Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 4




Thứ Sáu trước khi đi làm, Ôn Mộc gọi video cho ba mẹ, đầu tiên là dẫn bọn họ tham quan một vòng căn phòng mình thuê, rồi kể nội dung làm việc mỗi ngày, ba Ôn đau lòng con trai thức đêm, mẹ Ôn nhìn thấy vết thương trên tay con trai càng muốn đem cậu về nhà nuôi.

Ôn Mộc dở khóc dở cười, nhanh chóng cúp máy rồi vội vã rửa mặt ra ngoài.

Ngày nghỉ nên có rất nhiều người, so với thường ngày thì bận rộn hơn một chút, hôm nay còn chưa đợi được Cố Thành Lâm, quản lý Trần đã đến tìm Ôn Mộc nói: “Lát nữa chừng mười giờ thì em cứ tan làm trước đi nhé.”

Ôn Mộc không rõ.

Quản lý Trần nói: “Chiều nay có một đoàn đến diễn, cần phải thay ca, hôm nay em tan làm sớm, ngày mai 12 giờ quay lại, hỗ trợ đồng thời chuẩn bị một chút.”

Ôn Mộc lúc này mới nhớ ra, ngoài cửa quán bar dán một tấm áp phích quảng cáo, vừa lúc là ngày mai, hình như là một ban nhạc underground, cũng không phải minh tinh gì.

Thứ Bảy, Ôn Mộc hơn mười một giờ mới thức dậy, mặt trời lên đỉnh mới ra ngoài, nhiệt độ thành phố B lên đến bốn mươi độ, giờ này ra ngoài đúng là cực hình, may mà quán bar cách nhà rất gần, ra khỏi chung cư, mấy chục mét là tới, Ôn Mộc không nghĩ tới giờ này còn có thể nhìn thấy Cố Thành Lâm, anh đang dựa vào bức tường đối diện lối đi nhân viên, cùng một người tóc dài nói chuyện.

Xem dáng người thì là đàn ông.

Ôn Mộc không cố ý nghe, mà giọng gã kia cũng không nhỏ.

“Anh Thành Lâm, coi như tôi van cậu đó, giúp tôi một lần có được không?”

Cố Thành Lâm đốt điếu thuốc: “Tôi mười tám, anh hai mươi lăm.”

“Em Thành Lâm! Em là em trai ruột của anh!”

“Tôi là cô nhi.” Cố Thành Lâm không hề bị lay động.

Người đàn ông tóc dài vén tóc lên một cái: “Sao cậu củi gạo dầu muối gì cũng không cần vậy?”

“Cần chứ, chân chạy tám trăm, hỗ trợ hai ngàn, tiền vé tự trả.”

“Sao ác dữ vậy? Bọn này diễn một lần có năm nghìn cho cậu hai nghìn tám, còn lại sáu người chia ra bao nhiêu? Một người ba trăm sáu thì làm được cái gì?”

Cố Thành Lâm gật đầu: “Số học rất giỏi.”

“Con mẹ cậu…”

“Ba trăm sáu còn có thể thấy tiền, không muốn thì cách xa tôi ra.” Cố Thành Lâm cảm thấy gã này bắt đầu phiền rồi.

Ôn Mộc đi tới cửa thấy rõ tướng mạo của tên đàn ông tóc dài, hơi quen mặt, liền nhớ lại tấm áp phích quảng cáo trước cửa quán, hình như tên Hồ Tu, là đội trưởng ban nhạc.

Hồ Tu cũng nhìn thấy Ôn Mộc, thấy cậu đi lối đi nhân viên thì nhanh chóng vẫy tay, Ôn Mộc nhìn hai bên một chút rồi chỉ chỉ chính mình.

Hồ Tu nói: “Là cậu đó, tới đây.”

Ôn Mộc đi tới, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu là nhân viên quán bar hả?” Hồ Tu hỏi.

“Ừm.”

“Có bằng lái xe không?”

“Có.”

Hồ Tu thoả mãn, từ đâu đó móc ra chiếc chìa khóa xe đưa cho Ôn Mộc: “Cậu giúp anh một chuyện, lái xe chở Cố Thành Lâm một chuyến, anh để đồ ở nhà cậu ta, chuyển tới đây.”

Cố Thành Lâm liếc mắt Ôn Mộc một cái, lại hỏi Hồ Tu: “Tôi đồng ý chưa?”

“Cho cậu tiền! Hai ngàn tám!”

Cố Thành Lâm dập tắt điếu thuốc: “Được thôi, tôi đồng ý.”

Mãi đến khi Ôn Mộc nắm lấy vô-lăng, cũng còn chưa biết rõ là chuyện gì, xe Hồ Tu là một chiếc xe việt dã, không phải xe hàng hiệu, mà nhìn khá có phong cách, Cố Thành Lâm dựa vào trên ghế phó lái, quay cửa xe xuống, thuận miệng nói địa chỉ.

Ôn Mộc không biết vị trí, lấy điện thoại di động ra xem bản đồ, thấy chỗ đó nằm ở phía nam thành phố.

Ở thành phố B này, giàu nghèo phân chia hết sức rõ ràng, bình thường ở phương Bắc đều là dòng dõi người có tiền nghìn vạn trở lên, ở phía nam đều là thị dân nghèo khó và nhân khẩu lưu động.

Ôn Mộc đi theo bản đồ, lái gần một tiếng đồng hồ, đứng ở bên ngoài cái hẻm nhỏ hẹp, kiến trúc nhà ở bốn phía rách nát cũ kỹ, hoàn cảnh vừa bẩn vừa loạn, dây điện quấn cả nùi trên không trung, như một cái mạng nhện to lớn, thùng rác không ai dọn, ruồi đầu xanh biếc “ong ong” bay loạn.

Ôn Mộc và Cố Thành Lâm xuống xe, không biết nói gì.

Trong đường hẻm đi tới một già một trẻ, cô bé tóc ngắn cầm trên tay một cái kẹo que, nắm chặt tay người già lưng gù bên cạnh, ngõ hẻm không đủ để bốn người đi song song, Ôn Mộc không thể làm gì khác hơn là dừng lại, nghiêng người nhường đường, mà Cố Thành Lâm không chỉ không nhường, còn đi ngang qua một bước, chắn ở trước mặt hai người.

Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh mắt nhìn anh, nghi hoặc mà nhìn về phía Ôn Mộc.

Cụ già vùi đầu muốn tiếp tục đi, chân còn chưa bước tiếp, liền bị Cố Thành Lâm giơ tay kéo cổ áo ép ngẩng đầu, Ôn Mộc nhìn chăm chú, người Cố Thành Lâm ngăn lại vốn không phải người lớn tuổi, mà là một người đàn ông trung niên mắt nhỏ mũi nhỏ.

Người đàn ông trung niên lôi cô bé không buông tay, trong miệng phát ra tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn: “Đừng có mà quản việc không đâu.”

Cô bé vẫn ngơ ngác liếm kẹo trong miệng, Ôn Mộc phản ứng vài giây, mới ý thức được, người trung niên và đứa bé này hình như cũng không có quan hệ thân thuộc, Cố Thành Lâm không nói nhảm, trực tiếp nhấc chân đạp vào bụng gã trung niên, người kia buông lỏng tay, Ôn Mộc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng kéo cô bé vào lòng mình.

Bé gái vẫn đứng ăn kẹo que.

Cố Thành Lâm thân thủ gọn gàng, gã trung niên đánh không lại, đã trúng mấy quyền, từ trong quần móc ra một cây dao nhỏ, vẫy vẫy lung tung nói: “Cút đi!”

Ôn Mộc vội vàng nói: “Cẩn thận!”

Cánh tay Cố Thành Lâm bị rạch một đường nhỏ, hung mãnh đoạt lấy dao, sáp đến hõm vai gã kia, tàn nhẫn nói: “Cảnh sát khu Nam đều là bọn bỏ đi, còn có thể để mày chạy à?” Ôn Mộc vốn định báo cảnh sát, nhưng Cố Thành Lâm lại đánh gã bị thương, cậu lại sợ cảnh sát làm khó dễ Cố Thành Lâm, vội vàng xác nhận với anh: “Là bọn buôn người sao?”

“Ừm, báo cảnh sát.” Cố Thành Lâm nói.

Cảnh sát chạy đến cấp tốc, bên này trị an vốn không tốt, chỉ có mấy cái đồn công an, cảnh sát nhìn như rất quen Cố Thành Lâm, vui cười hớn hở nói câu cực khổ rồi đồng chí Tiểu Cố, rồi dẫn tên buôn người đi.

Cô bé ăn xong kẹo, bắt đầu chui vào lồng ngực Ôn Mộc, ra vẻ như sợ hãi lắm.

Ánh mắt Cố Thành Lâm quét tới, nhìn dữ dằn, tóm chặt gáy cô bé, xách nhỏ từ trong lòng Ôn Mộc ra, cô bé gào khóc với Ôn Mộc: “Anh ơi cứu em với!”

Ánh mắt Ôn Mộc vẫn nhìn chằm chằm vết thương vừa rồi của Cố Thành Lâm, thấy không nghiêm trọng lắm, mới yên lòng, liền an ủi cô bé đang đầm dìa nước mắt nước mũi: “Không sao đâu, tên buôn người đã bị bắt rồi.”

Cô bé khóc rất to, nghe như một đứa con trai.

Cố Thành Lâm xách nhỏ như xách con gà con tới trước mặt: “Gan to nhỉ.”

Cô bé vẫn nhìn chằm chằm Ôn Mộc, giãy dụa: “Anh ơi… Anh ơi cứu em…”

“Cấm la.” Cố Thành Lâm tăng cao âm lượng.

Cô bé sợ đến run một cái, lập tức dừng âm lượng, nhỏ giọng nức nở.

“Tên này lừa em mấy lần rồi.”

Cô bé không nói lời nào.

“Mấy lần.” Cố Thành Lâm lại hỏi.

“Ba, ba lần…”

“Mẹ nó óc em là óc chó hả?”

Cô bé nói: “Em không phải óc chó, em có thể chạy mà.”

“Chạy cái đầu!” Vừa đi vừa dạy dỗ, “Em mới mấy tuổi hả, trốn được người lớn sao?” Cô bé cúi đầu không dám nói lời nào.

Ôn Mộc theo ở phía sau tiếp tục đi về phía trước, cuối hẻm là một khu nhà chung cũ nát, một lầu tận mấy chục hộ, trên dây phơi nào là áo quần vỏ chăn quần cọc áo ba lỗ, treo kín cả khu.

Cố Thành Lâm vứt cô bé ở trong sân, nói với Ôn Mộc: “Cậu đứng ở đây chờ một chút.” Nói xong chui qua một tấm drap trải giường bị gió thổi tung, tiến vào một gian phòng.

Cô bé thấy người đi rồi, tìm một bậc thang ngồi xuống, liền ngửa đầu nhìn Ôn Mộc hỏi cậu: “Anh ơi anh là ai vậy?”

Ôn Mộc ngồi xổm xuống, giúp nhỏ lau lau mặt, cười nói: “Anh tên Ôn Mộc.”

“Nhìn anh ngầu quá đi.” Cô bé nhe răng cười.

“Em cũng rất dễ thương.” Ôn Mộc nói.

Cô bé lắc đầu: “Em cũng ngầu.” echkidieu2029.wordpress.com

Ôn Mộc giải thích cho nhỏ: “Thường chỉ có con trai mới dùng từ ngầu, nhưng mà cũng có những cô gái rất ngầu.”

“Em là con trai đó!” Sợ Ôn Mộc không tin, vén quần lên, “Em có chim nhỏ nè!”

Ôn Mộc sửng sốt hai giây: “Vậy sao em mặc váy?”

Đứa bé trai siết giấy gói kẹo trong tay, mắt to lóe sáng: “Bởi vì tên buôn người muốn lừa gạt bé gái, nên em mặc váy, ổng sẽ cho em ăn kẹo, em biết ổng là người xấu, nhưng em cũng muốn ăn kẹo.”

“Nhưng mà, ổng định bán em đi đó, em cũng không sợ sao?”

“Không sợ đâu, em chạy được mà, hơn nữa em còn biết cắn người, nếu như bị bắt thật, anh Thành Lâm cũng sẽ cứu em, tuy anh ấy rất dữ.”

Ôn Mộc không thể hiểu được tâm lý của một đứa nhỏ chỉ vì muốn ăn kẹo mà đến cả bọn buôn người cũng không sợ, cậu từ nhỏ đến lớn muốn cái gì liền có cái đó, chưa hề biết ăn một cục kẹo có thể làm cho một đứa bé mạo hiểm như vậy.

Cố Thành Lâm từ gian phòng đi ra, thấy trong sân không có ai, đợi năm phút đồng hồ, Ôn Mộc dẫn một đứa bé trai mặc váy từ đầu hẻm đi vào, trong tay cậu cầm một cái túi nhựa, còn cầm theo một hộp kẹo, nhìn thấy Cố Thành Lâm chờ, đưa kẹo cho thằng nhóc, bàn giao vài câu, liền đứng lên.

Cố Thành Lâm nhíu mày, dẫn Ôn Mộc lên lầu hai, đứng ở gian cửa thứ sáu, lấy chìa khóa ra, vào cửa trước rồi Cố Thành Lâm mới lạnh nhạt hỏi: “Cậu có thể mua cho nó cả đời à.”

Ôn Mộc ngẩn ra.

“Nếu như không thể, thì đừng để nó nếm trải chút ngon ngọt này.”