Ôn Nguyễn Của Tri Hoán

Chương 1: Chương 1






Edit: Cải Trắng
Thành phố Đồng, tại quán bar nào đó.
Ngoài trời mưa to như trút nước, sấm nổ vang ầm ầm.
Và, mọi thứ đều bị ngăn cách ngoài cửa quán bar.

Tủ kính đen hoa văn ánh kim lập lòe lóe sáng dưới ánh đèn mờ, tựa như khung cảnh và ánh sáng phản chiếu qua ly rượu.
Tại chỗ ngay gần quầy bar dài, có một nhóm cả nam lẫn nữ với phong cách ăn mặc vô cùng khí chất.
Bọn họ nâng ly trêu ghẹo nhau, biếng nhác ngồi trên ghế sofa, câu được câu chăng nói về mấy tin vỉa hè mình mới nghe gần đây.
“Chúng mày mời cả Ôn Nguyễn? Cơ mà tao nghĩ hôm nay cô ấy không tới đâu.”
“Tao cũng nghĩ thế.

Bị chính chồng chưa cưới cho leo cây ngay tại buổi đính hôn, chắc giờ đang trốn trong góc gặm nhấm vết thương lòng rồi.”
“Tao nghe nói Nhị thiếu gia nhà họ Phó muốn từ hôn.

Sao thế nhỉ? Người ta dù gì cũng là con gái cưng của chủ Tập đoàn Ôn thị, đứng top 1 doanh nghiệp thành phố Đồng mà.”
“Nhị thiếu gia nhà họ Phó là kiểm sát trưởng, tính tình cao ngạo, sao có thể nhìn trúng loại người mềm mại, nũng nịu như Đại tiểu thư Ôn Nguyễn.”
Đề tài vừa mở khóa, tốc độ thảo luận lao nhanh như tên bắn.

Tìm được tiếng nói chung trong câu chuyện, bầu không khí ngột ngạt ban đầu nhanh chóng bay biến.
Bọn họ cứ anh một câu tôi một câu, nói hăng say không ngừng được, hoàn toàn không chú ý việc có người đang đến gần.
Ôn Nguyễn khoanh tay, thoải mái tựa người vào quầy bar cách khu bàn ấy không xa.

Ngón tay cô gõ nhịp theo tiết tấu lên mặt bàn, mi mắt chớp nhẹ, thậm chí còn ngáp một cái.
Cô đứng đây nghe được năm phút rồi.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bọn họ đã thảo luận hăng say quá trình trưởng thành “chấn động lòng người” của Nhị thiếu gia nhà họ Phó, nhân tiện cảm thán sao ông trời bất công để anh gặp được người vợ chưa cưới như cô.
Một màn “buôn dưa” vô cùng xuất sắc.
“Hồi đại học, Phó Nhị thiếu từng cãi nhau với người nhà, ầm ĩ đến độ định sửa họ tên luôn, ngay cả ông cụ Phó cũng không thể làm gì được anh ấy.

Người như vậy sao có thể nhìn trúng bình hoa như Ôn Nguyễn.”
Bình hoa?
Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa nói.
Người nọ chơi hẳn quả đầu nhuộm đỏ rực trông vô cùng khoa trương, nhưng khí chất lại chả đỡ nổi vẻ đẹp chói lòa ấy nên lúc này trông như que diêm đang cháy ngồi trên sofa.
“Que diêm” đúng không? Tôi ghim.
“Mày mà để Ôn Nguyễn nghe thấy câu vừa rồi thì mày toi rồi.

Ai cũng biết chủ tịch Ôn rất cưng con gái.

Với tất cả sự xấu tính của cô ta, mày chết không kịp ngáp luôn.”

Người vừa nói là một cô gái mặc váy trắng trông hết sức rườm rà, giọng hơi chanh chua, nhìn sang giống cây cải trắng đang uốn éo.
Xấu tính?
Ôn Nguyễn nheo mắt.
Cô xong rồi “cải trắng” ạ! Đã add vào danh sách đen!
Đúng lúc đó, có người nhanh mắt quay đầu liếc sang bên này, thấy ngay Ôn Nguyễn đang đứng hóng.
Người ấy cố tình hắng giọng ho nhắc nhở đám người.

Nhận được tín hiệu, cả lũ im bặt ngay.
Có người gượng gạo bắt chuyện: “Ai da Nguyễn Nguyễn, mày đến rồi sao không báo một tiếng?”
Nét mặt Ôn Nguyễn không có vẻ gì là bực tức.

Cô ngẫm nghĩ mấy giây rồi nghiêm túc đáp: “Tao đang nghe lén chúng mày bàn tán nên không lên tiếng.”
“…”
Chẳng ai ngờ Ôn Nguyễn lại nói trắng ra thế, không thèm đi đường vòng lảng đi cho qua chuyện.
Thấy mọi người không nói gì, Ôn Nguyễn thản nhiên ngồi xuống, cười mỉm vẫy tay gọi phục vụ thêm rượu, hồn nhiên như không hề để bụng việc vừa rồi: “Mọi người uống gì thế?”
Dáng vẻ cực bình thản.
“Que diêm” nãy chém gió phần phật giờ tận dụng mọi cơ hội lấy lòng: “Nguyễn Nguyễn, những lời vừa rồi tôi nói là bênh vực kẻ yếu thôi.

Cậu nghĩ xem, chồng chưa cưới của cậu dám bỏ ngỏ cả tiệc đính hôn của bản thân, đàn ông như vậy quá mất mặt anh em chúng tôi.

Chẳng có chút tinh thần trách nhiệm gì!”
Ôn Nguyễn chớp mắt, ngữ điệu nghe vừa đáng thương lại vô tội: “Tôi cũng buồn lắm, nhưng người ta là Nhị thiếu gia nhà họ Phó…”
“Que diêm” bị vài ba câu của Ôn Nguyễn dắt mũi, lập tức tỏ vẻ trượng nghĩa: “Nhị thiếu gia thì sao? Đùa bỡn tình cảm của người khác như thế đều là cặn bã cả.

Nếu để tôi biết anh ta ở đâu, tôi đảm bảo sẽ thay cô dạy dỗ anh ta một trận.”
“Anh ấy ở thành phố Giang.”
“Hả?”
“Cụ Phó nói, Nhị thiếu gia đang ở thành phố Giang.”
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn “Que diêm”, tươi cười vô hại, giọng điệu mềm mại như nước: “Cảm ơn cậu đã thay tôi ra mặt! Giờ tôi đặt luôn vé máy bay đến thành phố Giang cho cậu.”
Dứt câu, cô rút điện thoại ra mở ứng dụng đặt vé, nghiêm túc nói: “À, cho tôi số điện thoại và ảnh chụp chứng minh thư đi, tôi đặt vé khoang hạng nhất luôn… Ấy! Còn thừa chỗ trống này! Mau lên, mai là cậu có thể đến đó rồi.

Cảm ơn cậu lần nữa nha!”
Que diêm lúng túng, mắt thấy Ôn Nguyễn định đặt vé thật, duỗi tay ngăn cản: “Ấy đừng đừng đừng, tôi chỉ…”
Ôn Nguyễn ngước mắt nhìn anh ta.
Que diêm tay chân luống cuống gãi đầu: “Tôi đùa chút thôi.”
Ôn Nguyễn cười khẩy, mềm oặt dựa cả người vào sofa: “Nếu cậu có ý kiến với tiệc đính hôn của tôi, cứ vác thẳng cái loa đến trước mặt cụ Phó mà nói.

Hoặc dán biểu ngữ kháng nghị trước cửa nhà tôi cũng được.”

Nói đến đây, cô thoáng ngừng, nâng giọng lên cứng rắn hơn: “Còn không dám, thì ngậm miệng vào.”
Mọi người đều biết Ôn Nguyễn là cô tiểu thư được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bình thường dịu dàng làm người ta nảy lòng yêu thích nhưng một khi gặp chuyện thì khắp người dựng gai như nhím.
Lúc này, giọng cô nghe rõ ràng là muốn chỉnh “Que diêm”.
“Cây cải trắng” thấy thế, vội vàng mở miệng giải vây: “Nguyễn Nguyễn, cậu ta nói vu vơ thế thôi, mày đừng để bụng.

Hơn nữa, cụ Phó mới tuần trước còn đưa nhẫn đính hôn cho mày mà? Sao có thể từ hôn chứ? Về sau mày có thể dựa vào núi vàng này…”
Ôn Nguyễn đau đầu.
Từng câu từng chữ của “cây cải trắng” đang dẫm lên đuôi cô.
Ôn Nguyễn cười lạnh, lấy hộp nhẫn trong túi ra.
Sau đó, cô hất hàm với “cây cải trắng”, ném thẳng hộp nhẫn sang chỗ cô ta.
Cô ta sửng sốt, luống cuống hứng đồ: “Mày…”
“Nhẫn đính hôn nhà họ Phó đưa tao đấy.

Tặng mày.” Ôn Nguyễn tựa đầu vào gối dựa, nói nhẹ tênh: “Từ giờ trở đi, mày chính là vợ chưa cưới của Nhị thiếu gia nhà họ Phó, chúc mừng mày đã hốt được núi vàng, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Congratulations!”
Âm cuối cô phát âm chuẩn theo giọng Anh-Mỹ, cộng hơi nâng cao tông giọng làm cô ta xấu hổ: “Nguyễn Nguyễn, mày đừng đùa, tao không dám… Hơn nữa giữa tao và nhà họ Phó chẳng có quan hệ gì…”
Ôn Nguyễn nghiêng đầu, ngón tay xoắn lọn tóc đùa nghịch, lười biếng ngáp một cái rồi ngồi thẳng dậy, mất kiên nhẫn nói: “Không dám nhận thì đừng có để mồm đi chơi xa.

Tao lại tưởng mày không biết chuyện này đếch liên quan gì tới mày.”
“Cây cải trắng” biết mình đuối lý, cúi đầu không nói.
Ôn Nguyễn cười nói: “Nếu mọi người đã tò mò như thế thì tao nói luôn, giữa tao và Nhị thiếu gia nhà họ Phó chẳng có cái lễ đính hôn nào cả, nhẫn này ai thích lấy thì lấy.”
Lúc cô nói, đèn xoay trên sân khấu vừa hay chiếu sang bên đấy, khiến gương mặt xinh đẹp càng thêm hấp dẫn ánh nhìn.
Mắt cô long lanh, một vẻ đẹp mang đầy tính công kích.
Lúc này trông cô như chú mèo nhỏ đáng yêu đang nhe răng nanh, trợn mắt hầm hừ dọa đám người dám nói xấu sau lưng mình, sau khi cắn từng kẻ địch thì chậm rãi liếm móng vuốt.
Ai ở đây cũng biết, trông bề ngoài Ôn Nguyễn có vẻ dễ dàng hòa nhập với mọi người thôi chứ thực chất cô rất nhanh mồm dẻo miệng, có thù tất báo.
*
Giữa hai bàn cạnh nhau trong quán bar được đặt một tấm bình phong đen họa tiết ánh kim ngăn cách.
Hoa văn chạm rỗng mang tới cảm giác cao cấp.

Một cặp mắt lạnh lùng trông xuyên qua khe hở nhỏ trên tấm bình phong, lướt qua một lượt nhóm nam nữ ồn ào, dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Ôn Nguyễn.
Tựa như đêm đen chạm phải tia nắng cuối xuống núi, nuốt trọn lấy ánh lửa cuối cùng sau màn sương đêm dày đặc.
Phó Tri Hoán mím môi, thu hồi tầm mắt, nét mặt lạnh nhạt.
“A Luật, chúng ta có thể đi rồi.” Phó Minh Hoành từ phía xa đi tới, liếc nhìn đồng hồ.
Phó Tri Hoán ngước mắt, buông ly rượu trong tay xuống.
Đôi tay cầm thân ly khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài hữu lực.
“Cạch.”

Phó Tri Hoán nâng tay đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng.

Đôi mắt lạnh lùng toát lên chút nhanh nhạy.
Phó Minh Hoành sửng sốt, thở dài nói: “Gọi thành quen luôn rồi, quên mất lúc lên đại học em đổi tên.”
Phó Tri Hoán: “Không sao.”
Dứt câu, anh đứng lên, sóng vai ra khỏi quán bar cùng Phó Minh Hoành.
“Khó khăn lắm em mới từ thành phố Giang về, không định ghé qua nhà thật à?”
“Không cần thiết.”
“Haiz, đứng trên thân phận anh trai, anh thật lòng muốn khuyên em mấy câu, vị tiểu thư nhà họ Ôn rất dịu dàng, em cứ thế mà từ hôn…”
“Xe đến chưa anh?” Phó Tri Hoán cắt ngang.
Phó Minh Hoành ngẩn ra mất mấy giây, sau đó biết ngay mấy câu khuyên bảo vừa rồi chẳng thu về kết quả gì.

Anh ta lắc đầu, thở dài: “Anh ra bãi đỗ xe lấy xe, em đứng đây chờ anh một chút.”
Mưa càng lúc càng to.
Mặt đất gồ ghề lõm bõm nước, bánh xe lăn qua làm nước bắn lên, khiến khung cảnh thêm lầy lội khó tả.
Dịu dàng?
Phó Tri Hoán nhớ đến cô gái mồm miệng sắc sảo mình vừa thấy trong quán bar, đó chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.

Lúc đó, cô thật sự mắng cho người ta không ngẩng đầu lên nổi.
…Ừm, rất dịu dàng.
Vào tầm này, xe từ bãi đỗ xe ra khá nhiều.
Đã năm, sáu phút trôi qua rồi mà Phó Minh Hoành vẫn chưa ra được khỏi bãi đỗ.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng anh vang lên một giọng nói quen thuộc.

Thanh thúy dễ nghe lại trong trẻo vô cùng.

Phó Tri Hoán nhướn mày.
“Chơi vui vẻ cái đếch gì.

Nay tao nghe mọi người bảo quán bar Helens có trai đẹp đến hát nên ghé qua góp vui, ai ngờ đâu vừa đến nơi lại nghe thấy tên vị hôn phu khốn nạn của mình.

Điên hết cả người!”
Giọng điệu Ôn Nguyễn vang to rõ ràng, kịch liệt lên án vị hôn phu của mình, đã thế nghe còn rất có tiết tấu.

Hồn nhiên không hề hay biết rằng, vị “Phật” ấy chỉ đứng cách mình khoảng một mét.
Nói chính xác hơn, phải gọi là vị hôn phu cũ.
Mấy ngày trước, Ôn Nguyễn vừa náo loạn đòi từ hôn.

Hơn nữa, bên Phó Tri Hoán có vẻ không mặn mà gì với cuộc hôn nhân này nên chắc chắn 100% nó bị bóp vỡ từ trong trứng nước.
Có mỗi mấy người lớn tuổi trong nhà là ngại tình cảm giữa đôi bên, giữ lại cửa sổ giấy ngăn cách, vun đắp quan hệ.
Đứng giữa Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán là một đôi tình nhân đang dựa vào nhau đứng chờ mưa ngớt.
Dù vậy, nó cũng không thể cản anh nghe được giọng nữ cao vút bên kia.
“Vui? Trừ khi giờ mày bảo Nhị thiếu gia nhà họ Phó xuống mộ nằm thì còn có khả năng.


Không thì ngày hôm nay tao không vui nổi.”
“Tao khinh! Tao là người trọng sắc đẹp thế sao? Có đẹp trai điên đảo tao cũng không thèm! Dù trên trái đất này đàn ông có chết hết tao cũng không thích Nhị thiếu gia nhà họ Phó!”
“Bà đây không lấy! Ai khuyên cũng không lấy! Tao thà kết hôn với con trai nhà bác bán đậu phụ thối dưới nhà còn hơn liên hôn với tên chó chết đó!”
“Đúng là đồ đàn ông chó chết làm lãng phí tuổi trẻ của tao! Tức vãi! Nếu cha tao không cho tao từ hôn, tao sẽ đi bao nuôi ngay một em trai mới ra mắt bừng bừng sức sống thanh xuân, cắm sừng anh ta luôn.”
Chửi lưu loát không vấp câu nào.
Phó Tri Hoán nhướn mày, đưa tay day day huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, hơi cong khóe môi, cười nhẹ.
Tính tình cứng phết.
“Cô Ôn ơi? Đây là đồ của cô đúng không?”
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng nhân viên phục vụ.
Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên quán bar lịch sử ngỏ lời hỏi, cung kính đưa hộp nhẫn ra.
Ôn Nguyễn thật sự không muốn mang hộp nhẫn đính hôn chết tiệt này về.
Nhưng, cô vẫn thu khí thế kiêu ngạo, giọng điệu bất cần đời lại, che loa điện thoại đi, cười tươi ngọt ngào, giọng nói quay ngoắt trở nên dịu dàng mềm mại: “Là của tôi.

Ngại quá, để cậu phải mang ra ngoài này.”
Giọng bây giờ với giọng vừa rồi quả thật như đến từ hai người khác nhau.
Chờ người phục vụ rời đi, Ôn Nguyễn mới buông tay đang che loa ra, phấn khích nói: “Nhân viên vừa ra đưa đồ cho tao là anh chàng phục vụ trong quán bar.

Đẹp trai lắm! Hu hu hu hu, trái tim mong manh bị Nhị thiếu gia dày vò tức khắc được chữa khỏi.”
Phó Tri Hoán: “…”
Ôn Nguyễn vừa nói vừa bung ô, cất bước hòa mình vào màn mưa.
Nhưng lúc đi qua thùng rác, cô dừng chân, thuận tay vứt luôn hộp nhẫn.
Hộp nhẫn bay một theo đường parabol hoàn mỹ, đáp vào thùng rác.
Xong xuôi, Ôn Nguyễn tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không chút lưu luyến.
Phó Tri Hoán nhìn theo hướng cô đi, đáy mắt không gợn lên cảm xúc quá lớn.
Hôn ước này, rất nhanh thôi sẽ không tồn tại nữa.
Hai người họ vốn là hai đường thẳng song song, không cần thiết phải có quá nhiều liên quan.
“Bíp bíp.”
Đúng lúc đó, Phó Minh Hoành lại xe tới, hạ cửa sổ xe xuống, nhấn còi.
Phó Tri Hoán bước lên, mở cửa, lên xe.
“Hình như nãy anh trông thấy cô Ôn?” Phó Minh Hoành nhìn ngó xung quanh.
Phó Tri Hoán lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Phó Minh Hoành không nhịn được bật cười, bất lực lắc đầu, sau đó thành thục đánh tay lái, đi về phía đường chính.

Đang đi, chợt anh ta nhớ ra chuyện quan trọng, nghiêng người lấy tập tài liệu kẹp bên hông xe: “Đây là tài liệu mấy hôm trước anh lấy bên cục công an.

Tài liệu vụ án hai mươi năm trước đấy.”
Phó Tri Hoán đưa tay nhận lấy.
Ngay trang đầu là bức ảnh cô bé tầm năm, sáu tuổi cười tươi rói.
“Tri Hoán, em phải biết, em gái mình đã qua đời hai mươi năm rồi.

Giờ chúng ta còn chưa bắt được kẻ tình nghi, huống hồ suốt bao nhiêu năm qua, nhiều chứng cứ không còn nữa…” Phó Minh Hoành ngẩng đầu, quan sát người ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu: “Một đời rất dài, đừng để bị nhốt trong quá khứ.”
“Có một số việc, đối với em mà nói, thời gian dài ngắn không quan trọng.”
Phó Tri Hoán rũ mắt, con ngươi đen láy mịt mờ cảm xúc: “Dù kẻ đó có chết rũ xương hay hóa thành tro, em cũng sẽ tự tay bắt người ra trước tòa thẩm vấn.”.