Ôn Nhu - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 39: Song châu phượng




Thương Vũ đứng ngây người ở cửa phòng.

Đã vào phòng tầm mười phút,nhưng lòng bàn chân cô giống như mọc rễ, một mực đứng trước cửa nhà mắt dán chặt vào điện thoại, không nhúc nhích.

Có rất nhiều phương tiện truyền thông đã phỏng vấn cô tối qua, cô không nhớ rõ “Mix Frontline” là của công ty nào, nhưng Thương Vũ chắc chắn rằng trong cuộc phỏng vấn đó, cô không đề cập đến bất cứ điều gì như vậy.

Toàn bộ bài viết, hay đúng hơn là toàn bộ tin đồn, hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu của cô. Không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến bình đàn; toàn bộ bài viết chỉ tập trung vào chuyện riêng tư của gia đình cô.

Có lúc thì “theo nguồn tin đáng tin cậy”: Cô, một ngôi sao mới nổi ở Ngô Tô, không phải là con ruột trong gia đình, mà là “được nhận nuôi từ đâu không rõ”, và “người xung quanh đều biết, cô cũng biết từ nhỏ”.

Có lúc lại là “theo nguồn tin đáng tin cậy”: cô và Thiệu Tri Huyền là thanh mai trúc mã thực sự, Thiệu Tri Huyền “rất yêu quý cô em gái này”, chuyện hôn nhân của họ đã được đưa lên lịch, mặc dù mọi người xung quanh đều phản đối “anh trai và em gái kết hôn trông như thế nào”, nhưng “họ tình cảm tốt, bố mẹ cũng thấy như vậy là tốt”, còn nói bởi vì nhà bọn họ là khúc nghệ thế gia, cho nên “suy nghĩ cũng rất cứng nhắc, thích thân càng thêm thân”.

Sau khi đọc xong, đầu óc Thương Vũ choáng váng thật lâu.

Suy nghĩ ngừng lại, nhưng cô vẫn một cách máy móc đọc lại bài đăng tin đồn đó nhiều lần.

Những bức ảnh trong tin đồn có cả hình ảnh cô biểu diễn tối qua, cũng như hình ảnh ở đường Đông Nghi và Bình đàn quán của họ—dường như đều là ảnh được chụp trong vài ngày gần đây.

Nhớ lại việc mẹ đã nói tối qua về việc mời truyền thông đến Bình đàn quán, Thương Vũ cảm thấy như rơi vào hầm băng…

Không biết đã trôi qua bao lâu, chân của Thương Vũ đã tê cứng, cô mới máy móc thay dép lê, bước vào trong phòng.

— Dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình, nhưng Thương Vũ cảm thấy lạc lõng không biết phải làm gì. Cô ngồi ngây người trên sofa một lúc, rồi lại cầm điện thoại mở WeChat.

Cuộc trò chuyện với Tông Duệ vẫn dừng lại ở cuộc gọi thoại chưa được nhận.

Ngón tay cô nhấn gọi lại. Giống như trước, cuộc gọi đã kêu nửa bài hát mà vẫn không có ai trả lời.

Tim Thương Vũ đột ngột rung lên, sau đó cảm thấy như bị kim châm—có chút giống như phản ứng khi ngâm lâu trong nước lạnh.

Có lẽ anh ấy cũng đã thấy bài báo này rồi…

Rất khó để miêu tả tâm trạng của cô lúc này.

Khổ sở.

Thất vọng còn lớn hơn cả nỗi buồn.

— Trước đây rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói cho anh ấy biết.

Thương Vũ đã tưởng tượng vô số lần về cảnh phải thừa nhận với bạn trai, nhưng không ngờ cuối cùng lại để Tông Duệ biết theo cách này.

— Cách tồi tệ nhất.

Anh ấy sẽ nghĩ thế nào đây…

Khi tâm trí đang rối bời, đột nhiên điện thoại trên tay reo lên.

Thương Vũ giật mình một cái, vội vã nhìn xuống.

Ngay sau đó, sắc mặt cô lại đột ngột trở nên lạnh lùng.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây rồi tắt cuộc gọi từ mẹ.

Chưa đầy một lúc sau, điện thoại lại reo.

Lần này là cuộc gọi từ bố.

Thương Vũ vẫn từ chối nhận cuộc gọi.

Do dự vài giây, cô quyết định tắt điện thoại.

Cầm theo đồ dùng cá nhân và tiền mặt, Thương Vũ quyết định đến nhà của Đoạn Tiêu Ninh ngủ qua đêm.

— Nếu không đi ngay, một lúc nữa bố mẹ sẽ đến căn hộ.

Trước đây cũng luôn là như vậy, không phải sao?

Họ đã mua một căn nhà riêng cho cô, nhưng chưa bao giờ coi cô là một cá thể độc lập…

Taxi chạy không ngừng đến khu mới, Đoạn Tiêu Ninh vừa mới tan làm.

Nhận ra tâm trạng của Thương Vũ không tốt, bạn tốt cũng không hỏi nhiều, chỉ giống như trước đây khi hai người cùng thuê nhà,bảo cô cùng ăn đồ ăn mang đi cùng uống trà sữa.

Thương Vũ không có tâm trạng ăn uống, sau khi rửa mặt xong liền đi vào phòng ngủ sớm.

Không biết là do tối qua chưa ngủ đủ hay là những chuyện trong những ngày gần đây đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, chỉ một lúc nằm xuống cô đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này không yên ổn, những hình ảnh trong giấc mơ thì phức tạp và nặng nề, âm thanh cũng rất hỗn loạn: bố mẹ liên tục gọi điện cho cô, các tin đồn như đài phát thanh liên tục vang lên.

Còn có Tông Duệ.

Người đàn ông dường như rất muốn nói điều gì đó với cô, nhưng giữa họ có một lớp màn nước, khiến cô không thể nghe rõ…

Ngay khi mở mắt, cơn ác mộng biến mất.

Thương Vũ thức dậy rất sớm, khi trời còn mờ sáng.

Đoạn Tiêu Ninh vẫn đang ngủ. Thương Vũ không đánh thức bạn tốt, tự mình ra ngoài mua bữa sáng cho cô, để lại một tờ giấy nhắn, sau đó nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Taxi đưa cô trở lại căn hộ cao cấp.

Sau khi xuống xe, Thương Vũ đứng trước cổng khu dân cư mà không bước vào.

Cô đứng đó loay hoay một lúc lâu, rồi mới lấy hết can đảm mở lại điện thoại.

Trái tim treo lơ lửng suốt cả đêm mới nhẹ nhõm thở ra—điện thoại yên tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của cô.

Ngoài vài số điện thoại lạ, hầu hết các cuộc gọi nhỡ đều là từ gia đình. Mẹ và Tông Duệ gọi nhiều nhất, bố còn gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, bảo cô nhanh chóng về nhà, có việc gì thì cả gia đình sẽ ngồi lại từ từ nói chuyện…

Thương Vũ không trả lời, mở tin nhắn đã được ghim ở đầu.

Khoảng nửa giờ sau khi cô gọi điện thoại cho anh tối qua, người đàn ông đã gọi lại cho cô.

Nhưng lúc đó điện thoại của cô đã tắt.

Sau đó anh không có tin tức gì thêm, không liên lạc lại với cô.

Nhìn vào trang trò chuyện, trái tim treo cao của Thương Vũ triệt để rơi xuống.

— Cảm giác như thể mất tri giác rơi tự do, cuối cùng cũng chạm đáy…

Cô không biết đã đứng ở đó bao lâu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Thấy hình đại diện của người đàn ông hiện lên trên màn hình, Thương Vũ cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu đập trở lại.

Cô ấn nhận cuộc gọi, giọng nói có phần khàn khàn: “… Alo?”

Đối diện im lặng hai giây, giọng nói của người đàn ông cũng rất thấp: “Mở máy rồi sao?”

“……”

Thương Vũ nghẹn lời: “Tối qua, em…”

Cô không biết bắt đầu từ đâu: là giải thích việc cô đã mất liên lạc cả đêm, hay là nói về việc chuyện của họ đã bị gia đình cô biết và làm ầm ĩ lên. Còn có cả tin đồn. Không biết bây giờ đã lan rộng đến mức nào, anh đã thấy được bao nhiêu…

Bỏ qua sự do dự của cô, Tông Duệ trực tiếp hỏi: “Tối qua có báo chí nào tìm em không? Hay có ai quấy rối em không?”

“Không có báo chí nào cả.” Thương Vũ dừng lại một chút, nhẹ giọng giải thích, “Em tắt máy vì không muốn bố mẹ tìm thấy.”

Im lặng một lúc, Tông Duệ lại hỏi: “Tối qua em đi đâu?”

“Ở nhà Đoạn Tiêu Ninh.” Thương Vũ trả lời.

Thời gian im lặng giữa hai người lại kéo dài thêm một chút.

“Cho nên—” anh nặng nề mở miệng, “Em tắt máy trốn ở nhà bạn, mà không nghĩ đến việc tìm anh sao?”

Thương Vũ mở miệng: “Anh không phải đang bận sao?”

“Anh không phải nói là phải hai ba ngày mới về sao…”

Tông Duệ trầm giọng thở dài, không biết là bất đắc dĩ hay tự chế giễu: “Em không tin rằng với anh, em quan trọng hơn bất cứ điều gì khác sao?”

“Liền để cho bản thân ở ven đường mà hóng gió rơi nước mắt,cũng không tin rằng anh có thể trở về che chở cho em sao?”

Thương Vũ sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại ngay lập tức quay đầu.

Quả nhiên, có một chiếc xe ô tô màu trắng mà trước đó cô chưa thấy ở phía đối diện của con đường.

Khi thấy cô quay đầu lại, đèn xe nhấp nháy hai cái, sau đó quay đầu lại dừng bên cạnh cô.

Khóa cửa kêu một tiếng “cạch”, Thương Vũ kéo cửa ghế phụ ngồi vào trong.

Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá thanh đạm.

Người đàn ông trông có vẻ cũng hơi uể oải: chiếc áo sơ mi trắng trên cùng mở toang, không chỉ áo sơ mi mà cả chiếc áo vest ở hàng ghế sau đều nhăn nhúm.

Nhìn thấy râu trên cằm anh, Thương Vũ nhẹ giọng hỏi: “Anh về lúc nào?”

“Buổi sáng.” Tông Duệ trả lời ngắn gọn, rồi chỉ tay về phía tòa nhà của Thương Vũ, “Nửa giờ trước bố mẹ em đã đến.”

Thương Vũ chỉ “ừm” một tiếng, nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của bố, nói rằng cô một lúc nữa sẽ về đường Đông Nghi.

Cô phải về…

Cô phải đối mặt với điều đó…

“Tối qua bài viết về gia đình em—” Tông Duệ nhàn nhạt mở miệng.

Thương Vũ tim đập nhanh hơn, ngay lập tức quay đầu—

Xe vừa vào gara ngầm, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, cô không thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh.

Giọng anh vẫn tiếp tục: “Đã cho xóa rồi.”

“Xóa rồi?” Thương Vũ thở phào nhẹ nhõm, rồi mở điện thoại kiểm tra lịch sử duyệt web tối qua.

— Quả nhiên đã biến mất.

Cô chạm vào màn hình vài lần, ngạc nhiên mở to mắt: “Cái… cái tài khoản đó cũng bị xóa rồi à?”

Tài khoản đó không phải là một phương tiện truyền thông chính thống, nhưng với gần một triệu người theo dõi, nó không phải là một tài khoản nhỏ, dữ liệu lưu lượng xem cũng khá tốt.

“Ừm.” Tông Nhuyễn không biểu lộ cảm xúc, xoay vô lăng, “Họ không chịu xóa bài viết.”

“Vậy…?” Thương Vũ yếu ớt hỏi, “Tài khoản của họ sao lại mất đi vậy?”

Người đàn ông dùng đầu lưỡi chạm vào má, không trả lời trực tiếp: “Có cách để xóa tài khoản.”

Khi đỗ xe xong, anh tắt máy, quay sang nhìn cô gái.

“Lý do mà lũ khốn đó không chịu xóa bài của em là: nội dung hoàn toàn là sự thật.”

“……”

Thương Vũ từ từ hạ mắt xuống, rất nhẹ mà “ừm” một tiếng.

“Thực ra,em không phải là con ruột của gia đình này, chuyện này anh đã biết từ trước.” Cô dừng lại một chút, lại hít một hơi, “Bố mẹ em thực sự muốn em và anh trai em ở bên nhau…”

Không biết có phải vì ở dưới hầm không khí bị thiếu hay không, Thương Vũ cảm thấy có cảm giác nghẹt thở vì thiếu oxy.

Sự im lặng trong xe càng làm cô cảm thấy nặng nề hơn.

Cô không dám ngẩng lên, chỉ nhìn vào bàn tay lớn của người đàn ông đặt trên vô lăng.

“Em… Em hoàn toàn không biết họ sẽ có suy nghĩ như vậy. Họ cũng chỉ mới đột ngột nói ra sau Tết Nguyên Đán năm nay—”

“Vậy em nghĩ như thế nào?” Tông Duệ đột ngột cắt lời hỏi.

Anh chăm chú nhìn cô gái, ánh mắt nóng bỏng: “Bây giờ em nghĩ gì?”

Thương Vũ nhíu mày: “Em đương nhiên không muốn.”

Cô thở dài, nhíu mày chặt hơn: “Em không muốn, cảm thấy trong nhà không thoải mái, nên mới thuê nhà ở bên ngoài; học lái xe cũng là để sống ở đây, không muốn ở nhà—”

Cô đột ngột ngừng lại.

Người đàn ông bất ngờ nghiêng người qua bảng điều khiển, ôm chặt lấy cô.

Rất chặt.

Như thể đã lâu lắm chưa gặp cô.

Như thể mới gặp cô.

Anh ở bên tai cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì tốt…”

Thương Vũ còn đang ngơ ngác: “Cái gì?”

Người đàn ông khẽ thở dài, bàn tay to lớn nắm lấy sau đầu cô: “Làm anh sợ chết khiếp.”

Anh nói: “Tối qua thấy tên khốn đó viết, anh cứ nghĩ em thật sự sắp kết hôn với người khác rồi.”

Một trái tim như thể đang treo trên không trung, sau đó được một bàn tay vô hình chắc chắn đỡ lấy—cảm giác thật ấm áp.

Thương Vũ chớp chớp mi mắt.

“Anh làm sao lại… nghĩ như vậy?”

Im lặng một lát, Tông Duệ cười khẩy tự giễu: “Anh cũng không biết.”

Anh buông cô ra, ánh mắt tỉ mỉ quét trên mặt cô.

“Có thể là vì anh không liên lạc được với em ngay lập tức; cũng có thể là vì em nói chúng ta không công khai trước, mà sau đó lại xảy ra chuyện như vậy…”

Có lẽ còn vì anh yêu cô quá nhiều.

Hóa ra yêu cũng có thể đáng sợ như vậy.

—Có thể khiến người ta mất đi phán đoán, không còn lý trí.

Như một con chim sợ hãi, nhìn thấy mối nguy ở mọi nơi.

“…”

Thương Vũ nhìn vào đôi mắt có gân đỏ của người đàn ông, sống mũi bỗng nhiên cảm thấy cay cay.

“Em không cố ý giấu anh.” Cô nhẹ giọng nói, “Em thật sự không biết làm thế nào để nói với anh…”

Mỗi khoảnh khắc bên anh đều ngọt ngào và vui vẻ.

Cô quá mê đắm sự ngọt ngào anh mang lại, không có đủ dũng cảm để phá vỡ niềm vui của hai người, chỉ biết nhút nhát chọn cách trì hoãn, trốn tránh…

Cô đưa một tay chạm vào cằm của anh, cảm nhận được lông râu xù xì, Thương Vũ nhỏ giọng: “Anh có phải rất tức giận không…”

“Anh không tức giận.” Tông Duệ nhắm mắt lại một chút, rồi kéo tay cô đến môi mình hôn nhẹ.

“Anh…” Anh dừng lại, nhíu mày cười khẽ, như thể chính anh cũng không tin vào điều đó.

“Anh đố kị.”

Thương Vũ nhíu mày: “… Gì cơ?”

“Với người anh trai giả không cùng huyết thống của em—” Người đàn ông nâng mí mắt,ánh mắt cùng giọng điệu có chút âm u nhìn cô.

“Anh ta cũng rất thích em đúng không?”

“….”

Không có cách nào phủ nhận, Thương Vũ mơ hồ hỏi lại: “Anh làm sao biết được…”

Tông Duệ hừ một tiếng, như thể câu hỏi của cô là đang nói nhảm: “Cả ngày lẫn đêm nhìn thấy em,nhìn suốt hai mươi hai năm, có người đàn ông nào mà không thích?”

Anh chỉ cần một cái nhìn trong nháy mắt để yêu cô.

Cho nên anh không tin.

Không tin rằng người đàn ông trẻ tuổi, cùng độ tuổi với anh, không có huyết thống gì với cô, có thể luôn giữ lòng không lay động.

―― Đây không phải là giả quân tử, thì chính là hòa thượng.

“Suốt hai mươi hai năm.” Tông Duệ lại lặp lại một lần nữa, lưỡi anh tựa vào má, vẻ mặt khó chịu lại không phục.

“Ông đây thật sự rất đố kị”.

Với anh, “đố kị” là một cảm xúc rất lạ lẫm.

Bởi vì đã có tất cả, không bao giờ cảm thấy ghen tị, cũng không cần phải ghen ghét.

Nhưng khi nhìn thấy bài viết tối qua, cái gì mà “Thanh mai trúc mã”, cái gì mà “Thân càng thêm thân” ――anh mới nhận ra cảm xúc bị kích thích, khí huyết cuồn cuộn là cảm xúc gì.

Không phải ăn dấm.

So với ăn dấm còn nồng đậm hơn,là đố kị.

“Anh đố kị vì anh ta biết em trước anh lâu như vậy, đố kị vì anh ta đã nhìn thấy được dáng vẻ của em khi còn bé.” Giọng anh ép tới trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Là ảo giác của cô sao?

Thương Vũ cảm thấy đôi mắt màu hổ phách của anh đã trở nên đen thẫm, như thể có một hồ nước trong đó, hoặc như có một ngọn lửa đang cháy.

Cô cảm thấy như mình sắp bị đốt cháy…

Mí mắt động đậy, Tông Duệ lại khẽ cười: “Ông đây quấy rầy đòi hỏi mãi mới có thể nghe em gọi một tiếng ‘ca ca’, mà anh ta thì sao, nghe hai mươi hai năm—”

Người đàn ông đột ngột im lặng.

Cô gái dùng môi mình chặn lại mọi sự bất mãn của anh.

“Em không thích anh ấy.” Thương Vũ nhìn vào đôi mắt gần trong gan tấc của người đàn ông, nhẹ nhàng nói.

Thanh âm của cô rất mềm mại, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Nhưng đôi môi chủ động chạm vào anh lại đầy chắc chắn và kiên định.

“Em thích anh.”

“Trong suốt hai mươi hai năm từ khi còn bé đến nay, em chỉ thích anh.”