Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vụ án ngôi nhà ma được phá giải, Cố Thành Lâm hôn Ôn Mộc một cái chóc, nói với cậu: “Đi nhé?”

Ôn Mộc: “Đi đâu?”

Cố Thành Lâm nắm tay cậu, kéo cậu ra cửa: “Hẹn hò.”

Nếu như đã quyết định hẹn hò, cũng không cần xoắn xuýt như vậy nữa, Cố Thành Lâm đã nói mối quan hệ rõ ràng rồi, giờ cũng nên làm chút chuyện tình nhân thôi.

Nếu như anh không chấp nhận, thì phải đối xử lạnh nhạt. Nếu như anh đã tiếp nhận, thì phải trả giá hết lòng.

Như Ông Thư Quốc và Ông Đinh Đinh, còn có Hồ Tu và Trần Bằng (quản lý Trần), những người này đều là những người đối tốt với anh lúc anh rơi xuống vực sâu, anh thì đáng gì? Chẳng qua chỉ là một kẻ xấu số mất cha mất mẹ.

Đáng thương không? Không đáng thương, nếu như anh còn phải sống, thì phải nỗ lực sống tích cực, có mệt không? Rất mệt, nhưng ngay khi anh mệt đến mức muốn bỏ hết cái cuộc sống tích cực này, thì lại có người thích anh, nhất quyết đi đến bên cạnh anh, cùng anh ở trong cái khu nhà cũ nát này.

Anh bị thương, giúp anh băng bó. Anh say xe, cho anh mượn vai. Đưa anh đi làm chờ anh tan tầm, anh thậm chí chưa từng nghĩ rằng trong cái khu ngõ hẻm xóc nảy nhấp nhô này vẫn có người bằng lòng đi cùng anh.

Rất sợ mất đi, nhưng lại muốn nắm thật chặt, Cố Thành Lâm nghĩ, anh vẫn mâu thuẫn như trước.

Buổi sáng hơn mười giờ, đã qua giờ cao điểm, người trong xe buýt rất ít, Ôn Mộc nắm tay Cố Thành Lâm ngồi ở hàng cuối hỏi: “Cố Thành Lâm, anh định khi nào mới đến thành phố A?”

“Một tuần trước khai giảng.”

“Vậy em cũng thế.” Ôn Mộc thấy tâm trạng anh rất tốt, lại hỏi, “Bây giờ có phải là em có thể hẹn anh đi chơi ở thành phố A rồi đúng không?”

“Đương nhiên.” Cố Thành Lâm tựa lưng vào ghế, “Em muốn đi đâu?”

“Rất nhiều nơi, nổi tiếng hay không nổi tiếng, đều muốn đi với anh.” Ôn Mộc quay đầu trưng cầu ý kiến của anh, “Khi nào về nhà chúng ta lập kế hoạch đi?”

“Lập ở đâu?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Phòng anh hoặc là phòng em.” Ôn Mộc muốn thừa cơ thân cận.

“Phòng anh không có ghế.”

“Vậy, vậy thì ngồi trên giường.” Ôn Mộc nói xong cũng thấy ngượng ngùng.

“Trên giường?” Cố Thành Lâm hơi híp mắt lại suy nghĩ, “Giường nhỏ lắm.”

“Vậy làm sao bây giờ…” Ôn Mộc cũng cảm thấy giường đơn một mét năm mươi cũng khá chật, “Vậy đi mua hai cái ghế nhé?”

“Phiền phức.”

“Vậy…” Ôn Mộc vẫn không nghĩ ra cách nào, Cố Thành Lâm đã đưa ra ý kiến, “Có thể ghép hai cái giường lại làm một.”

Ôn Mộc chớp mắt mấy cái, phản ứng vài giây, não tiện thể tưởng tượng hình ảnh hài hòa mình cùng Cố Thành Lâm ngồi trên giường lập kế hoạch đi chơi, vội vàng nói: “Vậy tối về em sẽ ghép hai cái giường lại.” Cậu sợ Cố Thành Lâm đổi ý, nói rất nhanh chóng.

Cố Thành Lâm đương nhiên sẽ không đổi ý, thay đổi đề tài: “Buổi tối ban nhạc Hồ Tu có buổi diễn, đến xem không?”

“Ở quán bar?”

“Ừm.”

“Anh có tham gia không?”

“Có.”

Ôn Mộc gật đầu: “Vậy em chờ anh cùng đến quán bar.”

Buổi trưa chọn một nhà hàng giá cả vừa phải, chọn phần ăn tình nhân, lúc tính tiền Ôn Mộc còn cầm hai phiếu ưu đãi, lúc đi ra ngoài, Cố Thành Lâm hỏi: “Lần sau còn muốn đến à?” echkidieu2029.wordpress.com

Ôn Mộc nhét phiếu ưu đãi vào trong túi: “Chuẩn bị bất cứ tình huống nào, nếu như anh mời em đi ăn, em có thể giảm ít tiền cho anh.”

“Chúng ta sẽ sống như thế này à?” Cố Thành Lâm ôm bờ vai cậu.

“Em cảm thấy anh kiếm tiền rất cực khổ, hay là sau này anh dạy em nấu cơm đi.” Ôn Mộc nghĩ ra đủ điều, “Chờ chúng ta đến thành phố A có thể thuê phòng, không cần quá rộng hai mươi mét vuông là đủ rồi, tiền thuê nhà chúng ta mỗi người một nửa, em cũng có thể đi làm cùng với anh, tiền kiếm được đều để anh tiêu.”

“Em muốn bao dưỡng anh?” Cố Thành Lâm dời cánh tay xuống, ôm lấy eo Ôn Mộc.

Ôn Mộc sợ ngứa né tránh: “Chúng ta bao dưỡng lẫn nhau.”

“Ngốc.” Cố Thành Lâm kéo cậu lại, cấp tốc hôn một cái lên trán cậu, “Theo anh đi cắt tóc.”

“Được thôi.” Ôn Mộc cùng anh làm cái gì cũng được.

“Em thích kiểu gì?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Em thích anh như vậy!”

“Miệng ngọt thế?”

“Chỉ ngọt với anh thôi, ai ui chỗ đông người anh đừng chọc em ngứa lắm…”

Bọn họ mới vừa rời khỏi cửa nhà hàng, thì có hai vị khách khác cũng đi ra, một người đeo kính mang một cái cặp, vỗ vỗ người bên cạnh: “Anh Viên?”

“À, luật sư Hứa anh nói đi.” Viên Khôn thu hồi ánh mắt.

“Vừa rồi chúng ta cũng đã nói, cổ phần của chị Phương rất khó lấy lại, thứ nhất là tự chị ấy lựa chọn từ bỏ, với lại cũng là do liên luỵ quá nhiều, dù sao công ty đã sớm đổi chủ rồi, anh vẫn nên chuẩn bị là người mua đồ second hand đi vậy.”

“Nhưng mà, Phương Tử Hinh năm đó cũng là bị vu hại, trong tay tôi có chứng cứ.” Viên Khôn cau mày.

“Cái chứng cứ trong tay anh không đủ để chứng minh cái gì cả, dù sao thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc.” Luật sư Hứa đẩy kính mắt, “Hơn nữa coi như có thể chứng minh được, nhà họ Phương cũng đã sớm chẳng còn ai, coi như có con trai chị ấy tham dự vào, cổ phần cũng không thể lấy được, nhiều lắm chỉ được bồi thường mấy trăm vạn, còn phải ra chiêu tình cảm nữa là.”

“Mấy trăm vạn…” Hốc mắt Viên Khôn đầy tơ máu, hắn gật gật đầu ấn thang máy, “Tôi chở anh về văn phòng.”

Buổi tối chín giờ, Ôn Mộc lần đầu tiên dùng thân phận khách hàng đi vào quán bar, cũng không thể tính là khách, cậu là bạn trai của tay trống trong ban nhạc, Ôn Mộc thầm sửa lại thân phận cho mình.

Sân khấu vẫn bố trí như cũ, ánh đèn và thiết bị vẫn rất đơn sơ, mặc dù như vậy cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của khán giả, Ôn Mộc đứng ở dưới, ánh mắt không có cách nào rời khỏi Cố Thành Lâm, tuy rằng Cố Thành Lâm đội mũ lưỡi trai như lần trước, nhưng Ôn Mộc biết, anh vừa đi cắt kiểu tóc mới nhất, cực kỳ đẹp trai.

Màn biểu diễn kết thúc Hồ Tu nhất định phải lôi kéo Ôn Mộc gia nhập tiệc ăn mừng của bọn họ, lần này tiền thù lao không có phần Cố Thành Lâm, Hồ Tu cảm thấy mình kiếm được cả bộn.

Quán bar có một tầng có phòng bao, trong đó có máy hát và một sân khấu nhỏ, rượu tự mang, đếm tiền thù lao xong, Hồ Tu gọi các thành viên lên trước mặt Cố Thành Lâm chia tiền, tay chơi bass tên Tiêu Văn ăn mặc rất nổi loạn, ngoại hình lại có hơi hướng nội, gã liếc Hồ Tu một cái: “Tao thấy mày ngu thật đấy, có phải mày thấy hôm nay mày kiếm được món hời lớn rồi phải không?”

Hồ Tu nói: “Phải, nhà mày không phải là sản xuất pháo hoa với ngòi nổ sao, ưu đãi nhiều như vậy, nói cho cùng chúng ta vẫn hời lớn.”

Cố Thành Lâm dựa lên ghế sa lon trên tay cầm một cái bàn tay cổ vũ (*), bộp lên lưng Hồ Tu bảo hắn câm miệng rồi liếc mắt sang Ôn Mộc ngồi ở bên cạnh, Ôn Mộc cũng đang nhìn anh, ánh mắt thấu triệt rõ ràng, ghé bên tai anh nói: “Pháo hoa rất đẹp.”

(*) bàn tay cổ vũ: 

img_3823

“Úi giời, anh nói hai đứa các cậu chim chuột có thể chú ý xíu được không? Những tên đàn ông độc thân lớn tuổi đang ở đây đấy.” Chia tiền xong, Hồ Tu cầm đàn ghi ta đi lên sân khấu nhỏ, kéo cái giá micro nói với Cố Thành Lâm, “Anh viết bài hát, cậu nghe rồi cho chút ý kiến.” Nói xong thì vừa đàn vừa hát, cả bài Cố Thành Lâm chẳng có hứng lắm, Ôn Mộc cảm thấy rất êm tai, còn vỗ tay theo nhịp điệu.

Lại giống như một đứa nhỏ, thảo nào chơi thân với Ông Đinh Đinh thế, mà mười tám tuổi vốn cũng không lớn, có thể là do mình quá già đời rồi? Cố Thành Lâm nghĩ, mình vậy mà biết cách kiểm điểm bản thân, ngạc nhiên thật.

Hồ Tu hát xong thì nhất trí khen ngợi, hắn hỏi Cố Thành Lâm mặt không hề cảm xúc: “Thế nào? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau luyện tập, rồi xin vào mấy hãng thu âm thử nhé.”

Cố Thành Lâm không chút khách khí: “Dở ẹc.”

Hồ Tu biết anh không nói ra được lời gì hay ho, nhưng không phản bác, hắn vẫn cảm thấy trình độ thưởng thức của Cố Thành Lâm rất cao.

Mấy chai bia cũng làm bầu không khí náo nhiệt lên, thành viên ban nhạc bắt đầu khoác lác rồi đàm đạo các kiểu, Ôn Mộc không biết tại sao lại bị đề cử lên sân khấu, Hồ Tu ở phía dưới ồn ào: “Hát đi hát một bài đi, Thành Lâm không hát thì cậu hát thay nó.”

Ôn Mộc cố nháy mắt cầu cứu Cố Thành Lâm: “Tôi hát bị lạc nhịp.”

Cố Thành Lâm nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không nhìn thấy.

tín hiệu cầu cứu của Ôn Mộc bị phớt lờ, chỉ có thể hào phóng chọn một bản tình ca ai cũng thích, vừa nghe tên, Tiêu Văn “chà chà” hai tiếng: “Bây giờ mấy đứa nhỏ yêu đương đều to gan như vậy à.”

“Thích quá, tao cũng muốn…” Hồ Tu nói còn chưa dứt lời, sắc mặt lại như xi măng phơi khô, Ôn Mộc quá đề cao mình, đây không phải lạc nhịp, cậu hoàn toàn không có nhịp điệu gì cả, ca từ sầu khổ, tràn ngập thâm tình, cổ họng Ôn Mộc thanh thuần sạch sẽ, ngoại trừ không nhịp điệu thì có thể nói là hoàn hảo.

Bài hát vừa kết thúc, Hồ Tu không còn muốn yêu nữa.

Ôn Mộc ngượng ngùng gãi lỗ tai: “Chắc hát dở lắm nhỉ.”

Những người làm âm nhạc, đối với những người hát lạc nhịp thì không khoan dung lắm, Hồ Tu nghĩ, hay là giờ vỗ tay một tràng để người khác khỏi lúng túng, tay còn chưa nâng lên, tiếng vỗ tay “Bộp bộp” đã lên tiếng, mọi người quay đầu, nghe thấy Cố Thành Lâm không phân thị phi trắng đen mở to mắt khen: “Hát hay lắm, không lạc nhịp.”