Tông Duệ đối với đồ của con gái hoàn toàn không có sự hiểu biết gì.
Khi đặt may chiếc sườn xám cùng với váy lót này, lão sư làm sườn xám đã hỏi anh rất nhiều vấn đề: cần chất liệu và kiểu dáng như thế nào, mặc trong dịp gì, chiều dài ra sao…
Anh là một người đàn ông làm sao hiểu những điều đó,nghẹn cả nửa ngày chỉ trả lời: Ngài cứ xem xét rồi quyết định,không cần bận tâm giá cả, chỉ cần là kiểu mà các cô gái thích là được.
Hiện tại xem ra,đại sư sườn xám không hổ là đại sư.
Hoặc có thể là cô gái của anh thật sự như một tiên nữ sống, mặc cái gì cũng đều xinh đẹp thoát tục.
Màu champagne rất hợp với cô, làn da vốn đã trắng nõn nay càng thêm mịn màng. Thiết kế kết hợp giữa Trung và Tây cũng rất tinh tế:
Chiếc sườn xám tôn lên vẻ cổ điển của cô gái,phần chân váy kiểu đuôi cá dưới cổ áo càng tăng thêm phần sang trọng hoa lệ. Vải lụa tơ tằm mềm mại theo mỗi bước đi của cô tỏa ra ánh sáng lung linh.
— Cô giống như một nàng tiên cá thật sự, từ sâu trong đại dương chậm rãi bước về phía anh…
Thương Vũ có chút mất tự nhiên vuốt lại phần váy. Chiếc sườn xám này ôm sát hơn so với những bộ cô thường mặc một chút, chân váy cũng dài hơn, thuộc loại dài chạm đất — chỉ có thể nhờ vào giày cao gót để không bị kéo lê trên đất.
Cô không thường xuyên đi giày cao gót, Thương Vũ cảm thấy dáng đi của mình lúc này nhất định rất buồn cười.
Nhưng người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh chăm chú nhìn cô, hoàn toàn giống như trước đây, trong ánh mắt đầy sự kinh diễm, yêu thương, còn có thưởng thức…
Đi đến trước mặt bạn trai, Thương Vũ ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngượng ngùng: “Thế nào?”
Tông Duệ ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhướn lên.
“Không có gì đặc biệt.”
Thương Vũ lập tức ngẩn người: “… Hửm?”
Người đàn ông nhìn cô chăm chú: “Xinh đẹp như vậy,muốn lấy mạng người ta sao?”
Thương Vũ bật cười đưa tay đánh anh một cái: “Anh lại đùa cợt không đứng đắn…”
Tông Duệ cũng cười khẩy, cầm lấy khăn ướt lau bàn tay vừa mới chiên bít tết, rồi mới quay sang với bạn gái.
Cô đi giày cao gót, chênh lệch chiều cao giảm bớt, anh ôm eo cô càng thuận tay hơn…
Ngón tay chạm vào chất liệu lụa trên làn váy,anh thấp giọng hỏi: “Vừa vặn không?”
“Rất vừa người.” Thương Vũ cúi nhìn chiếc váy dài quét đất, “Kiểu dáng này, có hơi ôm sát một chút.”
Theo ánh mắt của cô cúi xuống, mi tâm của Tông Duệ khẽ lay động.
Quả thật có chút ôm sát.
Hơn nữa, cũng không chỉ có ôm sát.
Cắt may hoàn hảo ôm lấy mỗi tấc đường cong trên cơ thể, làm nổi bật vòng eo thon thả cùng vòng ngực đầy đặn.
Chất liệu lụa mỏng manh, khi bước đi nhẹ nhàng, hình dáng chân như ẩn như hiện.
— Cô nhìn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, thực tế cũng không gầy, khung xương mảnh mai kết hợp với sự đầy đặn vừa phải,cộng với làn da trắng mịn không tì vết, quả thật là ‘ Châu tròn ngọc sáng’. (*)
(*)Châu tròn ngọc sáng” (珠圆玉润) là một cụm từ trong tiếng Trung dùng để miêu tả vẻ đẹp hoàn hảo, mềm mại, duyên dáng, với làn da mịn màng và vóc dáng đầy đặn nhưng không thô kệch.
“Đúng rồi, làm sao anh biết được số đo giày của em?” Thương Vũ hỏi, một tay đặt lên cánh tay của bạn trai, cố gắng điều chỉnh khóa giày.
— Chân nhỏ đá ra sau một chút, eo thon tự nhiên cong xuống.
Đường cong hông đầy đặn làm lớp vải căng phồng lên, ngạo nghễ khoe ra đường cong đầy đặn nổi bật, lấp lánh như ngọc trai.
Giống như một quả đào ngọt ngào,mượt mà tròn đầy.
Tông Duệ ánh mắt chuyển động nhẹ, ngón tay buông thõng bên hông vô thức cuộn tròn lại.
Lòng bàn tay đang nóng dần nâng lên, nắm lấy cái eo đang cong xuống của bạn gái.
“Lần trước thấy size giày của em.” Anh nói về lần suýt nữa đã xăm không châm lên chân cô.
Cô gái quyến rũ trêu chọc người mà không hay biết chậm rãi “à” một tiếng, thả lỏng dây giày.
Vừa đứng thẳng dậy, bàn tay lớn trên hông lập tức kéo mạnh —
Cả người cô lao vào trước ngực anh.
Tông Duệ ôm bạn gái vào lòng, bàn tay nằm ngang trên hông cô hơi trượt xuống, chạm vào ranh giới giữa hông và mông.
“Có đói bụng không?”
Giọng nói và ánh mắt của anh đều chứa đựng đầy sự mập mờ.
Lòng bàn tay dán sát eo cô nóng đến mức làm lưng cô có chút tê dại.
Thương Vũ cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
“Muốn… khiêu vũ sao?”
Tông Duệ cong lên ý cười: “Không vội.”
Anh cúi thấp đầu, ánh mắt sắc bén cũng kéo sâu: “Làm chút việc khác trước đã?”
Hiểu được ý đồ của người đàn ông, Thương Vũ chớp chớp mi mắt, hơi nghiêng đầu.
“Vậy em đói bụng…”
Tông Duệ trầm giọng cười khẽ,nhưng không có ý định dừng lại.
Một tay vuốt ve mặt cô, anh nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.
“Anh cũng đói.”
——Thế nhưng, thứ người đàn ông muốn ăn,là thứ khác…
Âm thanh của yết hầu chuyển động là một tín hiệu cảnh báo.
Một giây sau, làn môi của anh liền đè ép xuống.
Thương Vũ cảm thấy hô hấp như ngừng lại một chút, vội vàng duỗi hai tay ra——
Bị đôi tay nhỏ chồng lên nhau chặn lại, Tông Duệ dừng động tác.
Anh nâng lông mày với vẻ thích thú, ánh mắt nhìn cô gái ngày càng sâu lắng.
Sau đó, Thương Vũ thấy người đàn ông không nhanh không chậm nâng cánh tay lên, giữ chặt tay cô ấn lên miệng anh.
—— Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng dấu môi của anh.
Sau đó, Thương Vũ cảm nhận có gì đó chạm vào lòng bàn tay của mình—— mềm mại, nóng hổi, ẩm ướt và trơn trượt.
Còn có mười phần ngả ngớn, vẽ một cái vòng tròn nhỏ.
Cô thở nhẹ một hơi, vèo một cái nhanh chóng rút tay lại.
Lòng bàn tay cảm giác như bị điện giật tê ngứa một chút, trên lưng cũng bị khơi dậy một tầng mụn nhỏ.
– Vành môi của người đàn ông hình như có chút vệt nước. Anh khẽ liếm khóe môi một cái,nâng mí mắt giống như cười chế nhạo mà liếc nhìn cô một cái:
“Cũng coi như là món khai vị trước.”
“……”
Hóa ra khi người ta ngượng ngùng xấu hổ, sẽ không thể phát ra âm thanh nào.
Thương Vũ thẹn thùng đỏ mặt liếc nhìn bạn trai một cái, rồi quay người không để ý đến anh.
Phía sau rơi xuống một tiếng cười khẽ .
“Được rồi, chúng ta tiếp tục làm món chính đi.”
“Miếng bít tết đã chiên xong cần thời gian để nghỉ, vài phút tán tỉnh này là thời gian vừa đủ.”
Bàn nhỏ ngoài sân thượng đã được trải khăn, các món ăn đã được dọn lên. Người đàn ông quay đầu, trông thấy bạn gái vẫn đứng bên quầy bar, miệng nhỏ vẫn như cũ chu lên.
Tai cô vẫn còn đỏ.
Anh bất đắc dĩ cười khẽ.
Mới chỉ bắt đầu mà đã xấu hổ thành như thế này rồi.
Sau này phải làm sao đây?
May mắn là cô gái dễ thẹn thùng nhưng cũng dễ dỗ dành. Tông Duệ ôm dính lấy người một lúc, khóe môi Thương Vũ lại phủ lên ý cười, cô ôm lấy cánh tay bạn trai cùng đi đến bàn ăn.
Tông Duệ kéo ghế cho bạn gái, rồi lại liếc nhìn cô.
“Em không định thay đổi lại váy sao?”
Thương Vũ nhìn xuống sườn xám: “Tại sao?”
Khi thấy anh làm bít tết, cô mới nhớ ra mặc chiếc váy này—lễ phục sườn xám và bữa tối kiểu Tây là sự kết hợp hoàn hảo.
“Váy này có chút ôm sát”.Tông Duệ kéo vải ở eo của cô “Mặc vào có thể làm em ăn ít đi một bát cơm.”
Thương Vũ cười: “Bình thường em cũng chỉ ăn có một bát cơm thôi…”
Bất quá nghĩ kỹ lại thì, nếu như vải chất lượng tốt mà bị dính dầu mỡ thì sẽ rất phiền phức.
Không do dự thêm, Thương Vũ đi vào nhà vệ sinh thay trở lại chiếc váy cô đã mặc khi đến.
Lúc ngồi lại vào bàn một lần nữa, Tông Duệ đang cắt bò bít tết thành miếng nhỏ.
Sau khi cắt xong, anh đặt đĩa đến trước mặt bạn gái, hướng về phía cô nâng cằm: “Nếm thử tay nghề của người đàn ông của em đi.”
Tự tin của bạn trai ngay lập tức khiến Thương Vũ kỳ vọng cao hơn. Cô dùng nĩa gắp một miếng bò bít tết đưa vào miệng.
— Ngon hơn cả kỳ vọng!
Bò bít tết nướng trước rồi rán ngoài giòn, bên trong lại tươi non vô cùng, một miếng vừa cắn xuống tràn đầy nước sốt,hương vị cùng cảm giác đều thỏa mãn cực kỳ.
Cô gái không nói gì, nhưng miệng nhai không ngừng cùng đôi mắt sáng lấp lánh chính là câu trả lời.
Tông Duệ mỉm cười, lại thêm hai cọng măng tây vào đĩa của bạn gái.
Ăn xong ba miếng thịt, Thương Vũ mới lên tiếng: “Khi ở nước ngoài, có phải anh thường xuyên làm bò bít tết không?”
“Ừm, anh thích món này.” Tông Duệ cắt miếng bò bít tết của mình—miếng thịt trong đĩa của cô gái là màu hồng hoàn hảo, trong khi miếng của anh còn có tia màu đỏ của thịt.
“Anh chỉ biết làm món này thôi. Còn lại chỉ có thể nấu mì ăn liền.”
Thương Vũ mỉm cười, không ngạc nhiên.
Dù sao thì cũng là một thiếu gia được chiều chuộng hết mức, đọc tiểu thuyết người lớn như thể là chuyện bình thường, việc gì phải tự mình vào bếp? Với điều kiện tốt như vậy, có thể gọi nguyên liệu giao tận nơi, anh cũng không cần thiết phải tự mình nấu ăn?
“Em cũng không biết nấu ăn.” Thương Vũ gắp một miếng nấm từ đĩa, “Em còn không bằng anh—ít nhất thì anh làm bò bít tết rất ngon.”
“Nhà em có người nấu ăn không?” Tông Duệ hỏi.
Thương Vũ lắc đầu: “Là bố em. Hoặc anh trai em.”
Người đàn ông dừng lại động tác cắt bò bít tết, sau đó nghiêng đầu khẽ chậc lưỡi một tiếng.
“Xem ra, sau này anh phải học nấu ăn cho tốt rồi”.
“Chúng ta có thể cùng nhau đi ăn ngoài.” Thương Vũ cười, nói với bạn trai.
“Không được.” Tông Duệ lập tức đáp lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô, “Em ở nhà được chăm sóc tốt như vậy,theo anh một chút cũng không thể thiếu.”
Tay cầm nĩa của Thương Vũ dừng lại, cảm thấy xúc động.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô khẽ cười một tiếng, “Bố mẹ em trước đây từng nói, nếu em lấy chồng, thì sẽ không có sự chăm sóc như ở nhà…”
——Cho nên, đây cũng là lý do họ muốn cô ‘gả’ vào gia đình mình sao…
Tông Duệ nhẹ à một tiếng: “Vậy phải xem là gả cho người nào.”
Anh bình tĩnh nhìn cô, “Nếu gả cho anh, thời gian sau này đều là cuộc sống thoải mái mà hưởng phúc.”
Thương Vũ lông mi run lên, không thể chịu nổi ánh mắt thẳng thắn chân thành của anh.
“Anh nói thật dễ nghe…”
“Không phải trước đó em nói tới việc lấy chồng sao ――” Tông Duệ dừng lại một chút,mới phản ứng được giống như cười chế nhạo liếc nhìn cô.
“À, bắt đầu suy nghĩ về việc kết hôn rồi sao?”
“……”
Thương Vũ chỉ có thể từ từ lấy một quả cà chua nhỏ từ trong đĩa của mình để ngăn chặn miệng của bạn trai lại, tránh việc anh tiếp tục nói.
Có nói có cười, bữa cơm này cứ như vậy mà kéo dài một chút.
Thương Vũ sức ăn cũng vượt chỉ tiêu không ít.
Sờ lên cái bụng căng tròn của mình, cô bắt đầu có chút tiếc nuối bĩu môi: “Sớm biết như vậy đã không nghe lời anh.”
“Nếu còn mặc thì đã có thể—”
Cô gái đột nhiên ngậm miệng, không nói tiếp nữa.
Người đàn ông bên quầy bar nhướng mày, rõ ràng đã hiểu nhưng vẫn cố tình hỏi: “Còn có thể cái gì, hửm?”
Thương Vũ không nói gì, cúi đầu nhìn xuống sàn—cô đã thay sườn xám, nhưng vẫn còn mang giày cao gót khiêu vũ.
Tông Duệ cười khẽ, cất bước đi đến bàn làm việc bên cạnh, mở loa.
Những giai điệu nhẹ nhàng từ từ vang lên, anh đi đến trước mặt cô, một tay đưa ra trước, một tay để ra sau lưng, lưng eo khom người xuống ――tư thế mời khiêu vũ chuẩn mực ưu nhã.
Trái tim Thương Vũ kịch liệt rung động.
Cô đứng dậy: “Vậy em đi thay quần áo một chút…”
“Không cần.” Tông Duệ nắm tay cô, “Em mặc gì cũng được.”
Anh nhìn cô rất sâu.
“Chỉ cần là em, là được.”
Điệu nhảy này, anh đã kiên trì giữ lại điệu nhảy đầu tiên cho mối tình đầu.
Cuối cùng cũng chờ được cô đến.
Thương Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, khóe miệng chậm rãi chứa ra ý cười .
Hai người nắm tay nhau đi đến một không gian trống trong phòng, ôm eo nhau, đặt tay lên vai,cùng bước theo nhịp nhạc.
Bất quá chỉ qua mấy giây, vấn đề đã xuất hiện.
Trình độ khiêu vũ của Thương Vũ chỉ giới hạn ở việc học qua một học kỳ môn thể dục tự chọn tại đại học.
Người đàn ông rõ ràng bình thường chỉ cần một tay là có thể ôm lấy bạn gái mình, hiện tại thế mà lại không thể dẫn dắt người ta—cô gái mang giày cao gót đi cũng không vững, chứ đừng nói gì đến việc khiêu vũ.
Lần thứ tư chân cô vô tình dẫm lên chân bạn trai, Thương Vũ bối rối buông tay xuống.
“Hay là bỏ đi…”
“Bỏ là bỏ như thế nào.” Tông Duệ trầm giọng nói.
Anh buông tay cô ra, cơ thể cao lớn của anh bất ngờ cúi xuống.
Dứt khoát lưu loát tháo khóa trên giày cô ra.
Chưa kịp phản ứng, Thương Vũ cảm thấy chân mình không còn điểm trụ, toàn thân bị ôm lên.
—Anh nâng cô lên, một động tác chuẩn mực khi ôm bạn gái, ôm cô bay lên không xoay tròn một vòng.
“Leng keng” hai tiếng, những chiếc phụ kiện xinh đẹp trên giày cô rơi xuống đất.
Cơ thể cô lơ lửng trên không, lại vững vàng hạ xuống, Thương Vũ cảm nhận được dưới chân có cảm giác khác thường.
Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy hai chân mình đang đặt lên giày của anh.
—Tốt, như vậy không lo lắng việc dẫm lên người nữa.
Tông Duệ ôm chặt eo cô, nương theo âm nhạc, ôm lấy thân thể của cô nhẹ lay động,dẫn dắt từng bước chân của cô.
Khóe miệng Thương Vũ chậm rãi nâng lên ý cười, cô ngẩng mặt lên nhìn anh: “Không đau sao?”
Tông Duệ khẽ cười một tiếng, lời nói mang theo chút trêu đùa: “Chỉ dựa vào một chút trọng lượng này của em thôi sao?”
Thương Vũ không nói gì thêm, hai tay cô vòng qua cổ anh, ôm chặt lấy anh.
Tư thế này có thể không hoàn hảo cho khiêu vũ, nhưng với những người đang yêu cuồng nhiệt thì lại đạt điểm tuyệt đối.
—Hai cơ thể đan xen nhau, hai đôi chân hỗ trợ, ánh mắt giao nhau.
Họ đồng bộ từ từng bước đi, hơi thở cho đến nhịp tim, như thể sắp hòa quyện vào nhau…
“I found a love for me
(Anh đã tìm thấy tình yêu của đời mình)
Darling just dive right in,and follow my lead
(Em yêu,đừng do dự nữa,hãy để anh dẫn lối cho em)
Well I found a girl,beautiful and sweet
( Anh đã tìm thấy một người con gái vừa xinh xắn lại ngọt ngào)
I never knew you were the someone waiting for me…”
( Anh không biết rằng, em chính là nửa còn lại mà anh đang chờ đợi)” (*)
(*) Bài hát “Perfect” của Ed Sheeran.
Âm thanh từ loa phát ra một bản tình ca,như thể được chuẩn bị riêng cho họ, từng lời từng câu đều phác họa ra tâm tình rung động ngọt ngào.
Lông mi Thương Vũ run run,ngửa mặt nhìn người đàn ông.
Cô đứng trên đôi chân của anh, khoảng cách giữa ánh mắt của họ bị thu hẹp lại.
Có phải vì âm nhạc đã trở thành chất xúc tác không?
Ánh mắt của người đàn ông chăm chú nhìn cô ngày càng nóng bỏng và sâu thẳm. Nó giống như đại dương cuộn sóng,lại giống như đầm lầy không đáy.
Thương Vũ cảm thấy như mình sắp tan biến vào ánh mắt của anh…
Nuốt một ngụm nước bọt, cô phá vỡ không khí dính chặt quá mức thân mật này.
“Anh học nhảy từ ai vậy?”
“Quan sát bố mẹ anh.” Thanh âm của Tông Duệ có chút khàn.
“Mẹ anh nhảy rất giỏi,bố anh đều là do bà ấy dạy.”
Không biết có phải vì khoảng cách quá gần hay không, giọng nói của anh nghe dịu dàng lại trầm ấm hơn — hoặc có thể, sự gần gũi thân mật vốn là như vậy.
“Bà còn dạy anh một điệu nhảy, để khi gặp cô gái mình thích, anh có thể mời cô ấy nhảy.”
Thương Vũ khẽ “ồ” một tiếng: “Vậy lúc nãy, anh đã muốn nhảy điệu đó à?”
Tông Duệ khẽ “ừ”, ánh mắt rất sâu nhìn vào cô hai giây.
“Bây giờ không muốn nữa.”
“Tại sao?” ánh mắt Thương Vũ vừa rơi xuống.
Có vẻ như, những động tác không đồng bộ của cô đã khiến anh từ bỏ ý định…
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của cô trở nên buồn rầu rũ xuống, nụ cười cùng ánh mắt của Tông Duệ càng thêm sâu lắng.
“Bởi vì bây giờ—”
Cùng lúc với tiếng nói rơi xuống, còn có đôi môi của anh
“Anh chỉ muốn hôn em.”