Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 9: Chương 9






Edit: Cải Trắng
“Đề nghị hay đấy.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, đưa tay lên xoa xoa ngực cho xuôi cơn tức, gắng gượng nở một nụ cười tiêu chuẩn, nghiến răng hỏi vặn: “Anh nghĩ lại xem sao em không thể mặc quần áo tử tế ra ngoài.”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn Bá Tước vô tội đứng bên cạnh, ngộ ra.
Anh xoay người, khom lưng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, giơ tay cài lại khuy áo đầu vừa mới cởi bỏ, lạnh nhạt hỏi: “Cần mua giúp không? Tôi định ra ngoài mua cát mèo mới cho Bá Tước.”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên, xong rất nhanh đã phản ứng lại: “Thế mua hộ em bộ đồ ngủ mới nhé.”
Nói đến đây, cô khẽ cau mày, ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, bộ đồ anh mua nhớ phải là đồ phớt hồng, giống màu hồng phai của hoa anh đào ấy… Chính là cái kiểu màu mà nhìn vào giống màu trắng nhưng nó phơn phớt hồng, không cần màu ngả quá đâu, chun chút thôi là được.”
“…”
Phó Tri Hoán đứng sững tại chỗ, quên cả mở cửa.

Anh xoay người nghe Ôn Nguyễn giải thích một hồi, càng nghe càng thấy đau đầu, giờ trong não anh toàn là chữ “phớt”.
Kiên nhẫn đến đâu thì giây phút này cũng mất hết kiên nhẫn.
Ôn Nguyễn chỉ lo nói, nói đoạn lại nhớ thêm một vấn đề nữa, vỗ tay đánh bốp một phát: “Phải rồi, em muốn chọn cả chất liệu đồ ngủ nữa, em thích loại này…”
Phó Tri Hoán mở miệng cắt ngang: “Năm phút.”
“Hả?”
“Tôi cho cô năm phút, thay bộ đồ tử tế vào rồi ra ngoài đi mua cùng tôi.” Vừa dứt câu, Phó Tri Hoán giơ tay xem đồng hồ rồi bồi thêm: “Bằng không, cô cứ mặc tạm bộ đồ đó ngủ qua đêm cũng được.”
Ôn Nguyễn: “…”
Tên đàn ông này thật tàn nhẫn.
*
Ôn Nguyễn đứng đờ người trước khu đồ ngủ trong siêu thị, nhìn chằm chằm những túi quần áo bình dân treo ở đó, tâm trạng hơi phức tạp.
Cô lựa một lượt rồi nhấc thử một bộ ra xem thử giá…
41,7 tệ (~150k VNĐ)
Món đồ này nhìn giống đồ ngủ mặc một lần lắm, mặc vào người sẽ không xảy ra vấn đề gì thật chứ?
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, cố gắng vẽ lại sơ đồ trung tâm thương mại dựa theo trí nhớ đi dạo ban chiều của mình.

Giờ đi từ đây ra thang máy lên thẳng tầng ba sẽ thấy cửa hàng hãng MANITO.

Nhưng nếu làm thế, chắc chắn Phó Tri Hoán sẽ biết cô đang giả nghèo.
Cô cắn răng suy nghĩ.
Dù thế nào cũng phải bám dính ở nhà anh một tuần, mai trộm đổi đồ là được, nay tạm mặc vậy đi.
Thế là Ôn Nguyễn lấy bộ đồ vừa mắt nhất bỏ vào trong xe đẩy.
Đây có lẽ chính là vì yêu không tiếc hi sinh bản thân.
Cô tự cảm động với tình yêu sâu sắc trong mình, xoay người đẩy xe tới quầy thanh toán chờ Phó Tri Hoán.
Ấy vậy mà chưa đi được mấy bước, xe đẩy gặp “tai nạn”.
Ôn Nguyễn nhíu mày cúi đầu xem, phát hiện xe mình va phải xe phía trước, bánh xe hai bên móc vào nhau.
Cô nín nhịn lui ra đằng sau mấy bước, chỉnh đầu xe hơi nghiêng về bên trái, tính lách qua lối nhỏ đó để đi ra.
Nhưng xe đằng trước có vẻ đang cố tình gây sự với cô, nó quay đầu theo, lần nữa chắn trước mặt Ôn Nguyễn.
“Rầm”
Hai xe chạm nhau, đồ bên trong có cái rơi cả ra ngoài.
Ôn Nguyễn nhận ra người này cố ý, tức giận ngẩng đầu liếc tên tóc vàng trước mặt.
Tên đầu vàng kia sắn tay áo lên đến vai, lộ toàn bộ cánh tay đô con, trên vành tai bấm khuyên tai.
Cậu ta híp mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên đầy vẻ bỡn cợt, nét mặt thật sự như muốn khắc to, rõ ràng bốn chữ “Tôi là lưu manh.”
Ôn Nguyễn chưa kịp mở miệng, tên tóc vàng ấy đã hất cằm, nói với giọng điệu không đứng đắn: “Cô em xinh đẹp, đây là lần đầu tiên anh gặp em ở đây đấy.”
Kiểu bắt chuyện cũ rích.
Tên đầu vàng trước mặt trông nét mặt khá ngây ngô, cùng lắm chỉ là một thằng nhóc vừa qua tuổi hai mươi vắt mũi chưa sạch thích giả đứng đắn, trưởng thành.

Từ trên xuống dưới sặc sụa sự ấu trĩ.
Ôn Nguyễn đành nén sự không kiên nhẫn của mình xuống: “Làm phiền cậu tránh ra một chút.”
Tên tóc vàng bật cười, không những không làm theo còn sấn xe đẩy tới, nhướn mày nói: “Gì mà nóng tính thế? Để lại phương thức liên lạc đi.”
Làm như mình đẹp trai lắm ấy.
“Ngại quá, tôi không tiện.” Ôn Nguyễn không có hứng đứng đôi co với một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
Nhưng ngay lúc quay đầu xe toan bỏ đi, tên tóc vàng lại đẩy xe hàng mình tới chắn lần thứ ba: “Sao lại không tiện? Cô em cho anh trai đây tí thể diện đi.

Anh đây thuộc đường khu này lắm, sau này chúng ta cùng nhau đi chơi.”

Anh trai?
Ôn Nguyễn híp mắt nhìn tên con trai nhìn thế nào cũng thấy cùng lắm chỉ là một đứa nhóc mới tốt nghiệp lớp mười hai, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Song, cô vẫn nén giận.
Xung quanh nhiều người qua lại, cô không thể mất bình tĩnh ở đây.
Ôn Nguyễn ngước mắt lên, chăm chú đánh giá tóc vàng rồi bật cười.

Sau đó, cô tiện tay vớ mấy hộp “áo mưa” gần đó cho vào trong xe đẩy.
“Cậu chưa gặp được tôi bao giờ cũng bình thường thôi.

Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tôi sang khu này, chuẩn bị sang nhà bạn trai ở qua đêm.”
Cô chống tay lên xe đẩy, nhướn mày, mỉm cười nói: “Muốn có phương thức liên lạc hả? Ok luôn! Nhưng mà di động tôi để ở chỗ bạn trai, anh ấy ở ngay đằng trước thôi.

Hay là tôi đưa cậu đến gặp anh ấy nhé?”
Tóc vàng sửng sốt, ngơ ngác xoa đầu, không tin: “Lừa nhau à.”
“Ôn Nguyễn.”
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên giọng nam trong trẻo, mát lạnh như dòng suối tắm trăng, khiến ai nghe cũng rung động.
Phó Tri Hoán đứng bên đó, quay đầu sang nói: “Chưa chọn xong à?”
“Xong rồi.”
Ôn Nguyễn quay sang đáp lời rồi thu hồi tầm mắt, cười mỉm nhìn thanh niên tóc vàng trước mặt, giả đò như muốn đẩy cậu ta đi cùng: “Đi nào, chúng ta ra đó hỏi ý kiến anh ấy.”
Thanh niên tóc vàng liếc Phó Tri Hoán, vô thức lui về sau mấy bước.
Tuy đứng cách nhau một khoảng nhưng liếc qua cái thôi là thấy ít nhất Phó Tri Hoán phải cao hơn cậu ta một cái đầu, thêm việc khí chất và tướng mạo trông khá dữ dằn, lạnh lùng nên vừa nhìn là biết không phải người dễ trêu chọc.
Sắc mặt cậu ta cứng ngắc.

Cậu ta vội hất tay Ôn Nguyễn ra, quay đầu xe sang hướng khác và chuồn mất dạng.
Trông hèn ghê.
Ôn Nguyễn nhìn theo bóng dáng hấp tấp rời đi của thanh niên tóc vàng, cười khẽ, sau đó cô đẩy xe về phía Phó Tri Hoán.

Phó Tri Hoán khá ấn tượng với người tóc vàng vừa rồi nên lúc hai người sóng vai nhau ra quầy thanh toán, anh tiện miệng hỏi: “Người nọ là ai đấy?”
“Hỏi đường thôi.” Ôn Nguyễn không tính nhiều lời.
Giờ cũng muộn rồi nên không mấy ai đứng xếp hàng chờ thanh toán.
Người đứng quầy là một người phụ nữ trung niên, có lẽ một ngày dài làm việc mệt mỏi đã mài mòn hết kiên nhẫn của bà nên nét mặt khá cáu kỉnh.
Đến lượt hai người, nhân viên thu ngân ngẩng lên hỏi: “Tính chung đơn à?”
Phó Tri Hoán đứng phía trước nói: “Ừm.”
Sau đó anh thuận tay kéo xe hàng của Ôn Nguyễn qua, nhặt đồ cô mua lên.
Áo ngủ, sữa tắm, khăn giấy, khoai tây lát, coca, “áo mưa”.
“…”
Áo mưa?
Tay Phó Tri Hoán khựng lại, không bỏ “áo mưa” lên quầy ngay mà híp mắt, quay đầu nhìn Ôn Nguyễn.
Sau khi đuổi được thanh niên tóc vàng đi, Ôn Nguyễn quên khuấy mất việc phải trả hàng về chỗ cũ, lúc này đây nhìn Phó Tri Hoán nhặt đồ từ trong xe đẩy ra, trong đầu cô như có cái gì đó nổ “bùm” một cái, mặt lập tức đỏ phừng.
Ngay khoảnh khắc này, đầu óc cô trống rỗng, chỉ nghĩ được đúng hai từ…
Đờ Mờ!
“Phía sau còn người xếp hàng đấy, hai người có định lấy không?”
Hẳn hôm nay bác gái đứng quầy phải chuốc không ít bực dọc nên thấy hai người chậm chạp không quyết, lập tức bốc hỏa: “Người trưởng thành rồi mà mua có tí đồ cũng bày đặt ngượng.

Mang ra đây!”
Dứt câu, bà ấy cướp lấy hộp “áo mưa” trong tay Phó Tri Hoán, quét mã tính giá, nhanh nhẹn nhét vào túi: “Được rồi, trả tiền đi.”
Mí mắt Phó Tri Hoán giật nhẹ.

Anh không nói thêm gì, yên lặng đưa điện thoại ra trả tiền.
Đường về nhà lặng yên lạ thường.
Ôn Nguyễn ngồi bên ghế phó lái.

Tuy trong xe mở điều hòa mát lạnh nhưng cô cứ như say nắng, hít thở không thông.
Quan trọng là Phó Tri Hoán ngồi cạnh không hỏi câu nào, điều ấy càng đẩy Ôn Nguyễn vào tình thế hoang mang tột độ.
Này giống bình yên trước cơn bão quá.
Anh sẽ không nghĩ cô mưu đồ gây rối, chờ tí nữa về nhà dọn hành lý đuổi cô cuốn xéo khỏi nhà chứ?
Xe ngừng dưới tòa chung cư.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mở chốt đai an toàn, chuẩn bị mở cửa chạy trốn.

Nhưng sờ đến tay nắm cửa mới phát hiện cửa xe khóa.
Phó Tri Hoán cởi đai an toàn song cũng không vội vàng xuống xe, tay đặt trên vô lăng đánh nhịp, lạnh nhạt nói: “Đừng quên mang theo đồ của cô xuống.”
Sống lưng Ôn Nguyễn cứng đờ.
Tuy câu Phó Tri Hoán vừa nói chỉ là một lời nhắc nhở nhưng rơi vào tai Ôn Nguyễn chẳng khác nào cảnh sát đang tra hỏi phạm nhân, quả thật làm người ta thấp thỏm không yên.
Này thì đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, nói: “Là tại tên tóc vàng vừa rồi.”
“Hả?”
“Cậu ta cứ quấn lấy em đòi xin phương thức liên lạc, em thấy phiền quá nên lấy hộp áo mưa bỏ vào xe đẩy, giả bộ như mình có bạn trai.” Nói tới đây, Ôn Nguyễn giơ tay lên thề, nghiêm túc nói: “Em không hề định quấy rối anh.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Nguyễn chọc Phó Tri Hoán bật cười.

Anh đưa tay ấn mở chốt cửa, đồng thời mở cửa bên mình, đến lúc nói giọng vẫn vương chút ý cười: “Bạn nhỏ, xuống xe đi.”
Lát sau, giọng anh trở về ngữ điệu bình thường, nhưng nói đến cuối vẫn hơi nâng tông: “Tôi mà sợ cô quấy rối sao?”
Lòng ngứa ngáy như vừa bị mèo cào.
Trải qua một ngày dài thích ứng, vất vả lắm Ôn Nguyễn mới miễn dịch được chút chút với hormone di động hình người này thì lại bị chất giọng trầm khàn trêu ngươi ấy làm cho thất điên bát đảo.
Cô có mưu đồ quấy rối thật rồi đấy!
*
Thay cát mèo xong, Bá Tước trông vui vẻ hơn hẳn.
Ôn Nguyễn tắm rửa xong, vươn vai, chuẩn bị về phòng ngủ.
Nhưng vừa đến cửa phòng, cô lập tức bị tấn công bởi một mùi hương ngào ngạt “thơm ngát” ập thẳng vào mặt.

Nhìn xuống ga trải giường cô mới vỡ lẽ ra mình quên gì.
Áo ngủ thay rồi.
Nhưng ga trải giường vẫn còn đồ tốt Bá Tước để lại!
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, xoay người đi đến trước phòng Phó Tri Hoán, gõ cửa.
Sau đó, cô đứng đấy chờ một lúc lâu chẳng ai đáp lại.

Đến lúc Ôn Nguyễn sắp mất kiên nhẫn, tay nắm cửa mới chuyển động, cửa hé mở.
Phó Tri Hoán mặc áo choàng tắm dài, đai lưng thắt lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, nước đọng trên cơ bụng rắn chắc có xu hướng muốn chảy xuống đường nhân ngư gợi cảm.
Anh đang tắm dở thì bị Ôn Nguyễn gọi, trên người vẫn chưa lau sạch bọt.
Phó Tri Hoán vắt khăn tắm trên cổ, nhẫn nhịn hỏi: “Sao thế?”.