Cởi ra đi.
Người đàn ông thì thầm hai chữ, trái tim Thương Vũ nhảy lên hai lần.
Dù biết ý anh là gì nhưng mặt cô vẫn không ngừng nóng lên…
“Khụ”
Người đàn ông cố ý hắng giọng, khẽ cười: “Ý tôi là, cởi giày và tất ra.”
“Nghĩ gì thế.”Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy trêu chọc, “Tôi là đang đứng đắn xăm hình, em kiềm chế một chút đi”.
“……”
Thực sẽ trả đũa.
Thương Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông, chỉ vào chiếc giường hình xăm cạnh tường: “Ở đó sao?”
“Ừm.”
Thương Vũ đi tới, nhẹ nhàng nâng vạt sau sườn xám lên, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên mép da đen ―― đùi lập tức duỗi thẳng,mũi giày nhung hướng xuống dưới,chân cô đều không chạm tới đất.
Một tay nắm lấy tay vịn, nghiêng người tháo dây giày, trong lòng Thương Vũ dâng lên một loại cảm giác thẹn thùng xấu hổ ―― cô nhớ tới bà nội đã từng nói với cô: Ngày xưa bàn chân của con gái rất quý giá, đôi chân nhỏ bé mịn màng cũng chỉ có tiên sinh nhà mình mới thể nhìn……
Chiếc tất ngắn dệt hoa hồng chậm rãi từ mu bàn chân rơi xuống,Thương Vũ cắn môi dưới, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh bàn.
Bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng rụt rè của cô gái, ánh mắt Tông Duệ giật nảy lên.
Anh chợt cảm thấy mình đã nói quá sớm:
Có vẻ như người cần kiềm chế không phải là người ta.
Nhìn thấy đôi bắp chân dưới gấu váy lơ lửng trong không trung,người đàn ông cọ xát những đầu ngón tay đeo găng vào nhau, nhẹ giọng nói: “Điều chỉnh chỗ ngồi thấp xuống một chút đi”.
“Ồ——” Thương Vũ quay đầu nhìn về phía dưới tay vịn, tự nhủ: “Cái này làm như thế nào.…”
“Để tôi”.Tông Duệ trầm giọng nói, cởi găng tay đi về phía giường xăm.
Đứng trước mặt cô gái, lần đầu tiên anh cảm thấy đạo đức nghề nghiệp của mình đang nhận lấy sự khiêu chiến.
Chiếc giường xăm này cũng là giường.
Không có người đàn ông nào có thể không loạn khi nhìn thấy cô gái mình thích trên giường.
Huống chi ――
Tại sao bây giờ anh mới nhận ra――hôm nay cô ăn mặc đặc biệt xinh đẹp.
Vẫn là sườn xám: toàn thân màu trắng gạo, viền xanh sapphire, những đường kim tuyến mỏng ánh bạc viền những bông hoa sẫm màu, hòa quyện với khung cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ mang đến cho người phụ nữ dáng vẻ dịu dàng nhất.
Cũng không biết là do kiểu dáng hay tư thế ngồi mà kiểu váy này dường như có cảm giác ôm sát hơn người một chút: Cánh tay dưới ống tay áo có cảm giác sáng bóng mịn màng, trước ngực lại càng căng phồng lên……
Liếm mép môi, nhìn đi nơi khác, Tông Duệ thấp giọng nói: “Ở bên cạnh chỗ này—-”
Vừa nói, người đàn ông vừa cầm tay vịn, dùng thân hình cao lớn của mình ấn xuống.
Khuôn mặt tuấn tú lập thể sắc nét đột nhiên phóng to trước mắt, Thương Vũ hô hấp cứng lại.
Ở gần như vậy, cô nhận ra lông mi của anh cũng rất dài, hàng mi dài rũ xuống chậm rãi nhấc lên, đôi mắt màu hổ phách của anh chạm vào mắt cô.
Thương Vũ trên mặt càng nóng, thấp giọng thúc giục: “Anh nhanh lên……”
Cô không hề biết rằng câu nói này ở trong bầu không khí mơ hồ này, đối với đàn ông lại có ý nghĩa khác.
Tông Duệ lông mày giật giật, lại nhíu mày.
“Bị kẹt rồi”
Vừa nói, anh vừa dùng lực trên tay, khung giường xăm hình phát ra tiếng “cạch cạch”.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái trước mặt anh thấp giọng hô lên một tiếng, cả người nghiêng theo ván giường đột ngột trượt xuống——
Vội vàng không kịp chuẩn bị,Thương Vũ vô thức nắm lấy chỗ dựa gần nhất ―― eo của người đàn ông.
Cả hai đều giật mình.
Tim đập nhanh, Thương Vũ run rẩy mi mắt khẽ ngước lên―― chỉ có thể nhìn thấy hầu kết nam tính nhô lên đặc biệt rõ ràng.
Ngay lúc này nó đang nặng nề trượt xuống.
Lồng ngực trước mặt rung ra một tiếng cười trầm thấp, giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn: “Sao lại chui vào lòng tôi rồi?”
“Chỗ ngồi quá trơn……” Thương Vũ quẫn bách nhắm chặt mắt.
Một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy phần lưng dưới của cô, Tông Duệ ôm cô nâng lên.
Cô lập tức có thể nhìn thấy hai con ngươi màu hổ phách của anh một lần nữa.
Chính là đang nghiền ngẫm thật sâu mà nhìn cô.
“Tôi thấy, là do em quá trơn”.
Thương Vũ càng quẫn bách, một tay khẽ đẩy Tông duệ: “Anh ――”
Người đàn ông đáp lại yêu cầu của cô, cơ thể cường tráng của anh đứng thẳng lên cùng với cô——
Anh trực tiếp bế cô lên khỏi giường xăm.
Thương Vũ sửng sốt,đôi chân trần cuộn tròn lại.
“Anh làm gì a!”
“Đổi chỗ.” Tông Duệ thấp giọng nói, một tay nhấc lên người trơn bóng mềm mại trong lòng nâng lên ước lượng.
“Ôm chặt.”
Người đàn ông vòng tay qua chân cô, bế cô đứng thẳng như một đứa trẻ.
Trái tim của Thương Vũ như lơ lửng trong không trung, đập mạnh đến mức nghẹt thở.
Cô thì thào kháng cự:“Không……”
Dư quang khóe mắt của Tông Duệ nhìn qua,thoáng thấy một cái tai đỏ tươi.
Anh nhếch lên khóe môi, đột nhiên cúi người xoay một cái.
“A――”
Thương Vũ hét lên một tiếng,nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy vai người đàn ông.
Tông Duệ sửng sốt.
Rất khó để nói có phải là do ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay khiến tâm trí anh hỗn loạn,hay là tiếng kêu mềm mại quyến rũ bên tai càng kích thích thần kinh của anh hơn…
Nhắm mắt lại đè ép thái dương đang không ngừng nhảy lên, anh ôm chặt cô gái, tiếp tục cong người, tay còn lại nhặt đôi giày đế bệt mà cô đã cởi ra bên cạnh giường.
Lúc đứng dậy, lại bị cô gái sườn xám trơn tuột ôm vào lòng.
Thương Vũ cảm thấy mình được nâng lên, sau đó ngã vào vòng tay của người đàn ông một cách chắc chắn hơn.
Chậm rãi buông ra những ngón tay đang siết chặt vai anh, đầu răng nhọn của cô càng cắm sâu vào cánh môi.
Có chút kỳ quái. Thương Vũ thầm nghĩ.
Bản năng sinh học là sợ hãi trước những người có hình thể cao lớn hơn mình. Trước đây, có vài vận động viên nam của đội bơi lội cấp tỉnh trong trường đại học luôn muốn trò chuyện với cô, nhưng Thương Vũ luôn tránh mặt họ.
Nhưng đối mặt với Tông Duệ ―― người không hề nhỏ hơn những vận động viên đó, cô chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng hay khó chịu.
Ngược lại, mỗi khi cô được anh ôm chặt trong vòng tay, cảm nhận được hormone cùng sức mạnh nóng bỏng của anh, cô lại có cảm giác an toàn rằng mình được bao bọc, nâng đỡ và bảo vệ…
Người trong ngực anh không hề lên tiếng cũng không cử động, cuộn tròn trên ngực anh như một con mèo con, đôi chân của Tông Duệ vô thức chậm lại, trong nháy mắt đi đến bên cửa sổ.
Anh đặt người lên chiếc ghế sofa đơn dưới cửa sổ.
“Ngồi ở đây đi.Thoải mái hơn một chút”.
Không có cách nào,eo cô mềm mại đến mức tưởng chừng như có thể bóp gãy chỉ bằng một cú véo, ngay cả chiếc giường hình xăm cứng lạnh cũng có cảm giác như anh đang khiến cô chịu ủy khuất.
Thương Vũ điều chỉnh tư thế ngồi, nép mình vào ghế sofa, sau đó cầm chiếc đệm phía sau đặt lên đùi, đè xuống vạt váy sườn xám có thể chạy loạn.
Tông Duệ cũng cầm dụng cụ xăm hình quay trở lại.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn cúi đầu ngồi trên chiếc ghế nhỏ, Thương Vũ mới ý thức được rằng “thoải mái hơn” mà anh vừa nói, người dễ chịu nhất chỉ có cô.
Cô mím môi nói: “Anh như vậy… cổ sẽ khó chịu phải không?”
Sáng nay anh ấy vừa mới xăm một hình xăm trên cổ, có lẽ anh ấy đã xăm hình đó trong vài giờ liền. Vừa rồi khi anh đang vẽ, cô phát hiện anh liên tục cử động bả vai..…
Động tác đeo găng tay của Tông Duệ dừng lại: “Sao vậy, bây giờ bắt đầu đau lòng cho tôi rồi à?”
Anh cà lơ phất phơ lắc lắc cổ: “Nếu không thì em xoa xoa cho tôi một chút đi?”
“……”
Cô cảm thấy câu hỏi của mình thật dư thừa.
Đeo lại găng tay đen, Tông Duệ ngồi về phía trước, dùng một tay nhẹ nhàng kéo bàn chân phải không mang giày của cô gái đặt lên đùi mình.
Cái tư thế này có chút vi diệu, mũi chân của Thương Vũ hướng về đôi chân dài đang dang rộng của người đàn ông.
Cơ bắp đùi của anh giãn ra,chất liệu quần hoàn toàn bị kéo căng, kéo dài các nếp gấp…
Thương Vũ chớp mắt nhìn đi nơi khác, ngón chân vô thức cử động.
Chân của cô rất đẹp ―― Ấn tượng đầu tiên của Tông Duệ là như thế:Nếu cô xăm trên đôi chân như vậy, có lẽ sẽ tạo ra cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật.
Mu bàn chân tinh tế cùng gót chân tạo thành một đường cong tinh tế,mu bàn chân trắng nõn, gót chân sáng bóng, các ngón chân được cắt tỉa gọn gàng đang phát sáng một chút màu phấn hồng nho nhỏ.
Chân con gái, đều nhỏ như vậy sao?
―― Anh thậm chí có thể cầm gọn chỉ bằng một tay.
Mềm mại không xương đến mức nó có thể dễ dàng khơi dậy tính chiếm hữu của một người đàn ông, thậm chí là mong muốn phá hủy…
Tông Duệ dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào thịt má,ngăn chặn xúc động muốn vò nát bàn chân trong lòng bàn tay mình.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, ấn ngón cái vào xương cổ tay cô bên trên.
“Bắt đầu nhé?”
Lời còn chưa dứt, ngón chân cái hồng hồng của cô gái lại cuộn tròn một chút .
Bàn tay của Tông Duệ dùng lực nặng hơn một chút, những ngón tay của anh hoàn toàn quấn chặt mắt cá chân của cô.
“Đau cũng đừng kêu.”
Thương Vũ sửng sốt một chút : “Hả?”
Người đàn ông nhướng mi, nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: “Tôi sẽ chịu không nổi.”
Sau khi sửng sốt một giây, mặt Thương Vũ đột nhiên đỏ bừng.
Không đợi cô phản ứng, máy xăm khởi động phát ra âm thanh “Ô Ô” nhẹ nhàng.
“Sợ thì nhắm mắt lại.”
Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nghiêng đầu nín thở.
Những ngón tay siết chặt vào mép ghế sofa,nhưng cơn đau bất ngờ không hề ập đến——
Một cơn ngứa ướt rơi xuống mắt cá chân của cô.
Âm thanh máy móc “Ô ô” cũng dừng lại.
Hàng mi khép kín của Thương Vũ run lên hai lần, cô mở mắt ra.
Người đàn ông cầm một chiếc bút lông mảnh rồi vẽ một đường màu đen phía trên mắt cá chân cô bằng đầu bút cực mảnh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, Tông Duệ bình tĩnh nói: “Em không thể xăm không châm.”
“Tại sao?” Ngoài miệng truy hỏi,nhưng trong lòng Thương Vũ lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
——Có vẻ như cô chưa sẵn sàng để khắc hoa văn vào người mình.
“Thể chất của em dễ để lại sẹo phải không?”Tông Duệ quay bút tiếp tục vẽ đàn tỳ bà lên chân cô gái.
“Tôi…… Không biết.Thể chất dễ để lại sẹo là như thế nào?”Thương Vũ cau mày nhớ lại, “Trên người tôi hình như không có vết sẹo nào…”
Thiệu Nhất Lam nữ sĩ nuôi con gái rất cẩn thận,đừng nói đến chuyện để cô có sẹo,lúc Thương Vũ lên cấp ba,thỉnh thoảng cô lại nổi lên một hai cái mụn, mẹ cô cũng không cho cô tự mình nặn ra, nhất quyết phải đưa cô đến thẩm mỹ viện để giải quyết.
“Tôi đoán em chính là dạng này.” Tông Duệ nói, lặng lẽ liếc nhìn mắt cá chân của cô gái―― vừa rồi lúc anh ôm cô, tay dùng lực hơi nhiều một chút, nơi đó còn để lại một dấu tay màu đỏ...
“Kim rỗng không dùng mực, hình vẽ thực ra là vết sẹo sau khi da bị thủng.” Tông Duệ vuốt bút, cởi găng tay cao su màu đen, dùng tay trần bắt lấy mắt cá chân của cô gái.
“Vết sẹo của người khác sẽ mờ đi sau vài tháng, nhưng vết sẹo của em do thể chất sẽ để lại trên người không hề biến mất ――Nếu vậy thà xăm nhuộm màu còn tốt hơn”.
Thương Vũ gật gật đầu, nghe rõ.
“Là như vậy sao…”
“Ừm. Trước tiên đừng vội xăm”.
Tông Duệ cử động cổ tay, ngón tay cái ấn vào bắp chân cô gái.
Chỉ cần dùng một lực nhẹ, làn da trắng như gelatin liền in rõ đường viền đầu ngón tay của anh.
“Làn da của em là bức tranh mà tất cả các nghệ sĩ xăm hình đều mong muốn.”
Anh chậm rãi chớp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Đừng phá hủy da,nhé?”
Ý muốn bảo vệ cùng lòng ham muốn chiếm hữu cùng tồn tại trong mắt người đàn ông, khuôn mặt của Thương Vũ bị đốt cháy bởi đôi mắt nóng rực như vậy.
Ngầm đồng ý với quyết định không xăm,cô đổi chủ đề: “Vậy bây giờ anh vẽ một bức theo bản thảo được không?”
Tông Duệ giơ tay chấm bút vào hộp sơn nhỏ:” Chỉ cần em không nháo đòi xăm hình,trước hết cứ vẽ như thế này đã nghiền cũng được.”
―― Giọng điệu cưng chiều như đang dỗ dành một đứa trẻ, khóe môi Thương Vũ cong lên.
“Đây là thuốc màu gì?”Cô tò mò hỏi: “Có thể giữ được bao nhiêu ngày? Đừng nói là vừa tắm xong liền trôi mất đi”.
“Cái này ――” Tông Duệ đột nhiên ngừng nói, nhướng mày: “Em có biết ấn ký khi kiểm dịch thịt lợn không?”
Thương Vũ mở to mắt: “…… Hả?”
“Cùng một loại chất liệu kia, rửa cũng không rửa sạch”.Người đàn ông tiếp tục, bên môi ngang bướng cong lên.
“Đến đây ――” Anh cầm lấy cổ chân cô, giả vờ đặt bút “Ca ca cũng cho em một ấn ký, một khi phong ấn nó lên, em sẽ là của tôi.”
“Không được ――” Thương Vũ kinh hô một tiếng, hai chân thoáng giãy dụa.
Tông Duệ nghiêng tay một cái, bút vẽ rơi xuống đất.
Đầu bút mảnh mai kéo một vệt mực dài trên mắt cá chân cô gái, đến tận đầu bàn chân.
Mu bàn chân cô căng thẳng, mũi chân chống vào giữa đôi chân đang dang rộng của người đàn ông…
Thời gian ngưng đọng lại hai giây.
Nó dường như dài tới hai thế kỷ.
Trong đầu vang lên một tiếng vang lớn, Thương Vũ thu chân lại, cúi thấp đầu xuống núp vào trong ghế sô pha không nói lời nào.
Chiếc đệm ở đùi đang giữ mép váy của cô lăn xuống sàn, từ từ lật lại.
Cô không dám nhìn vào mặt người đàn ông đó. Dư quang khóe mắt chỉ thấy các đốt ngón tay của anh ấy đột ngột cong lên.
Cùng một chỗ nắm chặt, còn có nhiệt độ trong phòng, cùng với bầu không khí không thể nói rõ được giữa họ….
Cũng không biết là khí huyết của ai, âm thanh dâng trào điên cuồng…
Nuốt xuống cổ họng khô khốc, Tông Duệ bình tĩnh nói, giọng nói trầm thấp gần như khàn khàn: “Phòng vệ sinh ở bên kia.”
Anh ra hiệu về phía phòng ngủ, nhặt chiếc đệm trên sàn lên rồi đặt lên sau lưng mình.
“Đi rửa một chút đi”.