Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 12: Windows 98




“Bật nước nóng hộ em với.”

“Ừ… Hả?” Câu trả lời rõ là không chú tâm của anh vọng đến từ phòng khách.

“Bật công tắc nước nóng giúp em, em với không tới.”

Vừa nói tôi vừa rướn người ra khỏi nhà tắm, phát hiện người này đang ngồi trên ghế, tập trung lau một chiếc hộp bánh.

Qua họa tiết và màu sắc có thể nhận ra nó đã cũ, phủ một lớp bụi xám.

“Đây không phải là hộp đựng băng cát-sét à? Để ở dưới gầm giường, anh lấy ra hả?”

“Ừ, anh tìm băng cát-sét của mình.”

Tôi nhìn anh cẩn thận mở nắp hộp, mím chặt môi như đang nhìn vào quá khứ của mình, không kìm được bật cười, sau đó nói: “Anh bật nước nóng giúp em được không, em muốn tắm.”

“Ồ, album đầu tay của Kiệt Luân, mùa đông năm 2000.”

“…” Đúng là đã chìm trong miền ký ức rồi, tôi mất kiên nhẫn hét lên, “Máy nóng lạnh!”

“Đợi chút.”

“Anh nhanh lên, lạnh lắm rồi.”

“Đây đây.” Cuối cùng anh cũng đặt hộp băng xuống, đứng dậy đi tới.

Ổ cắm của máy nóng lạnh cao gần sát trần nhà. Anh thân cao, chỉ cần giơ tay là chạm tới, nhưng đúng lúc này bỗng khựng lại, cụp mắt nhìn tôi như muốn kiếm chuyện: “Thế anh đi vắng thì em làm thế nào? Không tắm luôn à?”

Tôi thừ người, ghét nhất là giả thuyết kiểu gia trưởng như thế, trả lời “Không phải anh đang ở nhà đấy sao?”

“Anh nói là nếu?”

“…”

Câu hỏi y như trường hợp một đứa con trai mở nắp chai nước giúp bạn, kiểu gì cũng lẩm nhẩm một câu, nếu không có tớ mở giúp thì cậu làm thế nào?

Chết khát, đã được chưa.

“Được rồi được rồi, không cần anh nữa, phiền quá.”

Nói đoạn, tôi cầm bàn chải đánh răng của anh trong cốc sứ, nhón chân chạm vào chốt điện, *cạch* một tiếng bật công tắc. Toàn bộ quá trình rất thành thạo, hoàn thành trong một lần chỉ trong ba giây.

“… Còn dám dùng bàn chải của anh, hay quá ha.”

“Anh không ở nhà thì làm thế đấy.”

Tôi cột tóc lên chuẩn bị đi tắm, qua tấm gương thấy anh vẫn còn tức tối, rồi bất thình lình thốt ra một câu: “Nhẽ ra anh nên biết em có đầu óc xấu xa từ hồi chơi trò đó mới phải.”

“Hả?” Tôi dừng lại, nhớ lại rồi cười đáp, “Anh vẫn nhớ chuyện này à?”



Mùa thu năm 2000, nghỉ hè trôi qua, lớp 6 bắt đầu.

Hồi ấy áp lực chuyển cấp đâu có nhiều, thay vào đó, tôi có nhiều thời gian hơn cho riêng mình, và tất cả đều dành vào Windows 98. Làn sóng ập đến như vậy đấy, những chiếc máy tính vốn chỉ cung cấp cho phòng máy đột nhiên bắt đầu xuất hiện trong các hộ gia đình bình thường.

Nhà Lý Miễn có, nhà Từ Chi Dương cũng có. Nhưng chúng tôi đã quen coi nhà của Từ Chi Dương là căn cứ, nên thường tụ tập tại nhà cậu ấy nghịch máy tính.

Game một người chơi rất phổ biến trong giới học sinh, con gái lại càng thích chơi những trò mô phỏng kinh doanh. Hồi ấy, tôi và Ngô Thừa Thừa thích nhất là chơi The Sims, tạo nhân vật, trang trí nhà cửa, thành lập gia đình, chìm đắm trong mê mệt.*

(*The Sims (phiên bản Trung quốc) được phát hành lần đầu tiên vào ngày 7 tháng 4 năm 2000, trên hệ điều hành Microsoft Windows.)

Và tất nhiên Lý Miễn và Từ Chi Dương chẳng hứng thú với kiểu trò chơi gia đình này, nhưng không dám cướp máy tính, lần nào cũng đành ngồi trong phòng khách chơi máy chơi game cầm tay. Có một lần nọ, hai cậu ấy nghỉ giữa hiệp, đứng sau lưng chúng tôi thong thả uống nước ngọt.

“Ồ, người này bị mắc kẹt ở bể bơi không lên được.” Lý Miễn nhìn cảnh trò chơi trên màn hình, nói.

“Đúng thế.” Từ Chi Dương cũng lại gần, mùi bột giặt trên người cậu ấy thơm ghê, “Có nhắc nhở kìa, đã sắp hết thể lực.”

Ngô Thừa Thừa ngồi cạnh tôi, chống cằm kỳ vọng: “Đúng, bơi thêm chốc nữa là sẽ chết thôi.”

“Hả?”

Hai chàng trai khó hiểu. Thế giới của họ chỉ có hai điều là giết kẻ thù và cứu đồng đội, không hiểu được hành động sát hại người thân trong gia đình.

“Khương Lộc nghĩ ra cách chơi đó, thông minh không.” Thấy nhân vật trong trò chơi đã thoi thóp, Ngô Thừa Thừa hớn hở giải thích:

“Dụ người nam này đi bơi, sau đó hủy thang, thế là anh ta sẽ bị nhốt bên dưới cho tới khi kiệt sức, như vậy cô gái này sẽ được tự do.”

Phía sau im lặng thấy rõ, như thể đứng hình vậy, chỉ nghe được mỗi tiếng hít thở.

Tôi còn lấy làm đắc chí nữa chứ, nhưng khi nghe Ngô Thừa Thừa nói xong lại cảm giác không ổn, ngoái đầu bổ sung: “Không phải tự tớ nghĩ ra, mọi người đều chơi như vậy mà.”

Lý Miễn cầm chai nước ngọt, một lúc sau mới đánh giá: “Quá ác.”

Lại còn vỗ vai Từ Chi Dương: “Về sau tránh xa cậu ấy ra.”

“Này Lý Miễn!” Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi!

Tôi định bốp trả nhưng không nghĩ ra từ, bỗng thấy Từ Chi Dương làm vẻ thông cảm, nhìn nhân vật đã chết trên màn hình, miễn cưỡng giảng hòa: “Trò chơi thôi mà.”

“Đúng, mấy trò của các cậu cũng đánh đấm chém giết, không phải còn ác hơn à?”

Lý Miễn không trả lời, đứng dựa vào cửa cười cười, tên này ngứa đòn chọc tôi đây mà. Từ Chi Dương lại nghiêm túc hỏi: “Nhưng tớ không hiểu, vì sao phải giết người này?”

“Hả?” Khó giải thích thật, cũng giống như phim cung đấu vậy, đã liên quan đến điểm mù kiến thức của tụi con trai thì không bao giờ phân biệt tuổi tác, “Thì bọn tớ không thích ghép cặp do game đưa ra, làm vậy thì có thể đổi sang người khác.”

“À…” Cậu đổ người tới trước, nhìn kỹ vào màn hình. Đang lúc phân tâm, tôi lại ngửi thấy mùi hương ban nãy, rất giống mùi thảo mộc, không khỏi hỏi: “Cậu dùng bột giặt nhãn hiệu gì vậy?”

“Tớ không rõ.” Cậu kéo cổ áo lên ngửi, “Sao à?”

“Mùi thơm, Thừa Thừa cậu có ngửi thấy không?”

Ngô Thừa Thừa hít sâu một hơi, vẻ mặt “có ngửi thấy gì đâu” nhưng mồm thì vẫn nói: “Đúng là thơm thật, lát nữa vào phòng tắm xem thử, có khi là bột giặt nước ngoài đấy.”

Thế là hôm đó trước khi về nhà, tôi có đi xem thật, song chỉ là nhãn hiệu bình thường.

Mà thú vị ở chỗ, không chỉ mỗi mình tôi đi xem.



Học kỳ vừa rồi trôi qua chỉ trong một chớp mắt, không có gì hay ho để kể. Đến bây giờ nhìn lại, tôi luôn có ấn tượng công nghệ phát triển rất nhanh kể từ sau năm 2000, bởi vì liên tục có nhiều thứ mới mẻ thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Từ góc độ môi trường tổng thể, các trường đại học trong nước là những nơi đầu tiên tiếp cận Internet. Từ phòng học điện tử đến phòng máy vi tính, từ máy tính gia đình đến tiệm net, mỗi giai đoạn thay đổi đều có tôi góp mặt, hơn nữa nhờ phúc của Lý Miễn mà tôi đã gia nhập cộng đồng mạng từ rất sớm.

Đó là vào một ngày sau ngày đầu năm mới, khi trường đại học sắp đóng cửa.

Buổi tối cuối tuần, tôi xuống lầu mua đồ ăn vặt, mới xách bịch ni lông đi ra thì nhìn thấy Lí Miễn vội vàng đi về phía cổng trường.

Tôi gọi cậu lại, nhưng tiếng gọi đã bị gió xua tan. Tôi tò mò, lặng lẽ đi theo, ra khỏi cổng trường, rẽ trái, bước vào một khu nhà trệt.

Đường đất chật hẹp, dây điện chằng chịt khắp nơi rất đáng sợ, càng đi vào trong càng ít người, cho tới khi nhìn thấy bức tường bê tông xám xịt viết mấy ký tự lớn màu đỏ: tiệm internet, tiếp theo là một mũi tên chỉ tới cửa nhỏ bên cạnh.

Lý Miễn vén tấm rèm cửa dày cộp lên, lách người đi vào. Tôi chạy tới toan gọi cậu ta lại, nhưng vẫn bị chặn ở ngoài.

Trời sắp tối, tôi đi vòng vòng tại chỗ trên nền tuyết, muốn vào nhưng không dám, muốn đi lại không yên tâm. Phân vân một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng lấy được dũng khí, vừa định đẩy cửa thì có ai đó từ bên trong đi ra.

Tôi giật mình, vô thức lùi về sau, ai dè lại thấy Từ Chi Dương chỉ mặc áo len đang run lập cập, cậu ngạc nhiên khi trông thấy tôi: “Lộc Lộc? Sao cậu lại ở đây?”

Gương mặt quen thuộc ấy bỗng khiến tôi thấy buồn ghê gớm, dẩu môi nói: “Hai cậu ở đây làm gì? Lúc nãy tớ thấy Lý Miễn vào, đây là chỗ nào?”

Quả thật không giống nơi tốt đẹp gì cho cam.

“Chuyện đó, cậu vào trước đi, ngoài này lạnh lắm.” Từ Chi Dương ấp úng, không biết giải thích thế nào, “Là tiệm net, chơi máy tính.”



Căn phòng nhỏ ấm áp, dưới ánh đèn vàng là những chiếc máy tính.

Có các tấm ngăn dựng trên mặt bàn, có dán số ghế màu đỏ, trông khá giống phòng máy tính, dừng ở màn hình khởi động của Windows 98.

Có nhẽ vì sắp đến lễ nên chẳng có mấy ai, nơi này khá yên tĩnh. Có một người trông có vẻ là sinh viên đại học ngồi ở quầy lễ tân, nhìn tôi không nói gì.

Theo Từ Chi Dương vào trong, mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng Lý Miễn: “Mua về nhanh thế?”

“… Lộc Lộc bám theo cậu mà cậu không phát hiện ra hả?”

Từ Chi Dương oán trách, khẽ nhích người sang bên, để tôi nhìn rõ hàng người trước mặt.

Ngụy Tiêu, Ngô Thừa Thừa, Lý Miễn đồng loạt ngẩng đầu lên, ngoài ra còn có một ghế trống, chắc là của Từ Chi Dương.

Mọi người trợn mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.