Khi Sư Giá theo Tang Thúc ra khỏi phòng bệnh, Liễu Nguyệt vẫn còn đang kinh ngạc.
"Từ khi nào quan hệ của các nàng tốt như vậy? Không phải Minh Yên cùng Tang Tang tham gia chung một chương trình sao? Hôm qua còn nói các nàng ở chung rất vui vẻ." Liễu Nguyệt nhìn chồng mình, nghi hoặc hỏi.
Nhưng những lời này cũng không làm sắc mặt Sư Toàn Thái tốt hơn chút nào, "Sư Minh Yên, Sư Minh Yên! Không nhắc cái tên này trước mặt Giá Giá, em thấy khó chịu lắm phải không?"
Vừa rồi Liễu Nguyệt không để ý tới, nhưng Sư Toàn Thái nhìn thấy sắc mặt Sư Giá đột nhiên trầm xuống khi nghe được tên này trong miệng bà.
"Em nghĩ vì sao bao nhiêu năm qua, quan hệ giữa Giá Giá và chúng ta vẫn không mặn không nhạt như vậy? Em tự mình suy nghĩ đi!"
Liễu Nguyệt bị chồng mình giáo huấn, lúng túng nói: "Anh muốn em làm sao bây giờ! Minh Yên là con gái chúng ta nuôi từ nhỏ đến lớn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chẳng lẽ tìm được Giá Giá, liền không cần Minh Yên nữa à? Đứa nhỏ cũng là vô tội, cũng không thể cứ như vậy đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta chứ? Cho dù anh làm được thì em cũng không thể làm như vậy!". Ngôn Tình Sủng
Sư Toàn Thái tức giận nói: "Anh nói không cần nàng khi nào? Hơn hai mươi năm qua chúng ta có đối xử với nàng không tốt sao? Nhưng chính em nhìn xem mấy năm nay nàng ở bên ngoài làm những việc gì! Lúc trước còn chưa tìm được Sư Giá, có phải anh muốn để cho nàng học hành thật tốt, về sau bệnh viện trong nhà cũng sẽ giao cho nàng, nhưng em nhìn xem những năm này rốt cuộc nàng học thành bộ dạng gì?! Thành tích không tốt thì thôi, còn phẩm hạnh thì như thế nào?!"
Nới tới đây, Sư Toàn Thái tựa hồ không nói nên lời, khuôn mặt đen lại, thở hổn hển, tức giận nhìn vợ mình ở bên cạnh.
"Sư Minh Yên bây giờ không phải đã tốt hơn sao? Không thích đọc sách thì có gì sai? Chẳng lẽ trên thế giới chỉ có một con đường là đọc sách à? Con cái chúng ta phải đọc sách thì mới có thể tồn tại?" Liễu Nguyệt không phục nói.
Sư Toàn Thái: "Nàng cũng không phải là con của chúng ta!"
Liễu Nguyệt bị lời này làm cho tức giận, nhảy dựng lên.
Mà lúc này hai người trong phòng cũng không để ý ở ngoài cửa đang có người đứng, nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã, liền quay người đi xuống lầu.
Sư Toàn Thái nhìn sắc mặt vợ mình không tốt, liền ý thức được mình nói hơi nặng lời, ngữ khí hòa hoãn: "Anh cũng không có ý này, coi như lúc trước nàng đi học thành tích không tốt anh cũng không ép nàng làm cái gì đúng không? Nàng không muốn học đại học y không phải anh cũng đồng ý à? Nhưng bây giờ em xem nhìn đứa trẻ kia bị em cưng chiều thành bộ dạng gì! Quả thật vô pháp vô thên, gây họa cũng không biết nhận lỗi, chỉ biết trốn tránh. Đi Hàn Quốc mấy năm nay cũng không làm được cái gì, ỷ trong nhà còn có tiền để cho nàng sống như vậy. Anh sẽ không hỏi em mỗi tháng cho nàng bao nhiêu tiền, em nhìn Giá Giá xem, sau khi trở về nhà có lấy một phân tiền nào không?"
Liễu Nguyệt bị lời chất vất này làm á khẩu không trả lời được.
"Đó, đó không phải là do Giá Giá không muốn sao? Hơn nữa, sau này căn nhà không phải để lại cho nàng sao?"
"A! Em nghĩ rằng nàng có muốn nó không?" Sư Toàn Thái cười lạnh nói.
Đúng vậy, Sư Giá chưa từng nghĩ tới muốn bất luận tài sản gì trong nhà. Nếu không, ngay khi có thể, nàng cũng sẽ không trả lại số tiền mà gia đình đã trả cho Tống lão sư ở viện dưỡng lão, hành động này chính là hận không thể phân chia rõ ràng với người nhà mới cam tâm.
Sư Giá được Tang Thúc đưa ra khỏi phòng bệnh, xuống lầu thì bị Tang Thúc kéo tới trước xe.
Vừa mở cửa xe đã thấy một bó hoa được đặt ở ghế phụ.
Sư Giá sửng sốt.
Tang Thúc từ phía sau tiến lên, đến gần nàng: "Thích không?"
Sư Giá: "Tặng tôi?"
Tang Thúc gật đầu: "Nơi này còn có ai khác à?"
"Tại sao?" Trong lòng Sư Giá có chút kỳ quái, hương hoa thoang thoảng, nhưng điều khiến nàng băn khoăn hơn là mùi thơm nhàn nhạt từ người Tang Thúc, không nồng đậm, nhưng vô cùng thơm.
"Tại sao cái gì? Đến gặp em, tặng em một bó hoa còn nhất định phải có lý do à? Gặp em có tính là lý do không?" Tang Thúc mỉm cười nói, vẻ mặt thoạt nhìn không đứng đắn.
Khi đi ngang qua tiệm hoa, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là đến thăm bệnh, mà là Sư Giá.
Sư Giá không bị cô hỏi không trả lời được, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn rất thích.
"Cảm ơn." Nàng nói.
Tang Thúc vỗ vỗ vai nàng, "Lên xe đi."
Lúc này đi ăn cơm có hơi muộn, sau khi ngồi lên xe, nàng lấy từ trong túi ra một hộp đựng thực phẩm đầy màu sắc rực rỡ, hôm nay nàng vì cái này mới đặc biệt đeo một cái túi có không gian tương đối lớn như vậy, đưa cho Tang Thúc: "Lần trước cô nói bị hạ đường huyết, đây là kẹo hạnh nhân và bánh bông tuyết tôi tự làm, đã được gói lại, cô có thể mang theo bên mình, cảm thấy choáng váng thì ăn chúng."
Tang Thúc không ngờ Sư Giá lại để tâm đ ến những lời cô chỉ thuận miệng nói, mở nắp hộp ra, nhìn thấy tờ giấy gói trong suốt có các loại họa tiết hoạt hình bên trên, không khỏi nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Sư Giá, trong mắt sáng lấp lánh: "Đối với tôi tốt vậy à?"
Sư Giá: "..."
"Vậy nếu tôi ăn hết, em có làm thêm cho tôi không?" Tang Thúc hỏi, không đợi Sư Giá trả lời, cô cực kỳ nghiêm túc lại nói: "Nếu như em không làm, tôi sẽ cất nó đi, sẽ không ăn."
Sư Giá nghe vậy, trong lòng bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, hoài nghi Tang Thúc cố ý: "...Làm."
Nàng đã nghe đối phương nói như vậy, chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt được à?
Quả nhiên khi Tang Thúc nghe được lời này, ý cười trong mắt càng sâu. Cô lấy một bức tranh đã được đóng khung từ ghế sau, đưa cho Sư Giá: "Có qua có lạ, đây là quà tặng em."
Trong khoảng thời gian này chương trình có chút bận rộn, bức tranh viện dưỡng lão vừa mới hoàn thành, Tang Thúc đã mang đến cho Sư Giá.
Sư Giá còn muốn từ chối: "Không phải cô đã đưa tôi một bức rồi à?"
Tang Thúc vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vậy coi như tặng cho Tống lão sư đi, có thể treo ở trong phòng ông ấy, như vậy ông ấy cũng sẽ không quên ta."
Sư Giá: "..."
Không thể không nói, Tang Thúc ở phương diện này rất có thiên phúc. Đây là viện dưỡng lão vào sáng sớm, không phải mùa đông mà là mùa hè, toàn bộ tòa nhà được bao phủ bởi cây xanh, trông rực rỡ, tràn đầy sức sống. Nhìn như vậy, nếu như không phải kiến trúc phía trên quá rõ ràng, thì nhìn như là chốn bồng lai tiên cảnh.
Khi Sư Giá được Tang Thúc đưa về nhà, nàng nằm trên giường nhìn hai bức tranh của Tang Thúc được đặt cách đó không xa, trong đầu thoáng qua một vài ý nghĩ vụn vặt, nhưng khi muốn bắt lấy, những suy đoán kia lại giống như bị gió thổi tan, không để nàng bắt được trong tay.
Không muốn lại rối rắm, Sư Giá nhanh chóng nhắm mặt lại đi vào giấc ngủ.
Mà lúc này Tang Thúc đang cầm điện thoại, khóe miệng không nhịn được điên cuồng giương lên, trong tay cô đang cầm một gói kẹo, giấy gói kẹo kẹp giữa móng tay được sơn màu đỏ cổ điển, cô chụp một bức ảnh, đăng lên mạng.
[Tang Thúc V: Bác sĩ cho, rất ngọt!"]
Nửa đêm nửa hôm, cô bất thình lình đăng Weibo như vậy, chắc chắn sẽ khiến fan ngứa ngáy trong lòng.
"Có bản lĩnh thì chỉ ra đối phương là ai đi! Tại sao có thể làm như vậy ô ô ô..."
"Hai bức ảnh liên tiếp toát ra mùi chua của tình yêu, là người nào ôm Tang Tang của chúng ta đi!"
"Bác sĩ? Đối phương là bác sĩ? Hay là gần đây nàng được thuê làm biên đạo cho tổ sản xuất nào đó? Là phim hiện đại? Hay phim y khoa?"
"Tại sao paparazzi năm nay lại nhàn rỗi như vậy? Là Tang Tang nhà chúng ta chưa đủ nổi tiếng sao? Bây giờ một chút manh mối bát quái cũng không có?"