Nói đến biểu diễn tài nghệ, có thể phải lục lại thời gian lúc Ôn Mộc học tiểu học, đó là ngày quốc tế thiếu nhi, ở hội trường của trường học, cái trán đính một nốt đỏ, đọc diễn cảm thơ ca.
Ôn Mộc tiễn Cố Thành Lâm đến nhà hàng kiểu Tây, nghe Cố Thành Lâm gọi cho quản lý Trần để đổi ca, rồi nói với cậu, buổi tối khoảng chín giờ là có thể về đến nhà, anh sẽ đón xe về.
Thời gian hơi gấp gáp, Ôn Mộc đưa miếng dán chống sau cho Cố Thành Lâm, trên đường trở về nghĩ xem có thể biểu diễn cái gì, hay là về lấy viôlông? Nhưng đã rất lâu rồi cậu không đụng vào, không biết có thể kéo hết một ca khúc hoàn chỉnh hay không.
Lúc Hồ Dao Dao khiêu chiến với Ôn Mộc, cậu không để trong lòng, lúc này Cố Thành Lâm đột nhiên nhắc tới, cậu có chút không ứng phó kịp, Ôn Mộc vẻ mặt như đưa đám, nghĩ thẩm: Mình đúng là chẳng có tài nghệ gì.
Ôn Mộc suy nghĩ suốt đường đi, mới vừa vào sân liền thấy Ông Đinh Đinh chạy tới, Ông Đinh Đinh cảm thấy anh Ôn Mộc của nhóc đang ủ rũ, giơ hai tay, Ôn Mộc ôm nhóc, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn, ông nói anh Ôn Mộc hôm nay được nghỉ, phải đợi anh về ăn cùng.”
Ôn Mộc rất cảm kích Ông Thư Quốc nhớ đến mình, ôm Ông Đinh Đinh đi lên lầu một.
“Biểu diễn? Thi đấu với con nhóc họ Hồ đó hả?” Ông Thư Quốc bưng bát lên, kinh ngạc hỏi.
“Dạ.” Ôn Mộc cũng cảm thấy chuyện này buồn cười thật.
Nhiều ngày như vậy Ông Thư Quốc cũng nhìn ra rồi, hai đứa đều có ý với đối phương, đặc biệt là Cố Thành Lâm, hiếm thấy anh thân thiết với người khác, ông vốn còn muốn giúp đỡ thêm, bây giờ xem ra cũng không cần ông già này nhúng tay vào nữa: “Chắc là dỗ con bé chơi thôi nhỉ? Con cũng đừng để trong lòng.” Ông Thư Quốc trấn an cậu.
Ôn Mộc cũng không muốn để trong lòng, nhưng mà Cố Thành Lâm sẽ về xem cậu diễn.
Ăn xong cơm tối Hồ Tu đã ở trong sân chỉnh micro, Ôn Mộc vừa nhìn thấy trận chiến này đã hơi sốt sắng, cậu còn chưa nghĩ ra phải biểu diễn cái gì, Hồ Dao Dao đang luyện giọng, tuy rằng chỉ là hát nhạc thiếu nhi.
Khoảng hơn tám giờ, ban nhạc Hồ Tu đều đã tới, còn thiếu chỗ tay trống thôi, keyboard, bass, hát chính, tính cả Hồ Tu là năm người, nói là đến để cổ vũ cho công chúa nhỏ Hồ Dao Dao.
Ông Đinh Đinh thấy bọn họ nhiều người không phục, leo lên bục micro của Hồ Tu lớn tiếng kêu: “Anh Ôn Mộc cố lên!!”
Ôn Mộc vội vàng ôm nhóc xuống, lúng túng nói xin lỗi, Hồ Tu nói: “Xin lỗi gì chứ, cậu muốn biểu diễn gì đây? Bọn anh đệm nhạc cho, mấy ngày nay không đi diễn, ngứa tay quá.”
Cơm tối xong xuôi, hàng xóm láng giềng cũng nhàn rỗi tẻ nhạt, thấy có người biểu diễn, túm tụm lại xem.
Hồ Tu trước tiên cùng ban nhạc hát mấy bài, mãi đến tận chín giờ, Cố Thành Lâm từ bên ngoài trở về, cuộc so tài mới chính thức bắt đầu.
Hồ Dao Dao mặc một cái váy đầm xòe, đứng ở chính giữa, dùng âm thanh lanh lảnh nói: “Em muốn hát một bài tặng cho anh Thành Lâm mà em thích nhất.” Nói xong nhận được một tràng vỗ tay, cô bé thừa kế năng lực của anh trai, chẳng có chút bình tĩnh nào, tuy rằng chỉ là hát nhạc thiếu nhi. echkidieu2029.wordpress.com
Ca khúc non nớt vui vẻ, Ông Đinh Đinh vô tâm vô phế, nghe nhạc thiếu nhi êm tai quá cũng quên mất mình đứng ở phe nào, còn vỗ tay quá chừng.
Ánh đèn trong sân cũng không quá rực rỡ, Cố Thành Lâm đứng ở trong đám người, nhìn chằm chằm Ôn Mộc chuẩn bị lên bục biểu diễn, Ôn Mộc cầm lấy micro Hồ Dao Dao đưa, sốt sắng nói: “Tôi, tôi muốn mời, anh Cố Thành Lâm, nhảy một điệu.” Nói bỏ micro xuống, đi tới trước mặt Cố Thành Lâm, duỗi một tay ra với anh.
Không có dương cầm, thì dùng nhạc đệm của đàn guitar, nhịp điệu nhẹ nhàng, phóng khoáng không bị gò bó, mang theo phong tình của hải ngoại xa xôi, Ôn Mộc hướng bản tay về phía Cố Thành Lâm, nhìn thấy trong mắt anh lóe lên nhiều đốm đèn nhỏ.
Mười ngón quyện chặt vào nhau, thân thể dính sát, Cố Thành Lâm ôm eo Ôn Mộc, Ôn Mộc núi lên vai anh, chỉ là những bước nhảy đơn giản thường thấy trong các vũ hội, không có động tác khó, không có kiểu cách phức tạp, Ôn Mộc vốn tưởng rằng Cố Thành Lâm sẽ không nhảy, nhưng lại quên mất, Cố Thành Lâm cái gì cũng làm được.
“Tớ còn đang định dạy cho cậu.” Ôn Mộc không có sức mà cười cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Tớ chẳng biết biểu diễn gì cả, chỉ có thể cầu viện cậu đang đừng ngoài sân, có bị trừ điểm không?”
“Không trừ.” Động tác của bọn họ cũng không quá ghê gớm, giống như là hai người đang ôm nhau thủ thỉ.
“Cậu… Cậu hôm nay nói chọn tớ…” Ôn Mộc do dự vài giây, cuối cùng vẫn lớn mật hỏi, “Có phải là, thích tớ một chút rồi đúng không?”
“Phải.” Cố Thành Lâm không do dự nữa.
“Vậy, vậy chúng ta có thể hẹn hò chưa?” Tim Ôn Mộc bị vỗ một cái, cậu nhất thời kích động, thiếu chút nữa đạp lên chân Cố Thành Lâm.
“Trước tiên tôi hỏi cậu vài câu.” Cố Thành Lâm nhàn nhạt mở miệng.
“Cậu nói đi.”
Cố Thành Lâm hỏi cậu: “Tôi có trở thành viôlông không?”
“Không bao giờ, tớ bảo đảm.” Ôn Mộc rất chân thành.
“Cậu có thể thích tôi bao lâu?”
“Tớ sẽ mãi mãi thích cậu.”
“Cậu chắc chắn chưa?”
“Tớ chắc chắn.”
Cố Thành Lâm nhướn mày: “Không được, cậu viết giấy cam kết đi.”
“Còn, còn phải viết cam kết sao?”
“Ý kiến gì?”
“Không có, vậy, vậy tớ đi viết liền.” Ôn Mộc định đi ngay, trên eo lại bị siết chặt, hoàn toàn bị Cố Thành Lâm nhốt lại trong lòng, kề sát bên tai cậu nói: “Đọc nháp trước đi.”
“Đọc nháp…” Ôn Mộc suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi tên Ôn Mộc, hôm nay cam kết với anh Cố Thành Lâm, sẽ thích anh cực kỳ lâu, mãi đến tận tám mươi tuổi… Tám mươi tuổi đủ chưa?”
Cố Thành Lâm không lên tiếng.
“Chín mươi tuổi?”
Cố Thành Lâm vẫn không lên tiếng.
“Một trăm lẻ một tuổi có được chưa? Không thể nhiều hơn nữa đâu, không phải quá già rồi sao, đi không nổi.”
Cố Thành Lâm miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, tiếp tục.”
Ôn Mộc nhìn anh, con ngươi lóe lên ánh sáng vụn vặt: “Tôi, Ôn Mộc, hôm nay cam kết sẽ thích Cố Thành Lâm cực kỳ lâu, mãi đến tận một trăm lẻ một tuổi, đến khi chúng tôi đều già rồi, răng đều rơi hết, tôi vẫn sẽ cực kỳ thích anh ấy, yêu anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy cả đời, vĩnh viễn vĩnh viễn không rời xa…”
“Đùng —!”
“A a a a a pháo hoa!”
“Là pháo hoa thật đó! Có người đốt pháo hoa!”
Tiếng nổ to lớn cùng tiếng la kinh ngạc đồng thời vang lên, trong bầu trời đêm vạn trượng pháo hoa rực rỡ chói cả mắt, tất cả hàng xóm đang vây xem đều bị ánh sáng rực rỡ kia hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt Cố Thành Lâm ánh mắt sang lên, đột nhiên hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Ôn Mộc, thăm dò vào nơi sâu thẳm.
Mơ hồ nghe thấy bảo an tuýt còi, mơ hồ nghe thấy Hồ Tu che đôi mắt của hai đứa nhỏ, mơ hồ nghe thấy tiếng người trong ban nhạc nói may thế may thế, một tràng pháo hoa đổi lại ba màn biểu diễn.
Nhưng Ôn Mộc lại chẳng nghĩ được gì, cậu đáp lại nụ hôn của Cố Thành Lâm, khoang miệng thậm chí là thân thể, mỗi một góc đều như bị vây hãm.
Mãi đến khi màn pháo hoa kết thúc, đầu lưỡi ươn ướt dính nước bọt của hai người, bắt đầu xử lý tàn cuộc, Ôn Mộc chờ anh buông ra, mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta… có thể hẹn hò chưa?”
“Có thể.” Cố Thành Lâm nói.