Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 33: Kể từ đầu cho cậu




Ba chúng tôi chen chúc trên tàu điện ngầm, như những con cá mòi lắc lư theo toa.

Nỗi nhớ lên men suốt một kỳ nghỉ, vừa ra khỏi trạm đã thấy Lý Miễn đứng đằng xa, vừa phấn khích vừa xấu hổ, không khống chế được bước chân phiêu phiêu. Lâm Hiếu Thành níu balo của tôi lại, nói: “Cậu có thể dè dặt chút được không?”

“Được rồi được rồi.” Lười cãi nhau với cậu ta, tôi đáp, vừa đi vừa nhón chân, tung tăng như quả thông trong má chú sóc, là điều không thể che giấu.

Nhưng cảm xúc không duy trì được quá 2 phút, tôi lập tức xụ mặt – vừa liếc mắt đã thấy Triệu Ngữ Tĩnh trong đám đông.

Đứng sau lưng cậu mấy mét, như âm hồn không tan. Bám theo chúng tôi từ lúc ra khỏi nhà ga cho tới khi vào tàu điện ngầm, lúc này, cô ta đang dựa vào ngã ba toa nhìn sang.

Tóc dài, để tóc mái, không cao, lọt thỏm trong đám đông càng thêm bé nhỏ. Gương mặt không một biểu cảm, nhưng đuôi mắt hơi rủ xuống, nhìn có vẻ vô tội, môi mỏng mím lại bướng bỉnh. Cô  ta vừa không có biểu cảm nhưng lại có quá nhiều biểu cảm, tôi nhìn đến ngẩn người.

“Làm gì thế?” Thằng oắt Lâm Hiếu Thành huých vào tay tôi, thấp giọng nói, “Đừng có nhìn chằm chằm người ta, không lễ phép.”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, lửa giận bùng lên: “Cậu biết cái quái gì, cô ta theo dõi người khác thì lễ phép chắc?”

“… Là người theo dõi cậu lúc trước đó à?” Lâm Hiếu Thành rướn người ngó nghiêng, chẳng buồn giả làm người văn minh nữa, khó tin nói, “Trông cũng không giống phường bắt cóc buôn người, rốt cuộc bám theo cậu làm gì?”

Tôi vô thức nắm lấy tay cầm vli, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Hỏi cậu đấy Lý Miễn.”

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Ngữ Tĩnh, nhíu mày không nói.

Trước kỳ nghỉ đông, mọi người vẫn còn là bạn, lúc ấy không có lập trường để chất vấn, chỉ biết kìm nén. Nhưng giờ đã khác, tôi không chỉ cảm thấy chạnh lòng, tức giận mà còn bốc hỏa nữa, nghĩ tới việc cô ta có thể dùng QQ của Lý Miễn là lại khó chịu, muốn làm rõ ràng.

Toa xe đông đúc hiển nhiên không phải nơi thích hợp, nhưng đã nói nước này thì phải nói cho rõ. Lâm Hiếu Thành nhìn hai bên, im lặng xoay người nghịch điện thoại, cũng biết thức thời đấy.

Đúng lúc này loa thông báo vang lên, tàu điện ngầm giảm tốc độ vào ga, mọi người bắt đầu di chuyển. Lý Miễn bỗng đưa tay vỗ vai Lâm Hiếu Thành, dặn: “Cậu xách vali của cô ấy về trước đi.”

Một giây sau nắm lấy cổ tay tôi, vội vàng chạy ra trước khi cửa đóng lại, cứ thế đi ngược dòng người.



Nói thật, tôi biết Lý Miễn đã lâu như biết chính con người mình, nên cũng biết rõ rất nhiều thói xấu của cậu.

Ví dụ như hồi nhỏ, cậu là chuyên gia độc mồm độc miệng, giống mọi đứa con trai của các cặp vợ chồng công nhân viên vào thời đại ấy, rất đáng ghét.

Lên cấp 2, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói và làm không thống nhất, chướng tính nhưng thích làm vẻ ngầu.

Thời gian bố mẹ cậu ly hôn, tôi vắng mặt, chỉ có thể tưởng tượng về cậu qua Ngô Thừa Thừa và Từ Chi Dương, tính cách thay đổi, nóng tính dễ kích động, cũng không cầu tiến.

Rồi sau nữa, tôi mới phát hiện tật xấu lớn nhất của Lý Miễn là thích giấu giếm, tự giải quyết tự tiêu hóa, nếu không hỏi thì sẽ chỉ nói cho bạn biết một câu trả lời.

Quay trở lại ngày hôm đó, Lý Miễn kéo tôi đi trong sân ga, đoàn tàu lướt qua bên cạnh, gương mặt của Triệu Ngữ Tĩnh biến thành hư không, cô ta trở tay không kịp.

Cảm giác như thoát khỏi sự theo dõi của gián điệp vậy, nhưng nghĩ lại, chúng tôi trốn cái gì? Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn của Lâm Hiếu Thành, ba chữ cùng bốn dấu chấm hỏi:

“Làm gì đấy????”

Tôi dừng bước, vùng tay sửa lại balo, lẩm bẩm: “Làm gì thế không biết?”

Cậu bình tĩnh tháo balo sau lưng tôi ra, đeo lên vai mình, cúi đầu nói: “Có muốn đi Trường Thành không?”

“Cái gì?” Không hiểu.

“Không phải đợt trước bảo nếu rảnh thì đi Trường Thành à, hay đi hôm nay luôn?”

“… Lý Miễn,” Tôi không phản bác, chán nản nói, “Có phải cậu không định nói chuyện của Triệu Ngữ Tĩnh không?”

“Không phải, là muốn kể từ đầu cho cậu.”



Đã 7 năm rồi mới lại đến Trường Thành, trời lạnh, người không đông.

Bậc thang đóng băng nên đi bộ rất khó, hơn nữa gió rất mạnh, suốt quãng đường tôi phải nấp sau lưng Lý Miễn, túm áo cậu nửa đi nửa trượt.

“Giờ còn trượt băng được không?” Câu hỏi len vào tai.

“Chắc là không, cậu dạy chẳng được gì.”

Cậu cười cười, hỏi lại: “Có còn cảm thấy sẽ bị đạp trúng lưỡi giày nữa không?”

“Chắc có.” Trong lòng vẫn bực bội, chờ Lý Miễn nói chuyện chính nhưng toàn nghe những chuyện râu ria, nên chỉ đáp qua loa.

“Này, cậu còn nhớ vì sao tớ dạy cậu trượt băng không?”

“… Để lừa dì Chu.” Tôi ngước mắt nhìn, “Đi tiệm net chơi nhưng sợ bị mắng, lấy tớ làm cớ.”

Chóp mũi Lý Miễn đỏ lên vì lạnh, nhưng da mặt càng thêm trắng. Cậu dừng lại, thở ra một làn sương: “Đúng thế, từ hồi đó bọn họ cãi nhau như cơm bữa, tớ sợ giẫm trúng mìn. Tớ thừa nhận mình dạy không tốt, là vì cố tình, cậu không học được thì tớ mới có cớ vẫn đến sân trượt băng, không cần phải ở lì trong nhà.”

“…” Tôi ngẩn người, hỏi ra thắc mắc đã lâu, “Thế rốt cuộc cậu có biết cua không?”

“Có ai trượt băng mà không biết cua hả?” Cậu cười tít mắt, tiện tay vẽ một vòng tròn, “Có lẽ trong sân trượt chỉ có mình cậu là không biết cua thôi, ừm, người ta trượt vòng tròn, còn cậu trượt đường kính.”

“Lý Miễn! Cậu đúng là…” Chợt không biết nói gì, tôi buông áo cậu ra xoay mặt đi, lẩm bẩm, “Chơi xấu.”

“Giờ có thể dạy cậu tiếp được rồi.”

“Không học.”

“Cậu nhìn này.”

“Tớ không nhìn.” Rất mạnh miệng.

Cậu cũng chẳng để ý, bước lùi ra mấy bước, “Bước chân bên ngoài đi lớn thế này, còn bước trong thì chậm lại, phối hợp xoay.”

“…”

“Nghiêng người tới.”

“… Nghiêng bên nào?” Cuối cùng vẫn vô thức bước theo.

“Trọng tâm chắc chắn sẽ hướng vào trong.” Cậu đứng sau lưng nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dẫn sang bên, cứ thế quay vòng trên những viên gạch đá có tuổi đời hàng trăm năm.

Đầu óc tôi cũng bị Lý Miễn làm quay cuồng, quên mất chủ đề này bắt đầu như thế nào, quên mất trọng điểm là cậu ấy sợ cãi nhau, không dám về nhà, trong ký ức tôi cậu vô tâm vô tư chạy chơi suốt ngày, nhưng thật ra chẳng vui vẻ gì.

Nếu Lý Miễn là người ôn lại chuyện xưa, thì có lẽ câu chuyện đã mờ dần từ lúc chưa tốt nghiệp tiểu học.



Mây đen tan biến, ánh dương chiếu rọi, cảm giác đã ấm áp hơn. Chúng tôi đi dọc theo tường thành quanh co, nghe cậu kể chuyện thời cấp 3.

Triệu Ngữ Tĩnh xuất hiện vào lúc này, bọn họ học cùng trường cùng lớp, cũng bị xã hội loại trừ. Lý Miễn cúp học đánh nhau, còn Triệu Ngữ Tĩnh người cũng như tên*, không thích nói chuyện, không đem tới cảm giác tồn tại, ban đầu cả hai không liên quan đến nhau.

(*Ngữ trong ngôn ngữ lời nói, Tĩnh trong tĩnh lặng.)

Sự việc sau đó phát triển y hệt tiểu thuyết học đường đầy rẫy trên mạng, có một lần Triệu Ngữ Tĩnh bắt gặp cậu đánh nhau. Vì lần ấy có người bị thương nên đã báo động lên Phòng Giáo dục cấp Quận, cộng thêm nhà trường muốn xử lý Lý Miễn từ lâu, thế là gọi những ai từng chứng kiến đến hỏi chuyện.

Trong phòng họp, thầy cô lãnh đạo, học sinh đương sự và phụ huynh ngồi chật kín. Triệu Ngữ Tĩnh bước vào, nghe hỏi xong thì nói: “Em không thấy bạn Lý Miễn ra tay.”

“Cậu nói gì hả? Bị mù à!” Đối phương tức điên, “Vậy tôi hỏi cậu vết thương trên đầu tôi từ đâu ra? Hai người học một lớp đúng không? Tính bao che nhau hả?”

“Em thật sự không thấy, thưa cô, em và cậu ấy cũng không quen biết, không cần nói dối.”

Đấy là sự thật, Lý Miễn làm gì biết trong lớp có bạn nữ như vậy, trong lòng cũng khó hiểu, tại sao bỗng dưng đi giúp cậu?

Nhưng cậu mặc xác quan tâm, tâm lý phản nghịch quá nghiêm trọng, mấy lần suýt bị đuổi học, đều phải nhờ dì Chu chạy vạy giải quyết.

Vì lúc ấy cũng đã gần thôi học nên đối phương cố ý làm to chuyện. Không ngờ lại nhảy ra một Triệu Ngữ Tĩnh, luôn miệng nói không thấy, khiến chuyện không thành.

Từ sau đó, hai người mới biết nhau.



“Gia cảnh Triệu Ngữ Tĩnh rất khó khăn, cô ấy lớn lên với bà nội, bố mẹ ly hôn sớm, mỗi người có gia đình riêng, không ai cần cậu ấy, chỉ chu cấp tiền.”

Lý Miễn nắm tay tôi dúi vào túi áo, nói tới đây thì siết chặt tay hơn, “Nói tóm lại là từ đó quen biết, có thể cô ấy cảm thấy đồng bệnh tương liên hoặc gì đó, tớ cũng thật sự cám ơn cô ấy, về sau cũng giúp nhau vài chuyện.”

“… Từ Chi Dương nói cô ấy thường đi theo cậu.”

“Ừ, tại cũng không có bạn mà.” Lý Miễn cau mày, sờ trán nói, “Nhưng hình như sau đó lại biến thành thói quen của cô ấy, tớ gặp cô ấy mọi lúc mọi nơi, như đến tiệm net là cô ấy sẽ ngồi bên cạnh cả đêm, tớ đổi tiệm net, cô ấy cũng đổi theo, đi hết các tiệm net trong khu. Tớ khuyên cô ấy về nhà, cô ấy nói không muốn về nhà, cũng không biết đi đâu.”

“Lần đó tớ đã thấy cô ấy ở tiệm net.”

“Ừ, tớ dần phát hiện cô ấy rất cố chấp, bắt đầu cảm thấy không ổn. Nhưng cô ấy như đâm đầu vào ngõ cụt, dù khuyên nhủ hay mắng mỏ đuổi cô ấy đi, thì cũng chỉ nhận về một câu: Không biết phải đi đâu nữa.”

Tôi im lặng lắng nghe, chợt cảm thấy thông cảm đôi chút. Trong hoàn cảnh tệ hại, đôi khi một người tình cờ xuất hiện cũng như cọng rơm cứu mạng để bạn nắm chặt, nếu không gạt đi thì sẽ ngày càng phụ thuộc.

Cũng như tôi bị cô lập xa lánh sau khi chuyển nhà, cái chìa tay của Lâm Hiếu Thành vô cùng đáng quý, xét phương diện nào đó mà nói đó cũng là cọng rơm của tôi.

Về sau bố mẹ đã giúp tôi thay đổi hoàn cảnh, Lâm Hiếu Thành cũng trở thành người bạn tôi quý trọng. Nhưng Triệu Ngữ Tĩnh không có cơ hội này, mặc mình rơi xuống hố sâu, như vậy sẽ có tình cảm gì với Lý Miễn đây?

Và ngược lại? Tôi nhìn cậu, cảm xúc ngày một chán nản.



Đi ra khỏi khu danh lam thắng cảnh, ngang qua một bãi đậu xe, tôi nhìn mãi, nhớ lại nơi xe buýt đậu hồi trước.

“Ở đó.” Lý Miễn chỉ tay, “Lúc ấy tớ cuống muốn chết, chạy về tới nơi người đầy mồ hôi, kết quả thấy cậu ở trên xe viết địa chỉ cho Lâm Hiếu Thành.”

Tôi bật cười, lơ đãng nói: “Tớ chỉ mới đứng trước cửa hàng nhìn quà lưu niệm, chớp mắt sau đã không thấy các cậu đâu.”

“Tớ cũng chỉ mới đi mấy bước, ngoái lui đã không thấy cậu đâu.” Giọng nhỏ dần, cậu tiến tới vỗ nhẹ vào gáy tôi:

“May là bây giờ vẫn ở đây, không lạc nữa rồi.”