*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày kết hôn là do chính tay Ông Thư Quốc đeo kính lão chọn ra, trên tờ lịch ghi ba chữ lớn, NGÀY KẾT HÔN.
Một ngày trước đó Ôn Mộc bồi hồi đến nỗi ngủ không được, vẫn còn ở trong tiểu viện, hai ngày trước được ba mẹ đón về nhà.
Hai giờ sáng cậu định gửi tin nhắn cho Cố Thành Lâm, lại lo là anh đang ngủ, một năm qua giấc ngủ của Cố Thành Lâm đã tốt trở lại, Ôn Mộc sợ quấy rầy anh nhưng lại muốn trò chuyện với anh, nằm trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là mở đèn lên đi lòng vòng ở trong phòng.
Đã lâu rồi cậu không về nhà mình, trên bàn học vẫn còn để tài liệu ôn tập thi đại học, gọn gàng đến mức không hề thay đổi vị trí, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thường thức khuya đến một hai giờ sáng, cứ sợ mình không thi nổi đại học A, lúc không chịu đựng thì sẽ viết ở một góc trên trang sách tên của Cố Thành Lâm, như là anh đang ở bên cạnh cổ vũ cho mình. echkidieu2029.wordpress.com
Ôn Mộc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ, đó là nhật ký thầm mến của cậu.
Cậu ngượng ngùng xoa xoa lỗ tai, thảo nào Cố Thành Lâm nói cậu là nữ sinh cấp ba… Còn lén lút viết cái thứ này…
Lật qua lật lại, trên đó viết:
Ngày 9 tháng 10, trời trong xanh
Sau khi nghỉ học một khoảng thời gian dài, cậu ấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi, hình như mới cắt tóc nhỉ? Không chắc chắn lắm, cậu ấy chỉ xuất hiện đúng một tiết, nếu như ngày mai cậu ấy đi học, mình sẽ giả bộ đi tới xác nhận xem.
Ngày 10 tháng 10, trời âm u/gió đông nam
Hôm nay cậu ấy không có tới, trời âm u quả nhiên ảnh hưởng đến tâm trạng.
Ngày 11 tháng 10, trời âm u/mưa nhỏ
Cậu ấy cắt tóc thật đó! Hôm nay cách cậu ấy thật gần, bọn mình đều không mang dù, đều cùng mắc mưa, tuy rằng rất vui nhưng mình lại muốn trở thành một cái dù hơn, vì cậu ấy che mưa chắn gió.
Ngày 5 tháng 11, trời trong xanh/tâm trạng âm u
Có nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, ở trước mặt rất nhiều người, mình không dám tới gần, mình không dám biết kết quả… Là con gái thật tuyệt…
Ngày 19 tháng 11, trời trong xanh
Bạn cùng bàn nói cho mình biết lí do cậu ấy từ chối nữ sinh kia rồi! Là con trai thật tuyệt!
Ngày 24 tháng 12, trời trong chuyển nhiều mây
Lúc tan học trên bàn của cậu ấy có rất nhiều quả bình an (*), tuy rằng ngày mai sẽ bị thầy dẹp hết, nhưng sau khi bị gom đi hết thì mình còn lén để lại quả của mình, hi vọng bàn của cậu ấy có thể nói cho cậu ấy biết, mình rất thích cậu.
(*) quả bình an: vào đêm 24/12, trước Giáng sinh một ngày, người phương Tây gọi đó là đêm bình an. Ở Trung Quốc, người ta sẽ tặng nhau quả bình an để chúc phúc cho đối phương. Quả bình an thường là quả táo tại vì “quả táo” và “quả bình an” phát âm gần giống nhau
Ngày 25 tháng 12, trời có tuyết
Giáng sinh vui vẻ, mình thích cậu.
Ngày 5 tháng 6
Điền nguyện vọng thi đại học, mình chỉ muốn thi vào đại học A, mình muốn ở bên cậu ấy.
“Ting ting” điện thoại rung lên, là tin nhắn của Cố Thành Lâm, Ôn Mộc sợ đến nỗi run cả tay, vội vàng khép quyển nhật ký lại, cuốn sổ này nhất định không thể để Cố Thành Lâm phát hiện ra, quá ngu ngốc luôn, cậu cầm điện thoại lên gọi lại, hỏi: “Anh còn chưa ngủ à.”
Cố Thành Lâm mở cửa sổ ra hút thuốc: “Sao em cũng chưa ngủ?”
“Em ngủ không được.” Ánh mắt Ôn Mộc nhìn đến quyển nhật ký, mấy năm trôi qua, cậu thật sự đã ở bên Cố Thành Lâm rồi.
“Tại sao ngủ không được?” Cố Thành Lâm biết rõ còn hỏi.
Ôn Mộc nói: “Nhớ anh đó.”
“Nhớ như thế nào?”
Ôn Mộc cười khúc khích: “Cái gì cũng nhớ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới mỗi một bộ phận trên người…”
Cố Thành Lâm nói: “Em đang quấy rối tình dục đấy.”
“Hả?” Ôn Mộc chớp mắt mấy cái.
Cố Thành Lâm nói: “Mỗi một bộ phận, nhớ kỹ thế còn gì…”
Ôn Mộc vội vàng nói: “Ý em không phải vậy!”
“Vậy là không nhớ?” Cố Thành Lâm hỏi.
“Nhớ chứ…”
“Vậy thì vẫn là quấy rối tình dục.”
“Anh không nói đạo lý.” Bị định tội khó giải thích, Ôn Mộc tùy theo ý anh: “Đúng vậy đó, em muốn ôm anh, còn muốn quấy rối anh nữa.”
“Ồ, vậy em muốn quấy rối anh thế nào?”
Ôn Mộc nói: “Em muốn… Tự tay cởi âu phục của anh, đè anh xuống giường, mạnh mẽ lấp kín cái miệng không nói đạo lý của anh!”
Bọn họ một tuần trước ra nước ngoài lãnh giấy chứng nhận, nhưng không có lễ cưới nên cứ cảm thấy không hoàn chỉnh, vì vậy liền xác định sẽ tổ chức hôn lễ tại khách sạn của Ôn Minh trong ngày nghỉ phép, không quá phô trương, chỉ mời bạn bè thân thích, cha mẹ và trưởng bối.
Xếp mấy cái ghế thành hai hàng xung quanh lối đi, ở trên buộc từng bó hoa tươi, hoa là do Diệp Du tự mình ra sân sau cắt, bà không có cách nào bù đắp sai lầm trong quá khứ, chỉ hy vọng trong cuộc sống tương lai, con trai mình có thể hạnh phúc, bình an.
Ông Đinh Đinh mặc một bộ âu phục nhỏ cùng Hồ Dao Dao cầm giỏ hoa làm hoa đồng, Hồ Dao Dao cầm điện thoại mất tập trung, Ông Đinh Đinh hỏi nhỏ: “Cậu sao thế?”
Hồ Dao Dao nói: “Tớ nhớ anh trai.”
Đầu nhỏ của Ông Đinh Đinh xoay một vòng, nhìn thấy Hồ Tu đang đứng trong sảnh cầm ly rượu tự sướng, nghi hoặc hỏi: “Anh trai cậu không phải đang ở đây sao?”
Hồ Dao Dao ghét bỏ nói: “Không phải anh ruột, là anh trai mà tớ thích, là minh tinh đó.”
“Anh của cậu cũng là minh tinh mà.”
Hồ Dao Dao: “Cậu ngốc hả?”
Ông Đinh Đinh: “Cậu mới ngốc í.”
“Cậu mới ngốc, người anh tớ nói chính là người tớ thích, không phải anh trai ruột của tớ!” Hồ Dao Dao hừ một tiếng: “Là học sinh tiểu học xem hoạt hình và chơi với bùn đó.”
Ông Đinh Đinh chớp mắt mấy cái: “Cậu cũng là học sinh tiểu học mà, hơn nữa cậu không phải thích anh Thành Lâm sao? Trước đây cậu còn hát bài đếm vịt cho anh ấy nghe nữa mà.”
“Đó là thanh xuân đã qua của tớ rồi.” Hồ Dao Dao mười một tuổi thấy đau lòng.
Thanh xuân đã qua của cô bé lúc này đang nắm tay Ôn Mộc từ phía đằng kia sải bước đi tới, mang theo khuôn mặt tươi cười hiếm thấy, bộ âu phục màu đen cắt may khéo léo, đi trên lối đi trải thảm, đứng ở trước mặt mọi người, tuyên thệ với cha xứ, trong lời chúc phúc của mọi người ôm hôn thắm thiết, cái hôn này rất dài rất lâu, một đời một kiếp.
Ông Đinh Đinh che mắt chạy đến một bên lén lút uống hớp rượu vang, chẹp chẹp miệng, hơi choáng, cầm một miếng bánh kem nhỏ lên ăn, ăn xong rồi ngủ, sau khi mở mắt thì đã là buổi chiều, Ôn Minh bao chỗ cho mọi người ăn ngủ qua đêm, Ông Thư Quốc ngồi trên xe lăn, thấy Ông Đinh Đinh mở mắt, hiền lành nói: “Thằng nhóc con dám lén uống rượu.”
Ông Đinh Đinh hì hì cười: “Anh Thành Lâm với anh Ôn Mộc đâu rồi ạ?”
Ông Thư Quốc nói: “Ở bên ngoài nói chuyện đấy.”
Ông Đinh Đinh chạy ra khỏi phòng, muốn nói lời chúc phúc mình đã chuẩn bị cho hai anh trai nghe, kết quả đi ra bên ngoài tìm một vòng không phát hiện bóng dáng của bọn họ đâu, nhóc hỏi: “Chị Hồ Tu! Anh Thành Lâm với anh Ôn Mộc đâu rồi?”
“Thằng nhóc còn gọi là chị à?” Hồ Tu xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc: “Chắc là đi thay đồ rồi, hai đứa ngốc uống chén rượu giao bôi mà còn để rớt lên áo.”
Trong phòng tắm lớn tại căn phòng cao nhất của khách sạn, ở giữa đặt một bồn tắm sứ trắng, trên trần treo một chùm đèn pha lê, áo vest của Cố Thành Lâm treo trên móc, áo sơ mi đã bị ướt, cũng không rõ ràng lắm, anh nâng cằm Ôn Mộc lên hỏi: “Cố ý làm đổ lên người anh à?”
Ôn Mộc vội vàng lắc đầu: “Em không cố ý đâu.”
“Thật à?”
“Ừm…” Ánh mắt Ôn Mộc né tránh: “Nếu không em giặt áo sơ mi cho anh nhé?”
“Được thôi.” Cố Thành Lâm không có ý kiến gì.
Áo sơ mi giắt trong quần tây, Ôn Mộc cầm dây nịt, lại hỏi: “Có thể cởi dây nịt trước không?”
Cố Thành Lâm nói: “Tùy em.”
“Tùy em thật à?” Ôn Mộc ngẩng đầu cười, trong mắt mang theo một nụ cười xấu xa giảo hoạt, cực kỳ giống lúc Cố Thành Lâm đùa giỡn với cậu.
Cố Thành Lâm nói được làm được, mặc cho cậu làm xằng làm bậy cởi quần áo mình, toàn thân trần trụi.
Ôn Mộc dương dương tự đắc, cứ nhìn mãi vào cái vật lớn ở giữa hai chân Cố Thành Lâm, rồi cúi đầu nhìn cái lều nhỏ nhỏ căng phồng của mình, chớp mắt mấy cái: “Hay là lát nữa hẵng giặt áo nhé…” Vừa nói xong, vị trí trao đổi, Ôn Mộc quy củ mặc lại quần áo, nhìn về phía Cố Thành Lâm nở nụ cười.
“Nhóc hư hỏng.” Cố Thành Lâm cởi âu phục của cậu ném qua một bên: “Học thói hư của ai đấy hả?”
“Học của anh đấy.” Ôn Mộc ôm lấy cổ anh, tì lên trán anh: “Anh là tên hư hỏng, đều là do anh dạy đấy, em muốn trừng phạt anh, muốn lấp kín cái miệng không nói đạo lý của anh.”
Cố Thành Lâm cười nhẹ: “Em là quỷ thù dai từ đâu tới đây?”
“Từ nhà anh đó, chỉ chuyên thù dai anh thôi.” Hai chân Ôn Mộc víu bên hông anh, rồi chặn miệng anh lại.