Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 40: Họa mi lười




(*)Cụm từ “懒画眉” (lǎn huà méi) trong tiếng Trung có nghĩa là “họa mi lười” hoặc “người lười trang điểm”. Đây là một thành ngữ nói về những người không quá chú trọng vào việc làm đẹp, đặc biệt là trang điểm lông mày, thể hiện một thái độ tự nhiên, không cầu kỳ về vẻ bề ngoài.

—————————————–

Bài đăng tin đồn bát quái đó nói rằng Thương gia là một nghệ nhân biểu diễn truyền thống cũ, gia phong bảo thủ và cổ hủ. Ở một mức độ nào đó, Thương Vũ cảm thấy điều này không hẳn là sai lệch.

Chẳng hạn, từ nhỏ gia đình đã dạy cô rằng con gái phải giữ gìn, kín đáo và tế nhị.

Với cách giáo dục đó, khi đối mặt với Tông Duệ, cô luôn ở thế bị động.

— Thụ động chờ đợi anh ấy liên lạc với mình, thụ động chờ đợi anh ấy hòa giải mọi thứ.

Thụ động đến mức luôn quên mất việc đáp lại tình cảm của anh ấy.

Dù anh đã bước 99 bước đến gần cô với tình yêu chân thành và mãnh liệt nhất.

Tại sao vậy?

Tại sao cô luôn phải bị động như thế?

Bộc lộ tình cảm cũng không xấu hổ, thổ lộ yêu thương cũng không cần ngượng ngùng.

Tình yêu vốn là điều vui vẻ và tốt đẹp.

— Cùng người yêu hôn nhau cũng là như vậy.

Nhìn xem, khi cô chủ động hôn anh, anh sẽ nhiệt tình đáp lại.

Đôi tay lớn ôm chặt vòng eo cô, dễ dàng nâng cô lên đùi anh.

Khi đôi môi lưỡi quấn lấy nhau, người đàn ông lập tức trong nháy mắt đảo khách thành chủ.

Anh không ngừng hôn cô, trong những khoảng ngắn giữa những nụ hôn dồn dập, anh tìm được cơ hội để thở: “Nói lại lần nữa.”

Hàng mi khép kín của Thương Vũ khẽ rung lên, rồi mở mắt ra: “…Hửmm?”

Người đàn ông đột ngột làm nụ hôn trở nên sâu hơn, vừa như an ủi, lại có phần đe dọa.

Quả nhiên, ngay sau đó, một tay anh nắm lấy cổ cô.

Bàn tay rộng lớn bao quanh chiếc cổ mảnh khảnh, ngón cái chạm vào động mạch của cô.

Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói trầm đục ra lệnh: “Nói, em thích anh.”

Hành động và giọng điệu của người đàn ông đều rất bá đạo không nói đạo lý. Nhưng Thương Vũ lại nhận thấy mình hoàn toàn không cảm thấy bài xích.

Thậm chí còn có chút vui vẻ.

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của người đàn ông đang nắm lấy cổ mình, cô kéo cơ thể lại gần anh hơn.

“Em thích anh.”

Nụ hôn của anh cùng lúc hạ xuống với lời nói của cô.

Anh được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục ra lệnh: “Nói, em chỉ thích anh.”

Tay anh không còn chỉ dùng sức nhẹ nhàng như trước, mà đang siết chặt cổ cô.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay anh cao hơn cả động mạch của cô, cảm giác mạnh mẽ gần như khiến cô nghẹt thở.

Đôi môi anh vẫn tiếp tục truyền hơi thở cho cô: “Nói.”

“Thích……”

Thương Vũ lắp bắp, yếu ớt nói: “Chỉ thích anh……”

Không thể cưỡng lại trước thế tấn công này, cả cơ thể lẫn ý chí của cô đều hoàn toàn đầu hàng.

— Cũng là điều cô mong muốn.

Muốn chủ động hơn, muốn đáp lại anh, muốn nói rõ ràng rằng cô cũng rất thích anh — không kém gì tình cảm anh dành cho cô.

Thậm chí trước khi anh để ý đến cô, cô đã vô thức rung động rồi…

Hai tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, đôi môi của cô gái lướt qua chiếc cằm thô ráp của anh.

Cô mềm mại nói: “Em chỉ thích Duệ ca ca thôi”

Bị siết cổ không thể động đậy, bị hôn đến không thở nổi, nhưng cô vẫn cố gắng đáp lại bạn trai: ‘Thích Duệ ca ca nhất… Ưm!’

Người đàn ông hoàn toàn chặn miệng cô lại.

— Cũng kịp thời kìm hãm ham muốn sắp vượt khỏi kiểm soát của chính mình.

‘Bịch’ một tiếng, ghế ngồi bị đẩy ngả xuống.

Cùng lúc đó, chiếc trâm bạc trên đầu cô cũng rơi xuống.

Anh hôn cô lúc nào cũng sẽ tháo những món đồ trang sức vướng víu, trước đây là để tiện vuốt ve mái tóc mềm mại.

Nhưng hôm nay, là để cô nằm xuống thoải mái.

Anh xoay người xuống, thân hình khỏe mạnh hoàn toàn bao phủ cơ thể nhỏ nhắn của cô gái.

“Duệ ca ca cũng thích em.”

Anh hôn vào vành tai đang đỏ bừng của cô.

“Chỉ thích em.”

Anh hôn lên mái tóc dài nằm rải rác trên ghế của cô.

“Thích em nhất……”

Rất rất thích.

Thích đến mức muốn nuốt chửng cô.

Thích đến mức muốn ăn sạch cô.

Thích đến mức, tình cảm ấy không chỉ đơn thuần là thích nữa —

“Ông đây rất yêu em.”

Môi của người đàn ông ngậm lấy vành tai cô gái, đầu lưỡi dần cắn vào như muốn bắt đầu từ đây để ăn sạch cô.

Giọng anh trầm đục, mang theo sự dữ tợn của một kẻ săn mồi: “Có biết không, ông đây yêu em.”

Anh không ngừng hôn cô: “Em là cô gái của anh.”

Anh như đang nhấm nháp cô, nuốt chửng cô.

“Là bảo bối của anh.”

“Là người phụ nữ của anh……”

Là do không khí trong xe vốn đã loãng, hay là do anh đang cướp hết oxy của cô?

Thương Vũ không thể phân biệt được nữa..

Cô chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đầu óc cũng mơ hồ, thậm chí còn có chút giống như một đứa trẻ sơ sinh bắt đầu chảy dãi……

Người đàn ông đầy ý đồ xấu tiếp tục áp sát cô, tạo ra những tiếng hôn “Chậc chậc” không ngừng nghỉ, rồi nhẹ nhàng kết thúc bằng một tiếng ‘chụt’ dài mềm mại.

Bốn cánh môi sắp hòa làm một vẫn còn lưu luyến,miễn cưỡng tách ra.

“Bảo bối.”

Anh gọi cô bằng cách mà cô thích nhất, không thể cưỡng lại nhất, sợi chỉ bạc giữa hai người cũng tan biến trong bầu không khí ám muội của chiếc xe.

Chưa kịp xấu hổ, cô lại nhìn thấy điều khiến trái tim cô càng đập nhanh hơn — dục vọng mãnh liệt trong mắt người đàn ông.

Anh khẽ hôn lên chóp mũi cô, một cử chỉ âu yếm điển hình.

“Duệ ca ca muốn mềm mại.”

Thương Vũ vốn đã không tỉnh táo càng thêm bối rối.

Muốn… gì cơ?

Nhưng chỉ sau hai giây, cô đã nhớ lại cảnh tượng lần trước trong phòng trang điểm, anh ôm cô và nói rằng sao cô lại mềm mại đến thế…

Còn bây giờ, anh ôm cô chặt hơn, dường như muốn ép cô hòa vào cơ thể anh.

“Có cho xem không, hửmm?”

“……”

Tại sao lại không.

Cô thích anh.

Chỉ thích Duệ ca ca.

Chỉ hôn Duệ ca ca.

Chỉ để Duệ ca ca chạm vào……

Đôi mi mắt run rẩy của cô cùng cái cúi đầu e thẹn được người đàn ông xem như tín hiệu tấn công.

So với lần trước là chiếc váy sườn xám cầu kỳ với khoá kéo, chiếc áo thun cotton đơn giản hôm nay nhanh chóng đầu hàng trước những ngón tay rắn chắc của anh.

Một loạt âm thanh lạo xạo vang lên, người đàn ông đã đi đến miền đất mềm mại ấm áp.

Thành phố Ngô Tô do nước tạo thành, con gái Ngô Tô cũng được tạo ra từ nước.

Cô gái mềm mại nhu tình như nước, dịu dàng như vậy.

Nhưng người đàn ông thì không dịu dàng.

Không lâu sau, Thương Vũ đã cắn chặt môi dưới.

Nốt ruồi đỏ nhỏ trên sống mũi nhăn lại,cô khe khẽ rên rỉ: “Đau……”

“Yếu ớt!” Tông Duệ hung hăng thì thầm bên tai cô.

Ngoài miệng trách cứ cô, nhưng cuối cùng vẫn trao cho cô những nụ hôn dịu dàng nhất.

“……!”

Thương Vũ bất ngờ hít một hơi, nhanh chóng cắn chặt khớp ngón tay của mình.

Người đàn ông này không biết, những cái gai trên cằm anh còn cọ rát hơn cả bàn tay thô ráp của anh hay sao……

……

Đầu óc ngày càng mơ hồ, ý thức và cơ thể bắt đầu chìm đắm.

Bàn tay từng bị cô cắn đến hằn vết răng mềm nhũn rơi xuống, nhưng lại bị người đàn ông xấu xa kéo lên, khóa cùng với tay kia trên đỉnh đầu.

Có những khoảnh khắc nào đó, những ngón chân trắng nõn tròn trịa của cô cũng cắm sâu vào ghế da.

Eo sau căng cứng như vầng trăng khuyết, giống như một cây cung chuẩn bị bắn ra.

“Tông, Tông Duệ!” Cô mềm mại gọi tên anh, giọng nói ngọt ngào quyến rũ đến mức chính cô cũng cảm thấy ngượng ngùng khi nghe.

Người đàn ông ngay trước mặt, nhưng không biết vì sao, Thương Vũ lại cảm thấy rất nhớ anh, rất cần anh.

“Duệ ca ca……”

Chỉ thiếu một chút.

Tình thế ” nghìn cân treo sợi tóc”.Chỉ một chút nữa là lý trí và khả năng tự kiểm soát của Tông Duệ sắp bị đánh bại.

— Giọng nói mềm mại đặc trưng của vùng Ngô Tô của cô vốn đã là thuốc mê của anh, cô hoàn toàn không biết dáng vẻ hiện tại của mình có ý nghĩa gì với anh…

Trán anh lấm tấm mồ hôi, Tông Duệ hôn nhẹ lên gò má nóng bừng của cô gái.

“Không được, bảo bối.”

Thương Vũ mấp máy môi, đôi môi đỏ mọng vì bị hôn đến sưng phồng chỉ khẽ động một chút mà không phát ra được tiếng nào.

Người đàn ông biết cô muốn hỏi gì.

Anh cười khàn khàn, hơi thở có phần gấp gáp: “Làm bảo bối của anh vẫn chưa đủ sao? còn muốn tạo ra một bảo bối khác nữa sao?”

“…”

Thương Vũ nhìn vào hàng lông mày cùng khóe mắt đỏ ửng của anh, gót chân nhẹ nhàng cọ xát vào ghế.

Cô nhắm mắt lại, thì thầm rất nhỏ: “Trên lầu có bán…”

Cô ám chỉ máy bán hàng tự động ở đại sảnh chung cư.

Cô đã đi qua máy bán hàng ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày phải sử dụng những thứ trong đó.

Hơn nữa còn là cô chủ động đưa ra đề xuất.

Cô điên rồi.

Nhất định là điên rồi……

Ừng ực ――

Hầu kết Tông Duệ kiềm chế âm thanh nuốt xuống nặng nề,so với trước đó còn lớn hơn.

“Ngoan nào.”

Giọng anh trầm hẳn xuống, giống như cảnh cáo, lại như mê hoặc: “Chúng ta không cần dùng đồ trên lầu.”

Nói rồi, Tông Duệ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, chậm rãi kéo tới bên môi hôn một chút.

“Cho ca ca cái này, là đủ rồi.”