Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 10




Lúc ba người đi về, Ôn Mộc đền cho Ông Đinh Đinh một cái bánh ngọt dâu tây giống y như cũ, suốt cả đường đi Ông Đinh Đinh căng thẳng tránh xa Cố Thành Lâm, chỉ lo cái hộp nhỏ trên tay bị phá hư.

Về đến nhà đã một giờ, Ôn Mộc thay quần áo, cứ cảm thấy cái nơi bị ngón tay Cố Thành Lâm ngón tay cọ ngứa ngứa, rõ ràng kem trên mặt đã lau sạch rồi, nhưng xúc cảm để lại vẫn làm hai gò má cậu nóng lên. Nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, trong tiệm bánh không có Ông Đinh Đinh, Ôn Mộc và Cố Thành Lâm liếc mắt đưa tình, rồi thuận theo đó mà hôn nhau, đầu lưỡi Cố Thành Lâm cạy hàm răng cậu, bá đạo xông vào vòm miệng cậu, xâm chiếm mỗi một góc.

“A… A a trời ơi…”

“A a… anh khỏe thật, lợi hại thật…”

Ôn Mộc vừa mới chuẩn bị trúc trắc đáp lại, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trong bóng tối cậu chớp mắt, hai lần, tiếng phản gỗ “kẽo kẹt kẽo kẹt” kèm theo tiếng thở dốc ngọt ngào lập tức chui vào lỗ tai cậu, Ôn Mộc nghe thêm hai phút, đột nhiên bật dậy, cậu ngửa đầu nhìn trần nhà, nóng từ đầu đến chân.

Trên lầu có… có người đang làm chuyện kia à?

Thiếu niên mười tám tuổi bình thường nên hiểu đều hiểu, Ôn Mộc đương nhiên cũng biết, cậu từng thấy bạn học chia sẻ video, giam mình ở trong phòng, đóng chặt cửa sổ kéo rèm xuống, lén lén lút lút.

Cách âm trong khu nhà chung rất kém, lầu trên càng làm hăng say, động tĩnh lại càng kịch liệt, lăn qua lộn lại đến mức giường cũng muốn rớt ra từng mảnh, Ôn Mộc cảm giác lỗ tai mình sắp chảy máu rồi, cậu vội vàng lấy điện thoại di động, liếc nhìn thời gian, hóa ra đã mười giờ tối, cậu ngủ rất lâu.

Ôn Mộc ngồi không yên, dù không phải xem trực tiếp nhưng cậu vẫn thấy xấu hổ, mang dép lê vào, định ra ngoài tránh một chút chờ hai vị kia kết thúc lại trở về ngủ. Chật vật đẩy cửa phòng ra, còn không biết đi đâu, chỉ nghe “lách tách” một tiếng, Ôn Mộc quay đầu, nhìn thấy cùng Cố Thành Lâm cách nhà mình mấy căn đang đứng hút thuốc.

Trăng sáng sao thưa, đứng ở ban công ngắm nhìn, gió đêm hè mát mẻ thư thái, thẩm thấu qua nước sơn đỏ cũ kỹ ngoài cửa sắt, ánh nhìn hỗn loạn giao nhau, mang theo chút bồng bột và ngây thơ của tình yêu thời niên thiếu, trong khoảnh khắc đó giống như mọi thứ đều ngừng lại, cho dù lúc đó không lập tức mở lòng, cũng có thể tại lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đối phương, nếu như không có tiếng kêu cao vút “Ưm a a mạnh quá” kia, tất cả đều rất tươi đẹp.

Ôn Mộc hối hận vì đã ra ngoài, bởi vì Cố Thành Lâm đi về phía cậu, ánh mắt sâu xa.

Ôn Mộc lúng túng chào hỏi: “Cậu, cậu còn chưa ngủ à.”

“Tôi mới vừa tỉnh.” Cố Thành Lâm nói.

“Tớ, tớ cũng vậy.” Bối cảnh vẫn như trước, tiếng thở gấp làm Ôn Mộc chỉ dám nhìn chằm chằm mũi chân mình, muốn đi, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội ở chung với Cố Thành Lâm, “Cậu cậu cậu, cậu ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Không biết có phải ảo giác của Ôn Mộc hay khôn, cậu cứ luôn cảm thấy trong giọng nói của Cố Thành Lâm mang theo tiếng cười.

“Ăn, ăn…” Cậu nói còn chưa dứt lời, mấy tiếng kêu trên lầu đột ngột ngắt lời mời của Ôn Mộc, sắc mặt Ôn Mộc rất phức tạp ngẩng đầu lên nhìn, rồi chuyển ánh mắt tới chóp mũi Cố Thành Lâm, “Vậy thì, vậy thì…”

“Muốn… A ưm em còn muốn a a…”



Tiếng cười trầm thấp ngắn ngủi truyền vào lỗ tai, Ôn Mộc vội vàng nhìn vào mắt Cố Thành Lâm, bắt lấy ý cười chợt lóe lên của anh, Ôn Mộc thực sự quẫn bách, không hề nghĩ ngợi túm lấy cổ tay Cố Thành Lâm vội vã xuống lầu: “Vậy, tớ mời cậu ăn khuya nhé.”

Ngồi trong một quán ven đường, Ôn Mộc mới phát hiện mình vẫn còn mặc quần pyjamas dép lê áo ba lỗ, may mà chỗ này không trang trọng, mọi người ăn mặc cũng không khác cậu là mấy, cũng không nhìn rõ cậu khác biệt chỗ nào.

Buổi tối mấy quán đồ nướng rất náo nhiệt, Ôn Mộc không biết ăn gì ngon, đưa thực đơn cho Cố Thành Lâm, Cố Thành Lâm tùy tiện gọi vài món, cũng không phải rất đói.

“Uống rượu không?” Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc gật đầu nói được.

Mới vừa gọi đồ ăn xong, liền nghe đến tiếng cãi vã cách đó không xa, Ôn Mộc nghe đại khái, hình như là bởi vì mấy đồng tiền lẻ, chửi thề hết bài này đến bài khác rất khó nghe, càng chửi càng náo nhiệt, trong phạm vi xung quanh mọi người đều vây xem, không có ý định can ngăn.

Ôn Mộc hỏi: “Không cần báo cảnh sát sao?”

“Không cần.” Cố Thành Lâm nói.

Bên đường là đồn công an, Ôn Mộc tưởng hẳn là cũng không có chuyện gì lớn. Đồ ăn được đem ra, hai người yên lặng ngồi ăn, kết quả bên kia càng đánh càng hăng, đã lật bàn luôn rồi, Ôn Mộc không bình tĩnh như Cố Thành Lâm, nghe thấy tiếng mắng chửi vẫn có chút hoảng loạn, mấy chai rượu vỡ rớt đầy sàn, Cố Thành Lâm nhìn thấy người đối diện giật mình.

May mà không lâu sau xe quân cảnh tới, quần chúng vây xem mới tản đi.

Ôn Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn, cậu ăn rất quy củ, cho dù là trong một quán ven đường, cũng có thể nhìn thấy được gia giáo rất tốt, Cố Thành Lâm vẫn còn đang quan sát cậu, đôi mắt theo ánh đèn lúc sáng lúc tối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khoảng một tiếng sau hai người đứng dậy, Ôn Mộc nghĩ hai vị trên lầu đã cày cấy xong rồi, liền hỏi Cố Thành Lâm: “Về hả?”

“Đi thôi.”

Trong hẻm tối thui không có đèn đường, Cố Thành Lâm tụt lại vài bước, đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy cậu có thích hợp với nơi này không?”

Ôn Mộc quay đầu lại, không thấy rõ vẻ mặt anh.

“Phòng cách âm rất kém, không có cái gọi là quyền riêng tư, hoàn cảnh nhốn nháo, đa số mọi người đều rất nóng tính, một hai lời bất hòa cũng có thể đánh nhau.”

“Tớ…”

“Cậu không thích hợp.” Cố Thành Lâm giúp cậu trả lời.

“Tôi khuyên cậu nên đi đi, ở lại chỗ này chẳng có ý nghĩa gì đâu.” Nói mấy câu liền vượt lên Ôn Mộc, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Cố Thành Lâm rũ mắt xuống, dừng lại.

Ôn Mộc nói không lớn: “Tớ biết tớ không thích hợp.”

“Từ trước đến giờ tớ chưa từng nghĩ mình phải phù hợp hay phải thích ứng với cuộc sống ở đây.”

Cổ tay được buông ra, Cố Thành Lâm cho là Ôn Mộc muốn đi, lại không ngờ tới, một giây sau đôi môi khép chặt bị chặn lại, trong cánh mũi truyền đến hơi thở bất ổn, đôi môi mềm mại run rẩy, nghe thật kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như muốn lao ra từ trong khoang ngực đối phương và tiếng hàm răng lập cập đánh vào nhau vì căng thẳng quá độ.

Cố Thành Lâm ngây ngẩn cả người vài giây, mãi đến khi Ôn Mộc thả ra mới phản ứng được.

“Tớ, tớ hi vọng cậu nhớ kỹ.” Ôn Mộc bình tĩnh lại, cố gắng để cho mình kiên cường hơn một chút, may là trong hẻm đủ tối, ai cũng không thấy rõ ai, vô tình khiến Ôn Mộc to gan hơn, “Tớ tới nơi này không phải là để thích ứng với cuộc sống, mà là bởi vì thích cậu, hi vọng có thể trở thành người thích hợp với cậu, chứ không phải cuộc sống ở đây.”

Nói xong cũng không đợi Cố Thành Lâm đáp lời, liền sốt sắng quay người chạy đi.

Cố Thành Lâm ở lại trong hẻm hút xong một điếu thuốc mới đi ra, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa phòng đóng chặt nhà Ôn Mộc, dập tắt tàn thuốc tiện tay ném vào thùng rác của nhà nào đó.

Giỏi thật, còn dám cưỡng hôn mình.