Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 12: Chương 12






Ba năm trước.
Vào một ngày mưa liên miên không dứt.
“Lục Kha Trần, em nói rõ cho chị nghe xem, đã có chuyện gì xảy ra sau buổi tan học chiều hôm đó?”
Ôn Nguyễn cau mày, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ nghiêm túc, từng câu từng chữ trong lời nói đều mang theo quyết đoán và sức nặng: “Em phải thành thật chị mới giúp được em.”
Sau khi tiếp nhận vụ án, việc Ôn Nguyễn làm đầu tiên là tìm hiểu ngọn nguồn từ đám bạn học của Lục Kha Trần và các thầy cô giáo dạy cậu.
“Lục Kha Trần tính tình rất tốt, bị người khác mắng cũng không tức giận.”
“Thằng bé đó thông minh lắm, bình thường cũng rất biết quan tâm người khác, luôn chủ động chạy qua giúp các thầy cô giáo.”
“Nói thật, em thấy Lục Kha Trần không giống người hay bắt nạt bạn bè.

Ngược lại bình thường bạn ấy ở lớp còn bị các nam sinh cùng lớp trêu chọc, giễu cợt, nói cậu ấy quá mong manh thanh tú hệt con gái.”
“Tôi rất bất ngờ khi biết tin ấy.

Lục Kha Trần là đứa bé ngoan, đâu ngờ…”
“Cậu ấy với Tần Uyển có mối quan hệ khá tốt, em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”
Tần Uyển chính là đứa bé bị gián tiếp hại chết bởi bạo lực học đường.
Nhưng sau khi thăm hỏi những người xung quanh Lục Kha Trần, Ôn Nguyễn phát hiện đứa trẻ này không giống người có thể gây án.
Cơ mà…
“Em không giấu diếm gì cả.

Sau một thời gian dài bị bắt nạt, em không muốn mình tiếp tục bị đối xử như thế nên cố gắng hòa nhập với đám nam sinh đó, quay sang bắt nạt Tần Uyển.”
Lục Kha Trần cúi đầu, hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Hôm đó bọn họ muốn em cướp một món đồ trong tay Tần Uyển, em cũng nghe lời làm theo nhưng cậu ấy phản ứng kịch liệt quá, cứ liên tục lui về phía sau, sau đấy không cẩn thận đã rơi xuống nước.

Em không cố ý, em không muốn hại chết cậu ấy.”
Chứng cứ và khẩu cung của sự việc không có bất cứ điểm nào đáng ngờ, nhưng Ôn Nguyễn vẫn có cảm giác, Lục Kha Trần không thành thật với mình.
Có điều cô không ngờ sau ba năm, cậu lại tới tìm mình.
Ôn Nguyễn ngồi xuống đối diện Lục Kha Trần, mười ngón tay đan chặt nhau đặt trên đầu gối, bình tĩnh hỏi: “Nghe nói nhiều năm qua em vẫn luôn muốn gặp chị?”
Cơ thể Lục Kha Trần run nhẹ.


Một lúc lâu sau, cậu hít sâu một hơi, mỉm cười đầy bất đắc dĩ: “Đúng thế, em luôn cảm thấy có lỗi.

Dù sao thì năm đó chỉ có mình chị chịu đứng ra giúp em.”
“Người em phải xin lỗi không phải chị.”
Ôn Nguyễn thở dài, lạnh nhạt nói: “Nói đi, tìm chị có chuyện gì?”
Lục Kha Trần cụp mắt, lát sau mới chậm chạp rút từ trong balo ra một phong thư: “Đây là món đồ năm ấy em luôn giấu chị.”
Ôn Nguyễn thoáng ngẩn người, sau đấy cô vươn tay cầm lấy phong thư, mở ra…
Trong phong thư toàn ảnh Lục Kha Trần.
Là loại ảnh cực kỳ riêng tư.
Dựa vào ánh sáng và góc độ chụp có thể thấy đây không phải qua tay thợ ảnh chuyên nghiệp.

Tuy độ phân giải thấp nhưng vẫn đủ nhìn rõ mặt Lục Kha Trần.
“Ba năm trước, đám nam sinh trong lớp ép em chụp những tấm ảnh này sau đó dùng nó để uy hiếp em làm trâu làm ngựa cho chúng.”
Nói đến đây, giọng Lục Kha Trần run rẩy thấy rõ.

Cậu phải ngừng lại hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mới dám nói tiếp: “Nó bao gồm cả việc hại Tần Uyển trượt chân ngã xuống nước.

Là bọn họ ép em đi bắt nạt cậu ấy.

Sau đó, chúng lại mang tấm ảnh ra uy hiếp em, yêu cầu em lúc lấy khẩu cung không được khai tên chúng ra.”
Mi mắt Ôn Nguyễn khẽ rung.

Cô đút ảnh chụp vào phong thư, mở miệng hỏi: “Vụ án đã trôi qua được ba năm, sao đột nhiên em lại muốn tìm chị nói mấy chuyện này?”
“Em muốn tố cáo chúng, muốn chúng chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Sau câu ấy, Lục Kha Trần im bặt mất một lúc.

Lát sau khi ngẩng đầu, hốc mắt cậu đỏ bừng, giọng cũng nghẹn ngào: “Kể từ ngày xảy ra chuyện, em bị bạn bè xa lánh cha mẹ căm ghét, người duy nhất đặt niềm tin vào em khi ấy chỉ có chị.


Cho nên, lần này em mới tìm đến nhờ chị giúp.

Bao nhiêu năm qua, em bị chúng lấy đó làm thứ uy hiếp làm rất nhiều chuyện sai trái, em sắp không sống nổi nữa rồi…”
Tiếng gió cũng trở nên ồn ào vào hè.
Sau khi tiễn Lục Kha Trần đi, Ôn Nguyễn thẫn thờ ngồi trên sofa, mắt nhìn đăm đăm phong thư trên bàn, không nói một lời.
“Đi rồi à?” Giáo sư Tô gõ cửa, đứng ngoài hỏi.
“Vâng.” Ôn Nguyễn đứng lên ra mở cửa, cười bất lực nói: “Không ngờ người đầu tiên đến tìm em lại là em ấy.”
Giáo sư Tô cười hỏi: “Em thì sao? Có định giúp không?”
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn món đồ trên bàn trà, mấy giây sau cất bước lại gần.
Cô khom lưng cầm lấy phong thư, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi hỏi: “Giáo sư Tô, Lục Kha Trần đến tìm em nhiều lần lắm ạ?”
Giáo sư Tô thoáng suy tư rồi gật đầu: “Ừm, đến hỏi thăm nhiều lần lắm.”
Ôn Nguyễn cau mày.
Cứ thấy chuyện này có gì đó kỳ quái.
**
Gió thổi làm góc áo cậu thiếu niên bay bay.
Lúc này là thời điểm mặt trời rọi xuống gay gắt nhất, không gian xung quanh cứ như lò nung, nướng chín dòng người.
Lối đi bộ người đến kẻ đi vội vã, Lục Kha Trần lẫn ở trong đám người, trở thành một chấm nhỏ tầm thường đến không thể bình thường hơn giữa biển người.
Cậu vươn tay lấy tai nghe trong túi áo ra, nhét vào tai, tuy rằng hốc mắt có hơi đỏ nhưng nét mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Âm thanh phát ra từ trong tai nghe là khúc nhạc dạo được tấu bằng tiếng piano du dương, tiết tấu mạnh nhưng đầy bi tráng.
“Who killed Cock Robin – Sadness perades.”
Lục Kha Trần mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời chói chang, sau đó nâng một cánh tay lên chắn ngang trán, bật cười.
Ba năm rồi.
**
“Mày ngủ lại nhà anh kiểm sát trưởng kia thật à?”
“Còn ngủ ở sofa?”
Tần Tố San đến chỗ giáo sư Tô thực tập đã được gần một năm, thành tích công việc khá tốt, đang chuẩn bị thi lấy giấy phép hành nghề luật sư.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong năm nay cô ấy sẽ thuận lợi được chuyển lên làm chính thức.

Ôn Nguyễn ra khỏi văn phòng đúng giờ ăn trưa.
Thế là đôi bạn thân dắt tay nhau xuống nhà hàng Tây ngay dưới tòa nhà nâng ly chúc mừng lần chạm mặt cảm động lòng người sau bao năm xa cách.
“Thế đêm qua mày với anh chàng quyến rũ chết người kia có xảy ra chuyện gì không?”
Tần Tố San cầm thìa khuấy cốc trà sữa, tay kia chống má, lười biếng nói: “Mày mất liêm sỉ đến mức đó rồi thì phải làm được chuyện mang tính đột phá chứ?”
Nghe cô bạn hỏi thế, Ôn Nguyễn sững người, vắt óc suy nghĩ một lát chợt nhớ ra chuyện rạng sáng nay, chột dạ nói: “Có thì có đấy…”
Tần Tố San nghe vậy lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng lưng, trên mặt viết to đùng bốn chữ “phía trước có dưa”, nói: “Chuyện gì đấy? Là kiểu đột phá trẻ vị thành niên không nên biết đúng không?”
Ôn Nguyễn giơ một ngón tay lên, nói bằng giọng điệu không mấy tự tin: “Tao tát anh ấy một phát.”
Tần Tố San chết lặng, rụt cổ nói: “Coi như tao chưa nói gì.”
Ngữ điệu khịt mũi coi thường ấy động tới lòng tự trọng của Ôn Nguyễn, cô căm phẫn nói: “Đã được bao lâu đâu.

Tình cảm chân thành không phải cần mưa dầm thấm lâu mới tỏ rõ sao? Tao sẽ dùng những chuyện nhỏ hàng ngày khiến anh ấy nhìn ra được phẩm chất sáng ngời nhất trong tao.”
“Chuyện nhỏ?” Tần Tố San bị khơi gợi hứng thú: “Ý mày là như nào?”
“Trong sách nói, lơ đãng chạm nhau có thể kích thích cảm xúc của đối phương.

Tao có tâm mua luôn một lọ nước hoa Britney mới nhất, chuyên dùng để thả thính các anh trai cơ.

Mùi hương lọ này thơm mát thoang thoảng, không gay mũi.

Mày nghĩ mà xem, bọn tao ở chung một nhà, có rất nhiều cơ hội để làm trò lơ đãng chạm nhau mà.”
Ôn Nguyễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ví dụ như lúc nấu cơm, tao có thể vô tình chạm tay đụng vai, sau đó thẹn thùng nói xin lỗi, thêm sự trợ giúp của nước hoa Britney, nhất định tao có thể âm thầm thu hút sự chú ý của anh ấy, làm anh ấy không kiềm chế được mà sa đọa.”
“Thanh toán!”
Ôn Nguyễn nói đến đây, phía sau bất ngờ vang lên một giọng nam quen thuộc.
Vẫn là giọng điệu lành lạnh không cảm xúc, khàn khàn hấp dẫn chọc lỗ tai người ngứa ngáy.
Lưng Ôn Nguyễn nháy mắt cứng đờ.
“Á, đờ mờ!”
Tần Tố San ngẩng đầu lên, có vẻ như trông thấy cái gì hay ho lắm lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nãy không để ý, không ngờ phía sau mày lại có anh trai đẹp trai đang ngồi.

Mày quay đầu nhìn xem, đảm bảo tim đập thình thịch luôn.”
Ôn Nguyễn: “… Tao không muốn quay đầu nhìn đâu.”
“Nhìn đi, mày nhìn thử đi! Đẹp trai vượt sức tưởng tượng của mày luôn đó!”
Tần Tố San tự cho rằng mình đã tóm được đối tượng phù hợp với hình mẫu bạn thân thích, hứng thú tăng vọt: “Đảm bảo là loại hình mày thích! Đến chân tóc cũng mang hormone nồng đậm.


Có khi còn đẹp trai hơn cái anh chàng mày nhắm tới.”
“…”
Ôn Nguyễn rơi vào trầm tư.
Cô nghĩ mình đã mường tượng ra người kia đẹp trai tới mức nào rồi.
“Tao đi thanh toán.”
Ôn Nguyễn cắn răng nói.

Giờ cô chỉ mong Phó Tri Hoán nghe không ra giọng mình.

Nghĩ thế, cô đứng bật dậy, phóng thẳng tới quầy thu ngân, có ý định giải quyết nhanh gọn lẹ rồi chuồn khỏi hiện trường.
“Của bạn tổng cộng hết 358 tệ.” Cô gái đứng quầy thu ngân mỉm cười ngọt ngào.
Ôn Nguyễn vẫn còn đang đắm chìm trong đau khổ “làm sao để thoát được khỏi hiện trường để miệng đi chơi quá xa đây” nên cứ hành động trong vô thức, nhấn mở màn hình chuẩn bị thanh toán thì phát hiện máy đã hết pin từ lâu rồi.
Nụ cười bên môi cô gái kia cứng ngắc ngay tức thì.

Lòng cảnh giác trong cô gái kia tăng mạnh, mở miệng nói: “Tổng cộng là 358, bạn cũng có thể đưa tiền mặt.”
“…” Xấu hổ quá đi!
Đương lúc Ôn Nguyễn không biết mình có nên quay về hiện trường, kéo Tần Tố San ra thanh toán hộ không thì bên cạnh chợt vang lên giọng nam lạnh lùng…
“Để tôi trả thay cô ấy.”
Đầu óc Ôn Nguyễn ngay tức khắc căng thẳng, sống lưng thẳng tắp tức thì, đầu cũng không dám quay đi ngó nghiêng lung tung, sợ đụng phải ánh mắt người nào đó.
Nhưng chỉ cần hơi lén nhìn sang bên cạnh một chút là có thể gương mặt xuất sắc của Phó Tri Hoán.
“Được rồi, mình gửi bạn hóa đơn.”
Ôn Nguyễn khôi phục tinh thần, cuống quýt đưa tay nhận lấy, sau đó…
Không cẩn thận đụng phải bên tay Phó Tri Hoán chuẩn bị thu về.
Phần da thịt chạm phải đối phương nóng ran như bị lửa đốt.
Ôn Nguyễn thu tay, hốt hoảng xin lỗi: “Ngại quá!”
Phó Tri Hoán không lập tức đáp lời, rũ mắt nhìn mu bàn tay mình, bật cười: “Lơ đãng chạm nhau?”
Ôn Nguyễn ngớ ra: “Em…”
“Quyến rũ trong yên lặng?”
“…”
“Không kiềm chế được mà sa đọa?”
“!”
Sao trí nhớ người đàn ông này tốt thế!.