”
Khóe môi anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười kỳ lạ pha lẫn sự bi thương: “Tiểu Vũ, anh thà rằng em hận anh, oán trách anh, còn hơn là như trước đây để em cố tình tránh xa anh.”
Thương Vũ ngây người, ánh mắt hơi loạng choạng.
Chỉ trong khoảnh khắc phân tâm đó, người đàn ông đã kéo cô đi về phía trước.
Bước lên hành lang nối với phòng khách, cánh cửa gỗ tối màu của phòng ngủ chính hiện ra trước mắt.
Nhịp tim của Thương Vũ lập tức ngừng lại: “Không——”
“Anh không thể——”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Thiệu Tri Huyền đẩy vào phòng ngủ.
Tiếng “cạch” khẽ vang lên, anh không vào phòng mà khóa cô lại bên trong.
“Mở cửa!” Thương Vũ đập mạnh vào cánh cửa, “Thiệu Tri Huyền,anh phát điên cái gì?”
“Anh là muốn đem tôi giam lại sao?!”
Tiếng nói thanh thoát của anh vang lên từ phía sau cánh cửa: “Đúng vậy, không được sao?”
“Em có thể ở một đêm với người đàn ông chỉ quen biết vài tháng ――” Thiệu Tri Huyền chậm rãi nói, “Lại không thể ở với anh trai từ nhỏ lớn lên cùng nhau một đêm sao?”
“……”
Anh ta điên rồi.
Thật sự điên rồi…
Thương Vũ nhìn chằm chằm vào bức tường mà không nói lời nào, ánh mắt cô chợt bị điều gì đó thu hút.
Cô quay đầu lại, từ từ tiến gần đến bức tường ở cuối giường.
Rõ ràng chỉ là một bức tường, nhưng không hiểu vì sao, nó lại được kéo một tấm rèm giống như cửa sổ bên cạnh.
Khi Thương Vũ dán mắt vào khe rèm, đôi mắt cô mở lớn trong một khoảnh khắc, rồi vươn tay kéo tấm rèm tường ra.
Hít vào một ngụm khí lạnh, cô liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
—— Toàn bộ bức tường, toàn bộ đều là những bức ảnh của cô.
Có bức ảnh cô ôm đàn tỳ bà lên sân khấu biểu diễn, có bức ảnh tốt nghiệp trung học của cô, có bức ảnh cô khi còn bé với khuôn mặt bầu bĩnh, còn có nhiều cảnh mà chính cô cũng không biết, không nhận ra mình đã bị chụp lại: cô trong chiếc váy ngủ tưới hoa ở sân cũ, hay bóng cô in trên cửa sổ bên cầu và dòng suối vào đêm khuya……
Trên mỗi bức ảnh đều được viết đậm ba chữ bằng bút màu đỏ:
Yêu tôi đi
Những bức ảnh vô số từ góc tường phủ đầy đến trần nhà, cũng tạo thành một sự khẩn cầu tuyệt vọng và cuồng loạn của người đàn ông:
Yêu tôi đi——
Yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi yêu tôi đi
*********************
Một tiếng “tách” nhỏ vang lên, những giọt nước từ sợi tóc của người đàn ông rơi xuống sàn nhà.
Tông Duệ vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mái tóc ẩm ướt cũng chưa kịp lau khô.
Những giọt nước từ cơ thể cường tráng, bốc hơi lên, rơi xuống lả tả. Người đàn ông không hề hay biết, chỉ lặng lẽ cầm điện thoại.
Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Buổi chiều sau khi trở về quán bar, Tông Duệ đã gọi điện cho Thương Vũ như thường lệ để báo cáo, nhưng chuông reo rất lâu mà không ai bắt máy.
Nghĩ rằng bạn gái có thể là do mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, anh không gọi lại mà chỉ gửi hai tin nhắn hỏi cô muốn ăn gì vào buổi tối, anh sẽ mang đến.
Giờ đã qua ba giờ, không chỉ không có tin nhắn nào từ cô, mà khi gọi điện cũng không thể kết nối…
Mày rậm nhíu lại, người đàn ông ném điện thoại sang một bên, rút một điếu thuốc từ bao thuốc.
Khói trắng tỏa ra trong không khí, khuôn mặt của cô hiện lên trong tâm trí anh:
Nghe anh nói sẽ hôn chết cô, cô ngay lập tức đưa tay che miệng mình, chỉ để lộ đôi mắt to đầy xấu hổ và tức giận nhìn anh.
Anh trêu đùa cô rằng che miệng cũng vô dụng, anh sẽ hôn những chỗ khác.
—— Còn sẽ hôn dữ dội hơn nữa.
Thương Vũ nghe vậy liền che toàn bộ khuôn mặt, khẽ hừ một tiếng, tiếp tục véo cắn anh.
Đánh không bao lâu,cô đột nhiên rút vào trong vòng tay anh, không động đậy nữa.
Cơ thể mềm mại của cô dán chặt vào anh, ấm áp, tràn đầy tình cảm.
Giọng nói của cô cũng vậy.
Cô hứa sẽ không mất liên lạc nữa, cô sẽ không để anh không thể liên lạc được với mình.
Nếu điện thoại của anh không kết nối được một lần, cô sẽ gọi ba lần, bốn lần.
Như cách anh đã liên tục liên lạc với cô, cố gắng không để họ mất liên lạc.
Cô nói, sau này cô sẽ cố gắng hơn, chủ động đáp lại anh và quan tâm anh.
— Sự theo đuổi của anh không phải là một chiều.
Cô còn nói, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau đối mặt…
Ngón tay đang cầm điếu thuốc bỗng nhiên cuộn lại một chút, khói thuốc cùng tàn thuốc rơi xuống.
Tông Duệ cau mày dập tắt điếu thuốc, trong lòng cảm thấy một cơn nóng nảy lo lắng không rõ lí do.
Anh bỏ khăn tắm trên hông, mặc quần áo nhanh chóng, cầm chìa khóa xe và bước ra ngoài.
Giờ cao điểm đã qua, tình trạng giao thông khá thông suốt.
Nhưng đường dây liên lạc thì không thông—Tông Duệ liên tục gọi điện cho bạn gái, nhưng đầu dây bên kia chỉ có giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại “không thể kết nối”…
Anh lái xe đến cổng chung cư, nhanh chóng vào bãi đậu xe, rồi không dừng lại, lên thang máy đến cửa nhà của cô.
Giống như điện thoại, chuông cửa cũng không có ai trả lời.
Cảm giác lo lắng trong lòng ngày càng mạnh mẽ, Tông Duệ cầm điện thoại nóng ran, gọi một số khác.
Sau hai tiếng chuông, đầu dây bên kia vang lên một giọng Bắc Kinh kéo dài: “Có gì chỉ thị không, tổ tông của tôi?”
“Thành Mậu, bây giờ cậu lập tức cho người đến Bình đàn quán ở đường Đông Nghi một chuyến.” Tông Duệ nói nhanh hơn bình thường, giọng nói trầm thấp nặng nề, “Còn có ngôi nhà cũ của cô ấy nữa, xem thử một chút.”
Nghe giọng điệu của anh, Thành Mậu lập tức không đùa nữa: “Sao vậy? Không tìm thấy chị dâu nhỏ của tôi à?”
Tông Duệ nhíu mày “ừm” một tiếng: “Tôi không tiện trực tiếp liên lạc với gia đình cô ấy, lỡ như—”
Anh đột nhiên ngừng lại, từ từ hạ tay xuống.
Trên điện thoại đột nhiên xuất hiện một tín hiệu lâu ngày không thấy.
— Một bong bóng màu hồng bao quanh một địa chỉ lạ, đang nhấp nháy trên màn hình một cách cấp bách.