Sư Giá giật mình, nhưng vào lúc này, phản ứng của cơ thể nàng lại hơi run lên.
Nàng đang định mắng Tang Thúc "Buông tay", không ngờ cánh tay đang quấn bên hông mình còn nhanh hơn nàng một bước, buông tay ra.
"Ngủ đi." Giọng nói của Tang Thúc từ phía sau vang lên, "Vừa rồi đùa với em thôi!"
Cô cũng không phải là kẻ háo sắc.
Tuy trong lòng Tang Thúc nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh đã bị chính cô phủ nhận suy nghĩ này. Không, cô kỳ thật muốn đưa tay tiếp tục ôm lấy Sư Giá, nhưng theo hiểu biết của Tang Thúc đối với nàng, cô biết rõ đối phương cũng sẽ không thích sự thân mật của cô.
Tang Thúc cũng không ngại hiện tại Sư Giá không tiếp nhận mình, còn nhiều thời gian, một ngày nào đó cô có thể làm cho Sư Giá cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình.
Không cần sốt ruột, đối với người mình thích cô vẫn có kiên nhẫn.
Tang Thúc thật sự nhắm mắt lại, nhưng Sư Giá ở bên cạnh cô lại có chút không ngủ được.
Không thể không nói, trong lúc vô tình hành động của Tang Thúc có thể khuấy động nội tâm của nàng, dù hiện tại Sư Giá cảm nhận được tay của cô đã rất quy củ đặt ở trước ngực, nhưng giờ phút này hô hấp của Tang Thúc dường như thổi động tóc sau gáy nàng, có chút ngứa, làm nàng không thể không để ý.
Đêm nay Sư Giá giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Sư Giá cho rằng sự quy củ của Tang Thúc chỉ là tạm thời, nhưng không ngờ sau khi người kia chúc nàng ngủ ngon, thật sự ngoan ngoãn không có động tác gì khác người, ngược lại trong lòng nàng trở nên phức tạp.
Không biết qua bao lâu, Sư Giá rốt cục cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng dường như cảm thấy rất thoải mái, cọ người vào thứ mà nàng cho là ga trải giường.
Tối hôm qua nàng nằm mơ, mơ thấy chính mình giống như lăn vào trong lò lửa, nhưng không phải rất nóng bỏng mà chỉ ấm áp, ở đêm đông này, làm cho người ta lưu luyến.
Từ trong giấc mơ tỉnh dậy, khi nàng mở mắt ra, cả người nàng cũng trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Tang Thúc tỉnh dậy sớm hơn Sư Giá, nhưng cô vẫn nằm bất động, duy trì một tư thế chờ Sư Giá tỉnh lại.
Sư Giá rốt cuộc hiểu được lò lửa ấm áp trong mộng cảnh của mình từ đâu mà ra!
Nàng bây giờ như một chú mèo co rúc ở trong ngực Tang Thúc, như vậy sao mà không cảm thấy ấm áp được chứ?
Tối qua Tang Thúc đúng là rất quy củ, nhưng người không quy củ lại biến thành nàng!
Nhận thức được điều này khiến Sư Giá nhất thời luống cuống tay chân, lại nhìn về phía người đang thuận thế ôm mình, nàng cảm thấy chột dạ.
"Tôi..." Sư Giá muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng, lỗ tai liền đỏ ửng.
Nàng làm sao có thể nghĩ được điều đầu tiên mình mở mắt ra nhìn thấy không phải là trần nhà, mà là làn da trắng nõn của Tang Thúc? Càng tồi tệ hơn là chiếc gối dưới đầu nàng bây giờ không phải là chiếc gối nàng quen thuộc, mà là lồ ng ngực của Sư Giá, còn mềm mại hơn cả cái gối?
Trong nháy mắt đó, Sư Giá cảm giác được đầu ngón chân mình không nhịn được co rúc lại một chỗ. Nếu có thể, có lẽ hiện tại nàng đã đào được ba kim tự tháp dưới chân mình rồi!
Tang Thúc đã sớm lường trước được người trong lòng tỉnh táo lại sẽ trở nên quẫn bách như bây giờ, nhưng cô thật sự không muốn nhìn thấy Sư Giá lắp bắp xấu hổ, nhìn lỗ tai của nàng đỏ lên, Tang Thúc lên tiếng trước: "Tối qua em ngủ ngon không?"
Sư Giá: "..."
Mặc dù Tang Thúc không nỡ, nhưng khi Sư Giá tỉnh dậy cô đã buông cánh tay đang ôm vai nàng ra, "Tôi đi rửa mặt trước, em nằm thêm một lát đi?" Tang Thúc tiếp tục nói, cô càng không nỡ nhìn thấy Sư Giá rối rắm luống cuống trước mặt mình, dù cô có cảm giác phấn khích khi nhìn thấy bộ dáng như thế của nàng.
Tang Thúc nhớ lại đời trước sau khi cô cùng Sư Minh Yên ở bên nhau, lúc tới Sư gia có nghe qua Liễu Nguyệt oán giận, đại ý là nói Sư Giá cũng chỉ biết vội vàng công tác, đối với hôn nhân đại sự một chút cũng không để bụng, cũng đã sắp 30 nhưng vẫn chưa có đội tượng.
Nghĩ tới đây, Tang Thúc cảm thấy tâm tình của mình dường như trở nên tốt hơn, dựa vào sắc mặt và phản ứng bây giờ của Sư Giá, cô có thể xác định bác sĩ Sư người thường ngày trầm ổn, nhưng lại ngây ngô trên giường, chưa từng yêu đương hẹn hò với ai.
Đề nghị của Tang Thúc, Sư Giá cầu còn không được. Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nàng không biết phải đối mặt với Tang Thúc như thế nào.
"Ừm." Sư Giá nhỏ giọng nói.
Tang Thúc xuống giường, đi vào phòng vệ sinh.
Mặt Sư Giá nóng đến lợi hại, nàng còn chưa từ trong khiếp sợ vừa rồi phục hồi tinh thần. Nghe tiếng bước chân của Tang Thúc, nàng vẫn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người mảnh khảnh.
Đúng lúc này, Tang Thúc vừa đi vừa cử động cánh tay, nửa đêm Sư Giá giống như một cuộn len lăn vào trong ngực cô, mà cô cứ như vậy ôm nàng ngủ cả đêm, khi tỉnh lại, vì để Sư Giá nghỉ ngơi thêm chút nữa, cánh tay vẫn duy trì tư thế như cũ. Bây giờ đứng dậy, cảm thấy tê dại, vung tay là động tác theo bản năng.
Sư Giá: "..."
Trong lòng nàng cảm thấy rất áy náy.
Sư Giá che mặt, nàng cảm thấy rất bối rối.
Tang Thúc nhanh chóng rửa mặt, không bao lâu tiếng nước liền ngừng. Sư Giá nằm ở trên giường, nghiêng người nghe động tĩnh bên ngoài, trong lúc cô rửa mặt, nàng đã cẩn thận suy nghĩ nên xin lỗi Tang Thúc như thế nào.
Sư Giá ló đầu ra, nàng đang định đọc bản thảo đã soạn sẵn trong đầu ra, vừa mới gọi tên Tang Thúc, đối phương đã xoay người về phía nàng, nhưng trước mắt không phải là cảnh tượng bình thường sẽ nhìn thấy vào buổi sáng mà là... cảnh sắc kiều diễm.
Giọng nói của Sư Giá cũng khiến Tang Thúc bất ngờ, một giây trước, khi cô từ phòng vệ sinh đi ra, thấy nàng dường như vẫn đang ngủ, Tang Thúc không lên tiếng, thuận thế giơ tay c ởi quần áo ngủ ra...
Đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh, Tang Thúc theo bản năng xoay người, liền đối mặt với Sư Giá trên giường bởi vì khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.
Tiếng thét của Sư Giá đã điên cuồng dâng lên trong cổ họng, nhưng nàng vẫn gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mình, buộc bản thân quay đầu, dời ánh mắt khỏi người Tang Thúc, "Cô mặc quần áo vào trước đi..."
Dù Sư Giá cố gắng trấn định, nhưng làm sao Tang Thúc lại không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của nàng được?
Người bị nhìn thấy hết cũng không có ngượng ngùng như vậy, Tang Thúc bình tĩnh mặc quần áo chỉnh tề, mà Sư Giá ngồi trên giường cảm thấy đầu của nàng sắp bốc hơi tới nơi, nàng sắp không chịu nổi bầu không khí hít thở không thông này, tầm mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Sau khi mặc xong, Tang Thúc đi tới bên cạnh Sư Giá, nhìn thấy đối phương vẫn còn quay lưng về phía cô, Tang Thúc cảm thấy buồn cười, đặt tay lên vai Sư Giá, "Bác sĩ Sư, vừa rồi em muốn nói gì với tôi?"
Sư Giá: "..."
Cho dù đã soạn sẵn bản thảo trong đầu, nhưng trải qua một phen kinh hãi vừa rồi, nàng còn nhớ rõ được cái gì?
"Không có việc gì, cô xuống ăn cơm trước đi, tôi sẽ xuống sau..." Sư Giá nói.
Sư Giá cho rằng bộ dáng của mình nhìn không có gì khác với bình thường, nhưng nàng không biết hai gò má ửng đỏ đã bán đứng nàng.
Nàng rõ ràng một chút cũng không bình tĩnh, thành thạo gì đó hoàn toàn không tồn tại!
Tang Thúc thấy Sư Giá rất xấu hổ, trong lòng lại càng muốn tiếp tục trêu chọc nàng, nhưng khi ánh mắt rơi vào đôi tay đang nắm chặt ga giường của Sư Giá, Tang Thúc đành thỏa hiệp, gật đầu một cái, cô sờ sờ bụng mình, làm ra bộ dáng giống như rất đói bụng: "Vậy tôi xuống trước, em đi rửa mặt đi."
Cũng không thể ép bác sĩ Sư của cô quá mức, lỡ như thật sự bị cô dọa chạy thì làm sao bây giờ?
Đợi đến khi Tang Thúc ra khỏi cửa, Sư Giá nghe thấy bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, đầu vai của nàng lúc này mới thả lỏng, thở ra một hơi, Sư Giá đem chính mình vùi vào trong chăn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng nhanh chóng ngẩng đầu.
Trải qua một đêm, trên đệm chăn đã không chỉ có mùi hương thuộc về nàng, mà còn có của Tang Thúc.
Cảnh xuân vừa rồi khiến cho Sư Giá không thể suy nghĩ bình thường, vừa nhắm mắt lại, đều là Tang Thúc.
Cắn môi xuống giường, nhìn ga trải giường lộn xộn, không nhịn được cảm khái, thật sự là buổi sáng rối loạn nhất mà nàng từng gặp, mà ngọn nguồn của tất cả những chuyện này không phải do Tang Thúc sao?
Sư Giá lắc lắc đầu, nàng rất nhanh rửa mặt xuống lầu.
Bình thường, Sư Giá đều đi thẳng đến phòng Tống lão sư. Hôm nay nàng vừa mới đi tới cửa phòng bệnh, đã thấy bên trong có một bóng người quen thuộc đang chăm sóc Tống lão sư.
Sư Giá đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng Tang Thúc từ bên trong truyền ra, đồng thời tiếng Tống lão sư trả lời, một già một trẻ dường như nói chuyện rất vui vẻ.
Bàn tay đang nắm tay cửa của Sư Giá buông lỏng, nàng đứng dựa vào vách tường, nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện nhàn nhạt, vẻ mặt nhu hòa không ít.
Trước đây Sư Giá không biết mục đích của Tang Thúc khi tới viện dưỡng lão là gì, nhưng bây giờ nhìn lại, nàng cảm thấy ban đầu mình không nên nghi ngờ Tang Thúc.
Tang Thúc đi ra, liền nhìn thấy Sư Giá đang tựa vào tường, cô sửng sốt hỏi: "Sao em lại đứng ngoài đây? Em ăn sáng chưa?"
Sư Giá nhìn thấy cô vẫn có chút không được tự nhiên, lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi đợi cô cùng đi."
Nàng đoán được Tang Thúc sẽ đi chăm sóc Tống lão sư trước.
Hai người đi đến nhà ăn, Tang Thúc bưng sữa đậu nành ngồi xuống, "Tôi đã kiểm tra vé máy bay, chiều nay sẽ có chuyến bay đến Tây Bắc, hôm qua cô gái kia đã cho tôi số điện thoại của bạn cùng lớp, đến lúc chúng ta qua đó sẽ có người quen dẫn đội, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa hỗ trợ giảng dạy để trà trộn vào đó. Những nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, nếu không có lý do gì xuất hiện, sẽ khiến họ nghi ngờ. Em xác định thời gian một chút, nếu không kịp, tôi sẽ đi trước."
Sư Giá: "Tôi không có vấn đề gì, lát nữa sẽ cùng đồng nghiệp đổi ca."
Biết sự tình khẩn cấp, nếu khi đối phương thật sự là Lý Khả Khả, vậy các nàng xác nhận càng sớm càng tốt.
Sau khi ăn xong, Sư Giá đi tìm Lô Điền nói một chút tình hình bên này, "...Bởi vì chúng em còn chưa xác định được, cũng không thể kéo dài. Em cùng Tang Thúc tính toán đi xem tình huống trước, nếu quả thật là con gái của bệnh nhân, sẽ đưa nàng tới gặp bệnh nhân lần cuối."
Lô Điền nghe thấy có thể tìm được Lý Khả Khả, đầu tiên là kích động, sau đó nghe Sư Giá miêu tả, lại trở nên lo lắng: "Chuyện này có phải rất nguy hiểm không? Nếu quả thật những người đó là từ trong tay bọn buôn người mua được, vậy tụi em muốn mang nàng đi cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhớ đừng để bản thân bị thương!"
Sư Giá mỉm cười nói: "Ừm, không có việc gì đâu, Tang Thúc cũng đi cùng em."
Chờ nàng nói xong lời này, thấy sắc mặt Lô Điền trở nên kỳ quái, Sư Giá không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lô Điền nhìn nàng: "Không phải, chuyện này có liên quan gì đến Tang Thúc? Chị bảo em tự bảo vệ mình, em lại nói có Tang Thúc đi cùng, chẳng lẽ nàng có thể bảo vệ em à? Lời này nghe thật kỳ lạ..."
Nghe vậy, Sư Giá mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của mình có bao nhiêu mơ hồ ám muội. Nàng cười gượng hai tiếng, "Ý của em là em cũng không phải đi một mình, còn có Tang Thúc đi cùng, cả hai có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lô Điền vẫn mang vẻ mặt không tin nhìn Sư Giá: "Thật sao?"
Sư Giá căng da đầu, từ nhỏ đến lớn nàng rất ít khi nói dối, lần này lại vì Tang Thúc mà nói dối: "Thật." Nàng nói như đinh đóng cột.
Lô Điền "À" một tiếng, "Dù sao thì em cũng phải cẩn thận, có điều..." Cô dừng một chút, tới gần Sư Giá trừng mắt nhìn, "Thành thật khai báo, có phải Tang Thúc đang theo đuổi em không?"
"..." Sắc mặt Sư Giá đỏ ửng, nàng cảm thấy vừa rồi nói dối thật vô ích!
Lô Điền không đợi Sư Giá trả lời, đã vỗ vỗ vai nàng, cười híp mắt rời đi.
Con gái Lô Điền đang học mẫu giáo, mỗi ngày đi đón con tan học, đều có thể nhìn thấy con gái nhà cô cùng một bé gái khác tranh giành "soái ca" trong lớp, trong ánh mắt đứa trẻ đều viết rõ d*c vọng chiếm hữu. Nghĩ tới ánh mắt Tang Thúc nhìn Sư Giá cùng cô thân thiết, quả thực giống như bộ dáng của đứa trẻ mẫu giáo kia, cô còn có thể không nhìn ra sao?
Vừa rồi nghe những lời này của Sư Giá, Lô Điền không khỏi muốn cười.
Trước đây Lô Điền cảm thấy Sư Giá như bà cụ non, một mặt cảm thấy ít người trẻ bây giờ có thể làm được như nàng, một mặt lại có chút đau lòng nàng. Hôm nay, thật vất vả mới nhìn thấy Sư Giá giống một cô gái hơn hai mươi tuổi, đối với bộ dáng ái muội xấu hổ đó của nàng, Lô Điền cảm thấy rất tốt.
Đây mới là sự tươi sáng và ngây ngô nên có ở cái tuổi này, tận hưởng tình yêu nồng nàn nhất trong những năm tháng tươi đẹp nhất của mình, làm người khác phải hâm mộ vui mừng.
Nhưng Sư Giá lại không biết suy nghĩ trong lòng Lô Điền lúc này, nàng vẫn còn đang lúng ta lúng túng mở miệng nói: "Không có chuyện đó đâu.", mặt nàng đã sớm đỏ lên vì xấu hổ.
Thì ra mọi người đều nhìn ra sao?
Sư Giá thừa dịp hành lang không có người, nhịn không được cào cào tường.
Sau khi quyết định thời gian xong, Tang Thúc liên hệ với nhân viên tiếp đãi của Bộ phúc lợi, buổi chiều thay đồ rồi cùng Sư Giá ra sân bay.
Trên đường đi, Tang Thúc nhận được điện thoại của bạn tốt Lục Mẫn, bên kia gầm lên giận dữ—
"Tang Thúc, cậu cho rằng mình là nữ minh tinh hạng 38 à? Khi cần trợ giúp khẩn cấp thì cũng không quên đào hố mình?"
Lục Mẫn phải từ chối hai thông cáo đặc biệt để trở về thay thế vị trí cố vấn của Tang Thúc trong chương trình 《Forever18》, đối với hành vi này của bạn tốt, nàng tức đến mức muốn lao đến xé xác Tang Thúc.
Tác dụng của khuê mật ước chừng chính là dùng để hãm hại, cho dù là tức giận, nhưng lúc đáp ứng vẫn là rất sảng khoái.
Tang Thúc cầm điện thoại cách xa tai mình một chút, "Trở về sẽ mời cậu một bữa."
Lục Mẫn còn đang điên cuồng gào thét ở đầu bên kia, nói cô không có nhân tính, giọng nói lớn đến mức Sư Giá cũng có thể nghe được.
Sư Giá nhỏ giọng hỏi: "Cô thật sự không có việc gì chứ? Nếu không cô đừng đi nữa! Một mình tôi đi được rồi."
Nàng có thể nghe thấy những hậu quả mà Lục Mẫn nói ở đầu bên kia điện thoại, có vẻ rất nghiêm trọng.
Tang Thúc đang định trả lời, nhưng cùng lúc đó, đầu bên kia lại rơi vào sự im lặng quái dị, Lục Mẫn vẫn là nhanh hơn Tang Thúc một bước, khoảng khắc im lặng kia dường như là chuẩn bị cho sự kinh hô tiếp theo—
"Cái quái gì vậy? Tang Thúc, bên cạnh cậu có một người phụ nữ!"
Lời này, không chỉ có Tang Thúc nghe được, mà Sư Giá cũng nghe rõ ràng.
Tang Thúc còn chưa kịp giải thích, giọng nói của Lục Mẫn lại vang lên, bình thường tốc độ nói chuyện của nàng đã nhanh rồi, bây giờ lại càng nhanh hơn, như là đổ đậu, từng chữ từng chữ nhảy nhót ra bên ngoài—
"Vợ cậu? Nếu không sao cậu lại bỏ việc được! Mau! Nói cho mình biết là ai đi!"
Người ở đầu dây bên kia còn đang hưng phấn, mà ở đầu dây bên này hai người liếc nhìn nhau, đều lâm vào yên lặng.
Tang Thúc trực tiếp cúp điện thoại của Lục Mẫn, nhanh chóng liếc nhìn Sư Giá, nhỏ giọng giải thích: "Bạn tôi chỉ là thuận miệng nói lung tung, em đừng để trong lòng."
Sư Giá: "...Ừm."
Nhưng cho dù không để trong lòng, hai chữ "vợ cậu" vẫn quanh quẩn trong đầu Sư Giá, không thể xua đi được.
Sau khi đoạn đối thoại ngắn kết thúc, không khí trong xe tựa hồ càng thêm quỷ dị. Tang Thúc ho nhẹ một tiếng, "Vậy, sau khi trở về có thời gian em có muốn theo tôi đi gặp bạn của tôi không? Con người của nàng thật ra rất tốt."
Sư Giá: "...Đến lúc đó rồi nói."
Sao nàng lại cảm thấy nếu mình thật sự đi theo Tang Thúc gặp bạn bè của cô, quan hệ giữa hai người sẽ không thể dùng một hai câu có thể nói rõ ràng được?
Trước khi máy bay cất cánh, Tang Thúc nhìn thấy trên Weibo có thông báo của nhóm bạn tốt.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tang Thúc không lâu, Lục Mẫn đã đăng một bài lên Weibo, nàng đã nhận lời dẫn dắt lớp của Tang Thúc, đối với tổ chương trình thì chắc chắn sẽ không từ chối. Danh tiếng của Lục Mẫn trong giới mà nói, ai mời được nàng chính là nhà đó buôn bán có lời. Một bông hoa hạng A nổi tiếng với ngoại hình đẹp, tài năng và có khiếu hài hước, việc tham gia chương trình sẽ chỉ mang lại nhiều lưu lượng truy cập hơn. Trước khi đi, Tang Thúc đã gửi thông cáo trên các nền tảng lớn để hâm nóng tình hình, Lục Mẫn cũng có chia sẽ, nhưng ở khu bình luận, nàng tự mình tạo chủ đề bùng nổ.
Mọi người đều biết bạn tốt của Tang Thúc là Lục Mẫn, hiện tại Tang Thúc lại không tiếp tục ghi hình mà là Lục Mẫn đảm nhận, một số tài khoản marketing tố cáo Lục Mẫn chặn đường, đoạt đi vị trí của Tang Thúc.
Vấn đề này vừa được đăng lên Weibo của Lục Mẫn, nàng đã không khách khí bắt lấy người, đáp trả—
[Lục Mẫn V: @Tang Thúc V, có người nói chúng ta là tình chị em nhựa, lại đánh rắm gì vậy, chúng ta là tình chị em bùn đúng không?]
Đây không phải là trọng điểm, mấu chốt là có một số fan của Tang Thúc lo lắng cho cô, họ hỏi Lục Mẫn trên Weibo Tang Thúc đã đi đâu, không ngờ bình luận này lại được nàng trả lời.
[Lục Mẫn V: Nàng đang ở cùng vợ.]
Còn có câu trả lời nào bùng nổ hơn câu trả lời này không?
Người vừa hỏi quả thực kinh ngạc đến rớt cằm, vợ??
Đây là đang yêu đương sao?
Trong chớp mắt, câu trả lời này như gió xuân thổi qua toàn bộ mạng xã hội, phía dưới Weibo của Lục Mẫn tràn vào một nhóm fan của Tang Thúc, rối rít hỏi đây rốt cuộc là tình huống gì.
"Nữ thần của tôi ở cùng vợ? Vợ? Thật sự là vợ?"
"Hôm nay, thất tình, vĩnh biệt, thế giới này!". Truyện Xuyên Không
"Khó trách tại sao Weibo lại trở nên ngọt ngào như vậy! Cái gì mà bác sĩ, cái gì mà muốn ôm em ngủ, trời ạ, tôi khóc, chị gái nhỏ nhà tôi, thật sự yêu đương rồi? Sẽ không phải là cùng cái tên Sư Minh Yên kia chứ? Mẹ nó?"
"Lầu trên, không phải Sư Minh Yên, hôm nay đợi câu trả lời từ người đại diện của Tang Thúc đi. Hãy quên Sư Minh Yên đi, nếu thật sự là nàng, tôi sẽ không chúc phúc."
"Nếu là Sư Minh Yên, tôi cũng không muốn chúc phúc. Dù thế nào thì bây giờ vẫn là học viên, vẫn không nên có scandal với cố vấn thì tốt hơn, nếu không đến lúc ra mắt cũng sẽ bị người ta lên án."
...
"Yên Yên của tôi ăn hết cơm nhà cậu à? Tự do yêu đương, cảm ơn."
"Sao các người không nói nữ thần nhà các người không có đạo đức liêm khiết đi, đến cả học viên cũng quyến rũ?"
"Không hẹn, cảm ơn!"
...
Cuối cùng lại dần dần biến thành fan của hai nhà cãi nhau, bất quá mặc kệ quá trình là cái dạng gì, thì Weibo của Lục Mẫn cùng câu trả lời "ở cùng vợ" cũng trở nên nổi tiếng.
Khi Tang Thúc nhìn thấy, là lúc fan của hai nhà ở Weibo của Lục Mẫn tranh cãi nảy lửa. Về phần người nào đó tự tay châm ngòi cuộc chiến, giờ phút này lại mất tăm mất tích, người cũng không thấy!
Tang Thúc nhìn Sư Giá đang ngồi bên cạnh, nàng không có thói quen ôm điện thoại lướt Internet, bây giờ đang đọc tạp chí hàng không, cực kỳ yên tĩnh. Khuôn mặt che giấu dưới khẩu trang của Tang Thúc không khỏi hiện lên nụ cười, lúc trên xe nghe thấy câu "vợ cậu" của Lục Mẫn trong điện thoại, Tang Thúc đã giải thích ngay trước mặt Sư Giá, bảo nàng đừng để trong lòng, nhưng cũng chỉ có mình cô biết, đối với lời này của Lục Mẫn cô cảm thấy vui vẻ bao nhiêu.
Mặc dù bây giờ là không phải, nhưng sau này sẽ thành là phải.
Tang Thúc thầm nghĩ.
Cô lén nhìn gò má của Sư Giá, nhanh chóng đăng bài lên Weibo.
Tang Thú thích chỉ trích người khác, nhưng danh tiếng sủng ái fan cũng rất vang dội trong giới.
[Tang Thúc V: Thật sự cảm ơn em gái bùn @Lục Mẫn V không nói tiếng nào đã đào hố cho tôi phơi bày tình cảm. Nhưng hiện tại tôi chưa có vợ, cũng chưa yêu đương, nhưng đang chuẩn bị yêu đương, không phải là người trong giới, mọi người không cần quá quan tâm đ ến sinh hoạt cá nhân của tôi. Tôi cũng không nỡ giấu nàng không muốn người khác biết, đến lúc thật sự ở bên nhau, nếu nàng đồng ý, tôi sẽ mang nàng đến gặp gỡ mọi người! Vì vấn đề riêng tư sẽ để Lục Mẫn dẫn dắt lớp (nhưng tôi thấy các bạn đều rất thích), hai ngày sau tôi sẽ trở lại.]
Cái gì cần nói, đều được giải thích rõ ràng.
Tang Thúc không thích che giấu, cô cũng không làm được, càng không thích người khác ác ý phỏng đoán.
Cất điện thoại đi, cô liếc nhìn người bên cạnh, Sư Giá không biết lúc nào đã buông tạp chí xuống, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Tang Thúc không làm phiền nàng, vẫy tay phiền tiếp viên hàng không cầm một cái chăn đến, nhẹ nhàng khoác lên người Sư Giá.
Khoảng cách gần như vậy, cô nhìn thấy lông mi của nàng có chút run rẩy.
Tang Thúc im lặng nhếch môi, bác sĩ Sư của cô sao lại đáng yêu như vậy chứ? Giả vờ ngủ cũng không làm được?