Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Kiều vừa tỉnh dậy đã vô thức sờ sờ điện thoại di động bên gối, lại phát hiện ra quả nhiên nó đã hết pin tự tắt nguồn rồi. Ngay sau đó, cô nghe tiếng cửa mở ra rồi lại đóng lại, đi kèm với đó là tiếng nói chuyện khe khẽ như cố ý đè thấp giọng xuống vậy.
Ôn Kiều ngồi dậy trên giường gọi với ra ngoài cửa một tiếng: "Bình An?"
"Chị dậy rồi à? Em và anh rể đi xếp hàng mua bánh bao chiên về rồi này." Cô vừa dứt lời thì Bình An xuất hiện ngay cửa với một túi bánh bao chiên.
Anh rể á?
Ôn Kiều ngẩn người, sau đó nhìn thấy Tống Thời Ngộ được Bình An gọi là "anh rể" đang xách một suất hoành thánh nhỏ và mấy cốc sữa đậu nành xuất hiện sau lưng cậu bé.
Tống Thời Ngộ tự nhiên như không giúp Bình An đặt bữa sáng lên bàn rồi thoăn thoắt lấy bát ra, mở bao rồi đổ đồ ăn ra bát: "Em dậy đúng lúc đó, không cần phải đánh thức nữa. Mau dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi."
Ôn Kiều cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình bây giờ không hề chân thực chút nào: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tống Thời Ngộ tạm thời dừng động tác trên tay lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi đáp: "Chín rưỡi rồi."
Ôn Kiều đờ đẫn hỏi: "Vậy anh không đi làm hả?"
Tống Thời Ngộ đáp: "Lát nữa anh đi. Anh chờ em đi cùng." Anh dừng lại chốc lát rồi bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, hôm nay Bình An cũng tới công ty với anh."
Ôn Kiều "Hả?" một tiếng: "Bình An tới công ty với anh á? Làm gì vậy?"
Tống Thời Ngộ lời ít ý nhiều: "Chơi."
Ôn Kiều: "..."
Cô quay sang nhìn Bình An.
Cậu bé đang tròn mắt nhìn cô, trong mắt đầy vẻ chờ mong: "Chị, em có được đi không ạ?"
Tất nhiên là Ôn Kiều không từ chối cậu bé được. Cô nhìn Tống Thời Ngộ: "Có làm phiền anh làm việc không?"
Tống Thời Ngộ đáp: "Công việc của anh không bận đến vậy đâu. Anh có thể dẫn em ấy đi dạo quanh công ty một chút. Em ấy cũng có thể đọc sách và làm bài tập trong lúc anh bận làm việc. Dù sao thì cũng tốt hơn là cứ chờ trong quán mà."
Anh nói vậy cũng đúng. Ôn Kiều vẫn luôn lo lắng chuyện để Bình An chờ đợi trong quán mãi sẽ làm cậu bé mất đi rất nhiều niềm vui. Thế nên tất nhiên cô sẽ rất vui mỗi khi có cơ hội để cậu bé được đi chỗ khác.
Thế nên Ôn Kiều gật đầu đáp: "Vậy cũng được."
Tống Thời Ngộ nói: "Em đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi đã, nếu không lát nữa sẽ nguội mất. Anh về bên nhà lấy cái ghế qua."
Chờ anh đi rồi, Ôn Kiều mới vén chăn lên xuống giường hỏi Bình An: "Sao em lại gọi anh ấy là anh rể vậy? Anh ấy bảo em gọi hả?"
Bình An thật thà gật đầu một cái.
Ôn Kiều xoa đầu cậu bé: "Em thích anh ấy đến vậy hả? Anh ấy nói em làm gì là em làm theo vậy?"
Bình An nhìn Ôn Kiều rồi nghiêm túc giải thích: "Em và anh rể đối xử tốt với nhau là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy ạ."
Cậu bé cứ anh rể anh rể hoài, gọi cực kỳ thuận miệng.
Ôn Kiều bật cười. Nghe Bình An nói thế, trong lòng cô thật sự rất ấm áp. Cô lại xoa xoa đầu cậu bé rồi mới đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó ba người quây quần bên bàn ăn sáng. Bữa sáng hôm nay gồm bánh bao chiên, hoành thánh, có cả sữa đậu nành nữa.
Ôn Kiều lại hỏi: "Vậy bao giờ Bình An về?"
Tống Thời Ngộ đáp: "Chờ anh tan làm rồi tối nay chúng ta ra ngoài ăn bữa tối. Anh sẽ tới đón em. Chúng ta chưa ăn cơm chung với nhau lần nào đâu nhé."
Ôn Kiều cắn một miếng hoành thánh, lại húp một ngụm canh rồi mới đáp: "Chẳng phải bây giờ đang ăn chung đó à?"
Tống Thời Ngộ nhìn nàng một cái: "Như này đâu có tính."
Tất nhiên Bình An chẳng có ý kiến gì. Cậu bé chỉ cần biết đi theo là có ăn là được rồi.
Ăn sáng xong, "một nhà ba người" sửa soạn ra ngoài. Bình An còn nhỏ nhưng bước chân rất lớn. Cậu bé đeo cặp sách đi trước nhất.
Tống Thời Ngộ đi phía sau nắm cực kỳ tự nhiên lấy tay Ôn Kiều, cảnh tượng ấm áp như ba mẹ đưa con nhỏ đi học vậy.
...
Tống Thời Ngộ lái xe đưa Ôn Kiều đến cửa quán. Sau khi Ôn Kiều xuống xe, Bình An chuyển từ ghế sau lên ghế phụ lái.
Ôn Kiều quay lại dặn dò Bình An đôi câu: "Nếu ở đó chán quán thì em cứ gọi cho chị, chị đến đón em."
Thật ra lời này của cô rất thừa thãi vì Bình An là đứa trẻ sẽ không bao giờ để bản thân cảm thấy nhàm chán. Chỉ là cô cứ như chưa nói ra là chưa yên tâm vậy.
Tống Thời Ngộ lên tiếng: "Em yên tâm, em ấy sẽ không chán đâu."
Bình An mím môi cười.
Ôn Kiều liếc nhìn Tống Thời Ngộ một cái, rồi xoa đầu Bình An cười nói: "Vậy em chơi vui vẻ nhé."
Bình An ngoan ngoãn gật đầu: "Hẹn gặp lại chị ạ."
Ôn Kiều khoát khoát tay tạm biệt cậu bé sau đó đóng cửa xe lại.
Tống Thời Ngộ nói: "Vậy bọn anh đi trước đây. Buổi tối gặp lại em."
Cô vừa gật đầu vừa lùi về phía sau một chút rồi dõi mắt nhìn chiếc xe xa dần.
"Chị Ôn Kiều! Vừa rồi là anh Thời Ngộ hả?" Chẳng biết Ôn Hoa chạy từ đâu ra hỏi.
Ôn Kiều ừ một tiếng rồi đi vào quán.
Ôn Hoa đuổi theo hỏi: "Anh ấy chở Bình An đi đâu thế?"
Ôn Kiều đáp: "Tới công ty anh ấy... Tham quan."
Lúc trả lời, cô đã uốn lưỡi đổi "đi chơi" thành "tham quan".
Ôn Hoa cười hì hì hỏi: "Chị Ôn Kiều, có phải chị và anh Thời Ngộ ở bên nhau rồi không?"
Ôn Kiều cũng không gạt cậu ấy mà thoải mái đáp: "Ừ, bọn chị ở bên nhau rồi."
Dù sao thì ngày nào Tống Thời Ngộ cũng chạy qua chạy lại xung quanh cô cả ngày lẫn đêm, muốn gạt cho qua chuyện cũng không gạt nổi.
Ôn Hoa lập tức vui sướng nhảy cẫng lên, hai mắt toả sáng: "Thật hả?!"
Cậu ấy thật lòng vui cho Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ: "Tiếc rằng quán nhiều việc quá. Hay chúng ta ra ngoài ăn mừng một bữa đi?"
Ôn Kiều cười rộ lên: "Bữa ăn này cứ ghi sổ cái đã, chờ có thời gian nhất định chị sẽ mời em ăn."
Nói xong, cô mở cửa đi vào quán.
Buổi trưa chỉ có cô, Ôn Hoa và Lưu Siêu ở trong quán. Trần San San và Chu Mẫn đều nghỉ.
Ôn Kiều để Ôn Hoa đứng bếp xào nấu, còn mình thì đứng bên cạnh hướng dẫn. Lưu Siêu thì chờ đóng gói.
Bây giờ đơn đặt hàng vào buổi trưa ở quán bọn họ càng ngày càng nhiều. Lưu Siêu đi ship hàng không xuể, hơn nữa cô cũng không nhận nổi đơn trên WeChat nữa nên quyết định đăng ký tài khoản trên ứng dụng đặt đồ ăn luôn. Mặc dù làm vậy sẽ bị trừ phần trăm nhưng Ôn Hoa và Lưu Siêu sẽ không cần phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài giữa trưa nắng cháy đầu nữa, cũng thoải mái hơn nhiều.
Khách hàng qua WeChat cũng bảo quán hãy bán qua ứng dụng đặt đồ ăn đi, dù sao thì giá cả trên ứng dụng cũng bằng giá tại quán.
Thế nên bây giờ mỗi buổi trưa quán sẽ có trung bình tám chín mươi đơn hàng, hơn nữa vẫn còn đang tăng ở mức độ ổn định.
Giờ Ôn Hoa đã thành thạo hơn trước nhiều rồi nên Ôn Kiều lại tăng thêm lương cho cậu ấy.
Ban đầu Ôn Hoa còn chối không nhận, dù sao thì quán cũng đã bao ăn rồi, tiền thuê chỗ ở của cậu ấy cũng rẻ, nhu cầu sống lại thấp. Cậu ấy mới làm việc chưa đầy nửa năm mà Ôn Kiều đã tăng tiền lương hai lần rồi. Tiền lương của cậu ấy bây giờ đã cao gấp đôi tiền công làm thợ xây ở nhà, vả lại hồi mới tới cậu ấy chẳng biết gì cả. Ôn Kiều đã cầm tay chỉ bảo cho cậu ấy từng chút một, không hề giấu diếm chút nào, chỉ sợ cậu ấy không học được thôi. Chỉ riêng mỗi tay nghề đã là vô giá rồi, thế nên Ôn Hoa biết ơn Ôn Kiều từ tận đáy lòng.
Cậu ấy cũng biết lúc mở quán Ôn Kiều phải vay mượn, hiện tại đang thiếu nợ nên lại càng không muốn được tăng lương.
Ôn Kiều nói: "Trả cho ai bao nhiêu tiền chị biết rõ trong lòng cả. Bây giờ việc làm ăn buôn bán của quán mình ngày càng tốt hơn không thể không cảm ơn nỗ lực và kiên trì của mọi người. Nếu chị đã quyết định tăng lương cho em thì em cứ yên tâm nhận đi. Chờ đến khi một mình em có thể xử lý được hết đơn hàng buổi trưa thì chị sẽ cho em làm quản lý. Đến lúc đó em có thể công khai quản lý các nhân viên khác trong quán rồi."
Ôn Hoa nhìn Ôn Kiều với ánh mắt không dám tin, cảm thấy hình như mình đang nằm mơ: "Quản lý ấy ạ?"
Ôn Kiều cười đáp: "Đúng thế, chị định tuyển thêm hai nhân viên nữa để xử lý các đơn hàng mang về. Đến lúc đó trong quán sẽ có khá nhiều nhân viên, tất nhiên cũng phải có người quản lý chứ."
Mặt tiền quán cơm của Ôn Kiều không lớn lắm nên dù có mở rộng kinh doanh thì trong quán cũng chẳng ngồi được quá nhiều người. Hơn nữa gần đây liên tục có khách hỏi quán có ship hàng không nên Ôn Kiều định mở rộng mảng này luôn.
Ôn Hoa ngơ ngác hỏi cô: "Không phải quản lý quán là chị Ôn Kiều sao?"
Ôn Kiều cười rộ lên: "Chị là bà chủ, em là quản lý. Em quản lý những nhân viên khác, chị quản lý em. Hai việc này không mâu thuẫn gì với nhau cả."
Ôn Hoa vẫn hơi tự ti: "Vậy... Em, em có làm nổi không?"
Từ bé đến giờ ngay cả cán bộ lớp cậu ta cũng chưa đảm nhận bao giờ. Ai mà ngờ được rằng chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành quản lý quán ăn rồi đâu? Mặc dù chỉ là quản lý mấy nhân viên thôi nhưng cậu ta vẫn cảm thấy chột dạ, trong sự chột dạ lại chứa cả hưng phấn và kích động.
Ôn Kiều nói với vẻ khích lệ: "Chị đã quan sát em lâu lắm rồi. Em sẽ làm được. Bản thân em vốn thông minh, dù mới đầu chưa ổn thì từ từ rồi cũng sẽ học được thôi. Chị tin em."
Chỉ một câu chị tin em thôi đã làm hốc mắt Ôn Hoa đỏ lên, hồi lâu không nói nên lời. Cậu ấy hạ quyết tâm nhất định phải nỗ lực để không phụ tình thương và niềm tin mà Ôn Kiều dành cho mình.
Sau khi Ôn Kiều tiết lộ cho Ôn Hoa thông tin muốn thăng cậu ấy lên làm quản lý, Ôn Hoa càng ra sức làm việc hơn, trông như trưởng thành sau một đêm vậy, không còn tung tăng như trước nữa.
Buổi trưa, Ôn Kiều tranh thủ chút thời gian phỏng vấn ba người, sau đó chỉ chọn một cô gái hai mươi tuổi tên là Chu Mộng Linh. Sau khi giải thích điều kiện và quyền lợi, cô để cô ấy đi làm luôn ca tối nay.
Cô không để Ôn Hoa làm cơm trưa nữa mà gọi gà rán bên ngoài về cho mọi người cùng ăn.
Bình thường Ôn Hoa và Lưu Siêu toàn ăn trong quán, hiếm lắm mới được ăn ngoài nên cả hai đều rất vui.
Ôn Kiều gọi chân gà hoàn toàn là vì trưa nay Tống Thời Ngộ và Bình An cũng ăn gà rán.
Chẳng qua khác ở chỗ Tống Thời Ngộ dẫn Bình An ra ngoài quán ăn sau đó chụp ảnh gửi cho cô.
Ôn Kiều nhìn mà phát thèm. Cô cũng không phải người keo kiệt trời sinh, bây giờ đã có tiền trong tay rồi nên cũng thoáng hơn trong việc chi tiền cho các khoản ăn uống may mặc. Thế là cô gọi gà rán về ăn chung với Ôn Hoa và Lưu Siêu luôn. Cân nhắc đến sức ăn thường ngày của Ôn Hoa và Lưu Siêu nên Ôn Hoa đã gọi luôn suất cho năm người. Cả ba người đều ăn rất no và thoả mãn.
Ăn xong, không cần Ôn Kiều phải động tay, Ôn Hoa và Lưu Siêu đã dọn dẹp cả quán gọn gàng sạch sẽ rồi. Dọn xong bọn họ cũng về nghỉ trưa luôn.
Ôn Kiều về nhà tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm lên giường gọi video cho bà nội.
Năm ngoái Ôn Kiều đã đổi chiếc điện thoại di động dành cho người cao tuổi của bà nội thành điện thoại thông minh cả nghìn đồng rồi. Ban đầu bà nội không chịu dùng, cảm thấy mình không thể dùng được chiếc điện thoại đắt như vậy. Nhưng sau khi được Ôn Kiều dạy cho cách xem video ngắn và phim truyện trên điện thoại, bà ấy dần thích mê. Bây giờ rất ít khi bà ấy rời tay khỏi điện thoại, thế nên khi Ôn Kiều gọi video đến, bà nội bắt máy rất nhanh.
Khuôn mặt bà nội xuất hiện trên màn hình, dí lại rất sát, trên mặt là nụ cười vui vẻ: "Kiều Kiều hả? Sao lại gọi video cho bà vậy? Cháu ăn cơm chưa?"
Bà nội bị liệt nửa người nên giọng nói cũng bị ảnh hưởng, mới đầu không nói nhanh được, cách phát âm cũng khá quái dị. Chỉ là bà ấy không ngại, vẫn luôn cố gắng luyện nói nhiều hơn nên bây giờ đã có thể nói càng ngày càng lưu loát rồi.
Thấy bà nội, Ôn Kiều cũng cười rộ lên: "Bà ạ, cháu ăn rồi, bà ăn chưa?"
Bà nội cười híp mắt đáp: "Ăn rồi ăn rồi. Hôm nay bà ăn cơm ở nhà bà Tống của cháu đấy. Bà ấy mua được một con ba ba ngoài chợ về hầm rồi mời bọn bà qua ăn."
Ôn Kiều cười hỏi: "Bác cả đâu rồi ạ?"
Bà nội đáp: "Bác cả cháu ngủ đã dậy đâu. Tối hôm qua nó lén lấy điện thoại của bà trốn đi xem hoạt hình nguyên đêm không ngủ, bị bà mắng cho một trận ngồi khóc hu hu, bây giờ ngủ rồi."
Ôn Kiều nghe mà buồn cười: "Phim hoạt hình nào mà có sức hút vậy ạ?"
Bác cả cô chẳng khác gì một đứa trẻ con. Bình thường dữ với ông ấy đôi câu ông ấy cũng đã uất ức rơi nước mắt rồi.