Không phải Ôn Kiều chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ gặp Tống Thời Ngộ ở thành phố Lâm Xuyên nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng hai người họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc tạp dề không được lựa chọn vì ngại phiền toái khi phải vội vã ra ngoài cùng với túi đồ ăn mang đi đang được xách trong tay mình, sau đó lặng lẽ xê dịch vào một góc rồi tiện thể đè vành mũ lưỡi trai xuống thấp. Khóe mắt cô lại kìm lòng không đậu nên đã nhìn thoáng qua từ dưới vành mũ, xuyên qua mấy đôi chân đang đứng thẳng trước mặt mình rồi dừng lại trên đôi giày da sáng bóng một cách chuẩn xác.
Khoảnh khắc Tống Thời Ngộ từ ngoài thang máy bước vào trong, dường như ký ức của Ôn Kiều đã bị kéo về thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh vào rất nhiều năm trước.
Cô mở cửa ra. Tống Thời Ngộ - một thiếu niên đang làm bài kiểm tra bên cửa sổ - chợt quay đầu nhìn sang khi nghe thấy tiếng động. Mái tóc màu đen cùng với đôi mắt đen láy. Nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng đang xoay qua trông vừa lạnh lùng vừa cổ điển, có vẻ hững hờ.
Trước khi gặp gỡ Tống Thời Ngộ, người đẹp trai nhất mà Ôn Kiều từng nhìn thấy chính là một đàn anh khóa trên nào đó đã được công nhận là hotboy của trường.
Tống Thời Ngộ còn đẹp trai hơn anh ta gấp một vạn lần.
Ôn Kiều trực tiếp đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Tống Thời Ngộ mà không hề có bất kỳ chỗ dựa giảm sốc nào, vậy nên có thể nói là mức độ chấn động đối với cô mạnh mẽ chưa từng có.
Chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua, anh đã có thể bất ngờ nâng cao gu thẩm mỹ của cô đối với con người lên nhiều bậc.
Mà lúc đó, cô vừa mới bán đi mái tóc vừa đen vừa dài của mình với giá năm mươi nhân dân tệ. Sau khi cắt đi, tóc của Ôn Kiều vừa ngắn vừa thưa. Làn da rám nắng do cô đã chạy quanh và chơi đùa trên cánh đồng trong núi suốt cả mùa hè. Trên người thì đang mặc bộ quần áo cũ kĩ mà một người chị họ nào đó đã vứt bỏ. Dáng người vẫn chưa phát d*c lần thứ hai nên gầy gò như một cây giá đỗ, hoàn toàn là một cô bé thôn dã vẫn chưa trổ mã.
Quả thực Ôn Kiều với Tống Thời Ngộ khác biệt tựa như bùn và mây.
Câu nói “có sự khác biệt giữa thần tiên và động vật” cũng chẳng quá đáng chút nào.
Khi đó, cô đã lầm tưởng rằng: Tống Thời Ngộ đặc biệt vì anh là người thành phố, vậy nên anh mới có thể nổi bần bật giữa đám người nhà quê như bọn họ, tựa hạc trong bầy gà.
Sau đó, Ôn Kiều mới phát hiện ra: Sự khác biệt giữa Tống Thời Ngộ và bọn họ cũng chẳng phải là điều khác nhau giữa người thành thị và người nông thôn, mà chính là sự khác biệt giữa Tống Thời Ngộ và hầu hết nhân loại.
Sau nhiều năm xa cách, Tống Thời Ngộ - người đang mặc âu phục và đi giày da - chẳng những không hề trở nên tàn tạ mà còn hoàn toàn cởi bỏ dáng vẻ ngây ngô, non nớt của thời niên thiếu. Các góc cạnh cũng càng trở nên rõ ràng hơn. Từ góc độ của Ôn Kiều, cô có thể thấp thoáng nhìn thấy sống mũi cao dọc dừa cùng với đường nét quai hàm săn chắc, mượt mà. Khí chất lạnh lùng của anh đã tăng thêm vài phần cao quý, tựa như một đóa hoa trên đỉnh núi cao không thể nào với tới.
Phong thái quý phái khác hẳn người bình thường này cứ toát ra một cách tự nhiên.
Đến nỗi sau khi Tống Thời Ngộ bước vào thang máy, tất cả mọi người bên trong đều tự động dịch chuyển vị trí, cuối cùng chừa ra một khoảng trống có vẻ quá mức rộng rãi cho anh đứng thẳng trong thang máy.
Mà một giây trước khi Tống Thời Ngộ tiến vào thang máy rồi nhìn lướt qua, Ôn Kiều đã cúi đầu xuống rồi dùng vành mũ che kín toàn bộ khuôn mặt mình, phía sau lưng cũng đã căng cứng cả rồi.
Cô nghe nói Tống Thời Ngộ đã mở công ty ở thành phố A rồi, lẽ nào ngay tại tòa nhà này luôn sao?
Làm sao cô có thể ngờ tới sự trùng hợp đến vậy chứ? Thành phố A rộng lớn như thế, lại có biết bao nhiêu tòa nhà văn phòng cơ mà?
Công ty của anh lại chỉ cách chỗ cô chưa đầy hai cây số thôi ư?
Thực ra không phải Ôn Kiều sợ gặp anh mà chỉ là dáng vẻ hiện giờ của cô quả thật không quá thích hợp cho việc tình cờ gặp lại bạn trai cũ – một người có vẻ đã có sự nghiệp thành công, vô cùng huy hoàng.
Ôn Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái tạp dề của chính mình. Chắc là với cách ăn mặc này của cô, Tống Thời Ngộ có thể sẽ nhầm tưởng cô là người giao hàng hoặc là nhân viên lao động phổ thông trong khách sạn.
Câu nói cuối cùng mà Tống Thời Ngộ nói với Ôn Kiều đã khiến cô canh cánh trong lòng suốt nhiều năm như vậy rồi. Vào thời điểm Ôn Kiều nghiến răng nghiến lợi làm ba công việc khác nhau mà chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày, ngoài lý do để trả hết nợ thì trong lồ ng ngực cô còn bị uất nghẹn nữa. Ôn Kiều muốn chứng minh cho Tống Thời Ngộ thấy: Dù cô không đi theo con đường anh đã vạch sẵn cho mình, cô vẫn có thể trải qua tháng ngày tốt đẹp nhất bằng chính đôi bàn tay của mình.
Nhưng nếu bây giờ cô bị Tống Thời Ngộ bắt gặp thì chẳng phải hết thảy đều uổng phí rồi sao?
Nghĩ vậy, Ôn Kiều bèn lặng lẽ thu mình vào trong góc.
*
Thang máy hết đi rồi lại dừng, người trong thang máy cũng lần lượt ra vào.
Khi lên đến tầng mười lăm, hầu như toàn bộ người trong thang máy đều đã rời đi cả rồi, chỉ còn lại ba người cuối cùng mà thôi.
Diêu Tông quay đầu nhìn vào người cuối cùng còn ở lại trong góc, đồng thời liếc nhìn chiếc tạp dề trên người cùng với thức ăn mang đi mà cô đang xách trong tay, sau đó nói chuyện cùng Tống Thời Ngộ bên cạnh với vẻ không để tâm cho lắm: “Tổng giám đốc Chu của Đằng Việt đã hẹn gặp cậu nhiều lần lắm rồi đấy, lại còn gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi cũng chẳng tiện trả lời ông ấy. Cứ xem như cậu nể mặt tôi, cuối tuần này đi gặp đối phương một chuyến đi. Nếu tiếp tục từ chối thì e là chúng ta sẽ làm phật lòng vị tổng giám đốc này đấy.”
Tống Thời Ngộ không thèm liếc nhìn và cũng chẳng ừ hử gì cả.
Diêu Tông vỗ nhẹ số tài liệu trong tay vào người anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự mãn, ngữ khí hẹp hòi, có chút hả hê: “Ai bảo cậu lại trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, vừa gặp nhau đã lập tức hút hồn con gái của tổng giám đốc Chu rồi. Vị cô cả này đã đến công ty để chặn đường cậu mấy lần nhưng cậu cũng chẳng nể tình, vậy nên bây giờ cô ta mới lấy ba mình – vị đại Phật tôn kính kia – để trấn áp cậu đấy. Đối với tôi mà nói, cô Chu kia trông khá xinh đẹp, dáng người lại chuẩn. Cậu cứ thử tiếp xúc một chút cũng rất hay ho mà.”
Tống Thời Ngộ không trả lời mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ấy. Khi nhìn sang chỗ khác, khóe mắt của anh vô tình lướt qua bóng người đang co ro trong góc nhưng không hề dừng lại.
Mặc dù Diêu Tông đã dừng lại nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hì hì: “Đùa thôi, đùa thôi ấy mà.”
Dứt lời, anh ấy bèn lơ đễnh liếc nhìn cô gái trẻ vẫn luôn co mình trong góc phía sau Tống Thời Ngộ. Đúng lúc cô vừa ngẩng đầu lên nên hai người họ đột nhiên nhìn nhau. Dưới vành mũ, đôi mắt sáng ngời kia khiến ánh mắt của Diêu Tông chấn động.
Diêu Tông sửng sốt một thoáng, chưa kịp phản ứng thì Ôn Kiều lại cúi đầu xuống mất rồi.
Hiện giờ, tiêu chuẩn đầu vào của ngành giao đồ ăn mang đi đều cao như vậy hả?
Diêu Tông dời tầm mắt sang chỗ khác và không khỏi lẩm bẩm trong lòng một câu. Đồng thời, anh ấy còn có một loại cảm giác ngờ ngợ kỳ lạ như thể đã từng gặp cô ở đâu đó rồi.
Đối với những chuyện khác thì trí nhớ của Diêu Tông không được tốt cho lắm nhưng anh ấy lại vô cùng xuất sắc ở một phương diện duy nhất, chính là nhận biết người khác. Chỉ cần gặp ai đó một lần thì anh ấy đã có thể nhớ rõ tướng mạo của người đó. Điều này cũng là lý do Diêu Tông hoàn toàn phù hợp trong chuyện xã giao như cá gặp nước.
Nghĩ vậy, anh ấy lại quay đầu để nhìn thoáng qua cô. Nhưng mà lúc này, cô gái trẻ kia đã cúi đầu xuống khiến chiếc mũ che kín khuôn mặt mình hoàn toàn rồi.
······
Ôn Kiều cúi đầu nhưng vẫn lo sợ vô cùng.
Tuy Diêu Tông không hề nhận ra Ôn Kiều nhưng cô lại nhớ anh ấy.
Nếu cô nhớ không lầm thì ắt hẳn anh ấy chính là bạn cùng lớp thời đại học của Tống Thời Ngộ.
Cô đã từng đi tìm Tống Thời Ngộ.
Khi đó, Ôn Kiều đã không liên lạc với Tống Thời Ngộ một thời gian dài, vậy nên cô đã bí mật chạy đến trường đại học Lâm Xuyên, cũng không phải vì muốn gặp mặt Tống Thời Ngộ mà cô chỉ muốn nhìn xem anh đang học đại học ở đâu mà thôi. Thế mà trường đại học Lâm Xuyên rộng lớn đến vậy lại xui khiến cô chạm mặt Tống Thời Ngộ.
Khi đó, một đám người đang tụ tập xung quanh Tống Thời Ngộ. Những người đó vây quanh anh, vừa nói vừa cười tựa như sao quanh trăng sáng. Cả nam lẫn nữ đều có dáng vẻ hào hứng, sắc mặt hớn hở.
Tống Thời Ngộ còn chụp ảnh chung với một cô gái xinh đẹp trong số đó nữa. Đến tận bây giờ, Ôn Kiều vẫn còn nhớ rất rõ ràng: Cô gái kia mặc một chiếc váy trắng nhỏ xinh, trông vừa xinh xắn, thanh thuần lại vừa rạng rỡ. Lúc chụp ảnh, cô ta còn ôm cánh tay của anh một cách thân mật, nụ cười hết sức xán lạn.
Rõ ràng Tống Thời Ngộ rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác nhưng khi bị cô gái kia khoác tay, dẫu vẻ mặt hời hợt nhưng anh cũng không hề cự tuyệt.
Khi đó, người chụp ảnh chính là người đàn ông đang đứng cùng một chỗ với Tống Thời Ngộ lúc này.
Quả thực không thể trách Ôn Kiều vì đã không chú ý đến Diêu Tông trước tiên. Bất cứ ai đứng cạnh Tống Thời Ngộ đều phải sẵn sàng trở thành phông nền và bị phớt lờ. Nhưng cho dù thực sự đã bị loại ra thì chắc chắn Diêu Tông cũng có thể được xem là một anh chàng đẹp trai với khí chất xuất sắc.
Có vẻ bây giờ bọn họ đang làm việc cùng nhau.
Mặc dù đã biết Diêu Tông không nhận ra mình nhưng vừa rồi khi họ nhìn nhau, trong lòng cô vẫn hồi hộp và hoảng sợ một chốc.