Ôn Mộc thay quần áo phục vụ, cảm thấy khá mới mẻ, Ôn Minh ngồi trên ghế salông trong văn phòng nói: “Cháu nhất định phải ở chỗ chú hai tháng?”
“Dạ!” Ôn Mộc cúi đầu kéo kéo tạp dề bên hông, cười nói: “Chú Hai chú yên tâm đi, cháu cảm thấy cháu có khả năng mà.”
“Đâu ra tự tin thế? Già đầu thế này đã vào bếp bao giờ chưa?” Ôn Minh đốt điếu thuốc, thổi ra vòng khói, “Đến lúc đó đừng khóc lóc than mệt, chú không phải ba mẹ cháu mà thương cháu đâu.”
Ôn Mộc chỉnh nơ trên cổ, nói khoác không biết ngượng: “Đừng có xem thường cháu, hai tháng sau cháu sẽ để chú nhìn cháu với cặp mắt khác, đến lúc đó chú muốn giữ cháu lại cháu cũng xem thường.”
“Ù ôi, cứng miệng thế.” Ôn Minh cắn điếu thuốc đứng lên, “Đi thôi, dẫn cháu đi tham quan.”
Hai giờ chiều, dưới lầu vẫn chưa có ai, Ôn Mộc đi theo sau chú Hai nhìn chung quanh, cậu năm nay mới vừa tròn mười tám, trước đây chưa từng vào quán bar, Ôn Minh bàn giao: “Ba mẹ cháu không muốn cháu tới đây, ở đây loạn lắm, ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có, nhưng dù gì cháu cũng lớn rồi, không thể cứ làm công tử bột mãi được, nếu như có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại cho chú, đừng chủ động gây sự, trước tiên phải học được cách chịu thua, không phải xảy ra chuyện chúng ta không giải quyết được, nếu như cháu sứt đầu mẻ trán, người đau chỉ có cháu thôi.”
Ôn Mộc nghe lời gật đầu.
Chú Hai dẫn cậu tới quầy bar, ban giám đốc nhìn thấy có người tới, nhanh chóng lại hỏi thăm: “Ôn tổng.”
“Cháu tôi, nghỉ hè tới làm thêm, giao cho cậu.” Ôn Minh giương cằm giới thiệu, “Quản lý Trần.”
Ôn Mộc gật đầu: “Quản lý Trần chào anh, em tên Ôn Mộc.”
Quản lý Trần sớm biết việc này, cháu trai của ông chủ nên không dám thất lễ, tiểu thiếu gia nhà giàu không biết dân gian khó khăn trước khi lên đại học tới đây trải nghiệm cuộc sống, quản lý Trần cười ha hả nói: “Gọi anh Trần là được.” Lại hỏi Ôn Minh, “Học pha chế rượu với Đại Lưu hả anh?”
Ôn Minh kéo cái gạt tàn thuốc trên quầy bar lại để dập thuốc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại ra vẻ cân nhắc: “Dã tâm lớn lắm.”
“Muốn rửa chén.”
Khóe miệng quản lý Trần co rúm, không hiểu nỗi lòng con cái nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống khó khăn, nhưng mà rửa chén thì không được, làm rơi vỡ không quan trọng, không nên để Ôn Mộc làm mấy việc tay chân, Quản lý Trần nghĩ tới nghĩ lui vẫn để cho Ôn Mộc cùng Đại Lưu học pha chế rượu, rượu đẹp đẽ còn mang phong cách tây, nghĩ Ôn Mộc sẽ thích. Ôn Minh không thường đến quán bar, dàn xếp xong xuôi cho cháu trai liền đi, đến buổi tối bốn, năm giờ, nhân viên phục vụ của quán bar bắt đầu lục tục đi làm, quản lý Trần dẫn Ôn Mộc dạo qua một vòng, sắp xếp cho cậu một cái tủ trong phòng thay quần áo, rồi tập hợp rồi tập hợp mọi người lại để giới thiệu Ôn Mộc.
Cái nơi ngày ngủ đêm bay này, đến khi phố lên đèn mới thấy náo nhiệt, Ôn Mộc đứng ở trong quầy bar nghe âm nhạc đinh tai nhức óc, giúp Đại Lưu đặt xô đá lên bàn, hỏi: “Anh Đại Lưu, nơi này mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy sao?”
“Chứ còn gì.” Đại Lưu hai mươi tuổi, ánh đèn lập lòe trên đỉnh đầu, mặt lớn eo thô, hình tượng bình thường tay nghề số một, hắn lắc lắc cái bình pha chế rất điệu nghệ, “Em vừa tới nên chưa quen, từ từ sẽ quen thôi.”
Ôn Mộc nhìn chằm chằm động tác lắc rượu liên tục than thở, đột nhiên nghe có người giục đơn: “Margarita bàn 703.”
Nghiệp vụ của Ôn Mộc còn chưa thành thạo, vội vàng tìm Đại Lưu lấy rượu, theo âm thanh đó mà ngẩng đầu, tay còn chưa đưa ra, lại đột ngột choáng váng. Người bên ngoài quầy bar hình như cũng chú ý tới cậu, con mắt đen đặc chỉ dừng lại trong giây lát, liền chợt lóe lên, cầm lấy rượu đặt lên khay rồi quay người đi.
Là Cố Thành Lâm.
Ôn Mộc không ngờ sau khi rời khỏi trường lại còn có thể gặp được anh.
Buổi chiều đầu tiên đi làm, bận đến ba giờ sáng, mí mắt Ôn Mộc đánh nhau tới tấp, Đại Lưu nói đây là chuyện bình thường, quen là được thôi, lại hỏi: “Em ở ký túc xá à?”
Ôn Mộc nói: “Em ở chung cư đằng sau quán bar, em mướn phòng ở đó.”
Đại Lưu thu dọn quầy bar: “Vậy em về trước đi, cũng không còn chuyện gì đâu, lão Trần nói giờ làm việc với em chưa?”
“Dạ rồi, chiều nay năm giờ.”
“Ừm, vậy em đi đi.”
Ôn Mộc liền giúp Đại Lưu rửa hai cái ly, vừa mới đi ra khỏi quầy bar mới sực nhớ quần áo của cậu vẫn còn nằm trong văn phòng Ôn Minh, cậu chạy lên lầu thay quần áo trước, rồi để gấp gọn đồng phục đặt ở trong tủ, xong hết mới đồng hồ, đã ba giờ rưỡi, giờ đang là giữa hè, Ôn Mộc từ phòng thay quần áo theo lối đi của nhân viên ra ngoài, phát hiện sắc trời đen kịt giờ đã xám trắng. echkidieu2029.wordpress.com
Cậu đứng ở cửa không đi, mãi đến khi có người lên tiếng, mới phản ứng được “À” một tiếng.
“Tôi nói tránh ra.”
Ôn Mộc nhanh chóng nghiêng người, rồi lập tức ngăn lại, hơi lo lắng chào hỏi: “Cố… Cố Thành Lâm.”
Cố Thành Lâm tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái mang theo găng tay plastic màu đen, anh không đặt điếu thuốc trong miệng, mà tùy ý để lửa đốt cháy một đoạn, bụi rơi trên mặt đất.
“Cậu làm việc ở đây à.” Ôn Mộc hỏi một câu phí lời.
Cố Thành Lâm mặt mày sắc bén, tướng mạo lạnh lùng, anh còn nói một lần nữa: “Tránh ra.”
Ôn Mộc lúc này mới ngượng ngùng đi ra ngoài cửa, nhìn theo Cố Thành Lâm đi vào từ lối đi nhân viên.
Anh ấy mới vừa đi ra vứt rác à… Ôn Mộc đi tới thùng rác dưới đèn đường, nhìn thấy một túi rác lớn mà Cố Thành Lâm đeo găng tay vừa mới ném xuống, thử dùng một tay nhấc lên.
Nặng thật, Cố Thành Lâm khỏe thật, Ôn Mộc ra kết luận, ghi nhớ ở trong lòng.