…
… Cơm trưa bao nhiêu tiền?
Lúc nhận được tin nhắn WeChat này của Tống Thời Ngộ, Ôn Kiều đang dùng bữa, cô suýt nữa mắc nghẹn, nhìn chằm chằm tin nhắn WeChat này mấy giây, nghĩ đến số ớt và muối mình đã cho vào đồ ăn, cô không khỏi cảm thấy đôi chút áy náy.
Lúc ấy, cô thấy giận thái độ đương nhiên của Tống Thời Ngộ nên mới làm vậy.
Anh cứ làm như thể cô vẫn còn nhớ mãi không quên được anh nên mười mấy năm rồi vẫn còn nhớ thói quen ăn uống của anh vậy.
Nhưng giờ nghĩ lại, tội gì cô phải làm như vậy chứ.
Càng làm vậy lại càng có vẻ như cô vẫn còn chưa buông bỏ được.
Cô ngẫm nghĩ rồi để đũa xuống, nhắn lại cho anh: “Không cần, coi như tôi mời anh.”
Tống Thời Ngộ vẫn nhắn lại rất nhanh, lần này anh không nói nhảm nữa mà chuyển khoản luôn ba trăm tệ.
Tính theo mức giá bình thường thì bữa cơm đó của Tống Thời Ngộ chỉ tốn khoảng một trăm tệ.
Ôn Kiều không nhận, để điện thoại di động qua một bên, tiếp tục ăn cơm.
Hôm nay, Ôn Kiều luôn lo lắng Tống Thời Ngộ lại sẽ đột ngột xuất hiện giống tối qua nhưng cả ngày trôi qua rồi mà Tống Thời Ngộ vẫn không hề tới.
Không ngờ trưa hôm sau, Ôn Kiều lại nhận được tin nhắn của Tống Thời Ngộ.
Vẫn là mấy chữ đó.
“Ba món ăn, một bát canh, đưa tới công ty.”
Ôn Kiều câm nín mất một lúc, cuối cùng coi chuyện này như chuyện công việc bình thường, gửi cho anh tin nhắn “OK”.
Kiếm tiền của ai cũng như nhau, Ôn Kiều quyết định sẽ xem Tống Thời Ngộ như một khách hàng bình thường, tránh các món anh không ăn được, nghiêm túc chuẩn bị ba món ăn và một bát canh.
Sau đó, cô gửi tin nhắn báo giá cho Tống Thời Ngộ biết: 125.
Tống Thời Ngộ lập tức chuyển ngay tiền cho cô.
Ôn Kiều cũng nhận luôn.
Ở bên kia.
Diêu Tông cố ý đợi đồ ăn của Ôn Kiều được giao tới để xem xem hôm nay cô nấu món gì, không ngờ đến khi mở túi đồ ăn ra, anh ấy lại lập tức thất vọng.
“Lẽ nào cô ấy lại bỏ cuộc nhanh vậy sao?” Anh ấy không tin, nhón thử một lát củ sen trong hộp cơm cho vào miệng xem thử xem mùi vị thế nào, kết quả là củ sen được xào rất ngọt, rất thanh, đậm nhạt vừa phải.
“Cô ấy bỏ cuộc nhanh vậy sao? Sao mà kém bền lòng quá vậy.”
Diêu Tông chép miệng khích bác.
Anh ấy nhìn về phía Tống Thời Ngộ, vốn cứ tưởng hôm nay Tống Thời Ngộ sẽ còn vui hơn hôm qua, không ngờ anh lại không vui.
Diêu Tông không nhịn được hỏi: “Ôi, Thời Ngộ à, có phải cậu có máu M không? Sao đồ ăn như hôm qua thì cậu vẫn còn cười được, còn đồ ăn hôm nay ngon lành là vậy thì cậu lại không vui chứ?”
Tống Thời Ngộ cau mày: “Đây không phải món tôi thích ăn.”
Không phải món anh ghét, không ăn được, cũng không phải món anh thích.
Điều này chứng tỏ cô không giận nhưng cũng không muốn tốn công làm món anh thích.
Chứng tỏ cô hoàn toàn không để tâm.
Diêu Tông hỏi: “Mấy món này không phải tự cậu đặt hả?”
Tống Thời Ngộ: “...”
Diêu Tông nói: “Không đúng, nếu cậu tự đặt thì sao cậu lại không đặt luôn món cậu thích ăn đi? Người ta có phải con giun trong bụng cậu đâu, hơn nữa hai người đã chia tay lâu vậy rồi, sao người ta nhớ nổi cậu thích ăn gì chứ?”
Tống Thời Ngộ: “Em ấy đã nấu cơm cho tôi tận hai năm.”
Diêu Tông sốc: “Bọn cậu còn từng sống thử với nhau rồi hả? Không phải chứ! Lúc bọn cậu yêu nhau, hồi đó bọn cậu mới mấy tuổi chứ hả? Vẫn đang còn trong độ tuổi vị thành niên mà phải không?”
Diêu Tông nhìn Tống Thời Ngộ bằng vẻ mặt phỉ nhổ: “Mặt người dạ thú!”
Tống Thời Ngộ: “...”
Anh chẳng muốn giải thích: “Tôi phải ăn cơm rồi, cậu biến đi.”
Diêu Tông không chịu đi: “Không phải cậu không thích ăn sao? Cậu không thích ăn nhưng tôi thích ăn mà, hơn nữa tôi thấy mấy món này trông đều rất ngon mắt, chắc là mùi vị phải ngon lắm, để tôi nếm thử đi. Ồ! Cậu xem này, hộp cơm này còn để sẵn hai đôi đũa đấy, quả là chu đáo biết bao.”
Nói rồi, anh ấy định cầm đũa lên.
Tống Thời Ngộ không chút khách sáo đập tay anh ấy.
Diêu Tông bị đánh trúng tay, lập tức rụt tay lại, bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Cậu cầm tinh tuổi Tuất đấy à? Sao lại có tính giữ phần như vậy. Rõ ràng người ta chuẩn bị bộ đồ ăn cho hai người, cậu không ăn hết thì cho tôi ăn một chút có làm sao?”
Tống Thời Ngộ không mất công tranh luận với Diêu Tông, thẳng thừng bóc đôi đũa dùng một lần còn lại ra, vứt vào thùng rác nằm kế bên.
Diêu Tông tức tới độ bật cười: “Được thôi, cậu không cho tôi ăn thì tôi tự đặt! Có phải tôi không có danh thiếp của cô ấy đâu.” Nói rồi, anh ấy dương dương đắc ý rút tấm danh thiếp của Ôn Kiều để trong ví ra, bấm gọi điện cho cô ngay trước mặt Tống Thời Ngộ, còn cố ý bật loa ngoài.
Tống Thời Ngộ nhìn anh ấy, không hề có ý định ngăn cản.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng, rành mạch của Ôn Kiều vang lên: “Alo, xin chào, Bếp Nhỏ Của Ôn xin nghe.”
Diêu Tông nghĩ thầm, giọng nói này thật êm tai, tiếng phổ thông phát âm rất chuẩn, không hề có chút giọng địa phương nào, anh ấy ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Alo, Ôn Kiều, tôi là Diêu Tông, cô còn nhớ tôi không? Trưa qua chúng ta đã gặp nhau ở tòa nhà trung tâm Cát Sáng.”
Có lẽ là bị bất ngờ nên Ôn Kiều im lặng khoảng chừng hai giây rồi mới nói: “Chào anh, tôi có nhớ. Xin hỏi anh có chuyện gì không ạ?”
Diêu Tông đắc ý nhướng mày với Tống Thời Ngộ rồi nói: “À, chuyện là thế này, chỗ cô có dịch vụ giao đồ ăn tận nơi đúng không? Tôi vẫn chưa ăn cơm, giờ có còn đặt đồ ăn được nữa không? Ship tới công ty ấy.”
Ôn Kiều nói: “Được ạ, có điều chúng tôi có thực đơn cố định, anh vui lòng kết bạn WeChat với tôi để tôi gửi thực đơn cho anh được không?”
Diêu Tông lại càng đắc ý hơn, vừa nháy mắt với Tống Thời Ngộ vừa nói: “Đương nhiên là được, vậy để tôi kết bạn WeChat với cô. Tôi cúp máy đã nhé, có gì chúng ta trao đổi qua WeChat.”
Anh ấy nói xong lập tức cúp điện thoại, dương dương đắc ý lắc qua lắc lại chiếc điện thoại: “Thấy chưa? Tôi còn kết bạn cả WeChat với cô ấy rồi.”
Tống Thời Ngộ làm bộ như chẳng hề để tâm chút nào, gắp một lát củ sen lên ăn, mùi vị quen thuộc lâu rồi không được ăn đánh thức vị giác của anh, không hiểu sao anh lại cảm thấy hương vị của củ sen mà trước đây anh không thích ăn cũng trở nên thanh mát, ngọt dịu, để lại dư vị ngọt ngào trong miệng.
Còn về Diêu Tông, anh hoàn toàn chẳng để tâm.
Từ nhỏ Ôn Kiều đã mê kiếm tiền, Diêu Tông đặt thức ăn ở chỗ cô ấy, cô ấy kiếm được tiền chắc sẽ rất vui.
Thế nhưng, thái độ chẳng để tâm này lập tức bốc hơi hết sạch khi đồ ăn mà Diêu Tông đặt được đưa tới.
Diêu Tông cố ý mở đồ ăn ra trước mặt Tống Thời Ngộ, vừa mở nắp hộp ra đã chậc lưỡi xuýt xoa ngạc nhiên: “Ôi chao! Gì thế này, sao lại có thêm một món nguội và một phần trái cây thế này? Tôi không hề đặt nó, không phải là Ôn Kiều tặng thêm đấy chứ? Ái chà, Ôn Kiều khách sáo quá đi mất.”
Giọng Diêu Tông cực kỳ đắc ý, nói xong còn hỏi bồi thêm một câu: “Ồ? Thời Ngộ, Ôn Kiều không tặng cho cậu à?”
Anh ấy vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Tống Thời Ngộ, không biết có phải là ảo giác của anh ấy hay không mà hình như mặt Tống Thời Ngộ u ám hẳn lại.
...
Ôn Kiều bận rộn tới gần hai giờ chiều mới về nhà tắm rửa, gội đầu, chuẩn bị ngủ một lát. Cô mới vừa nằm xuống thì lại nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Trừng.
“Ôn Kiều, cô có đang bận gì không?”
Ôn Kiều nằm trên giường, trả lời anh ấy: “Không, có chuyện gì vậy?”
Hạ Trừng gửi cho cô một tin nhắn âm thanh, giọng anh ấy rất êm tai: “Tối nay công ty bọn tôi tổ chức liên hoan chào mừng nhân viên mới, cô giữ chỗ giúp tôi nhé, khoảng mười hai người.”
Việc làm ăn tới, Ôn Kiều lập tức phấn chấn ngồi dậy, nhắn lại: “Được thôi, mấy giờ các cậu tới?”
Hạ Trừng: “Khoảng bảy rưỡi.”
Ôn Kiều: “Được, để tôi giữ chỗ cho bọn cậu.”
Hạ Trừng: “Vừa mới vào công ty đã kiếm được cho cô một vụ làm ăn rồi, cô thấy tôi lợi hại chưa!”
Sau đó, Hạ Trừng còn nhắn thêm meme một chú mèo con lông vàng hất cao đầu đầy kiêu ngạo.
Ôn Kiều bị anh ấy chọc cười: “Lợi hại, lợi hại, cám ơn cậu nhé.”
...
“Hạ Trừng, cậu tán gẫu với người đẹp nào mà cười vui vẻ vậy?” Đồng nghiệp nam ngồi kế bên dịch ghế lại, nhìn vào màn hình điện thoại của Hạ Trừng.
Hạ Trừng phản ứng rất nhanh, ấn tắt màn hình điện thoại, dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, quay đầu qua, mỉm cười đáp: “Đâu có, chỉ là một người bạn thôi.”
Đồng nghiệp nam kia lập tức cười khì khì, ra vẻ mình hiểu, nói: “Bạn gái hả?” Nói rồi, anh ta xoay người nói với cô gái trẻ ngồi chếch bên đối diện: “Này, Chu Mạn, Hạ Trừng có bạn gái rồi đấy, cô hết cơ hội rồi.”
Thật khó để nghĩ là không phải anh ta cố ý.
Hạ Trừng khẽ nhíu mày nhưng cũng không định giải thích gì cả.
Cô gái tên là Chu Mạn bị đồng nghiệp nam kia lôi vào câu chuyện đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trông Chu Mạn chỉ mới chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, mặc một chiếc váy màu đỏ, mặt nhỏ, mắt to, rất xinh xắn. Cô ta cầm cốc nước, lạnh lùng nói với đồng nghiệp nam kia: “Anh đừng đùa như vậy, nhạt nhẽo lắm.” Nói rồi, cô ta cầm cốc đi về phía phòng nước.
Sở dĩ đồng nghiệp nam kia nói như vậy chỉ đơn thuần là do hôm Hạ Trừng đến phỏng vấn, có đồng nghiệp chụp được ảnh của anh ấy, nhắn vào trong nhóm chat của công ty, Chu Mạn nhắn lại một câu “Của tôi!” nên sau khi Hạ Trừng vào làm, các đồng nghiệp mới thường hay gán ghép cô ấy với Hạ Trừng, trước đó, phản ứng của Chu Mạn cũng có vẻ hơi thích Hạ Trừng nhưng không ngờ hôm nay cô ấy lại đột nhiên nổi cáu.
Những người khác đều giữ thái độ người ngoài cuộc, chỉ ngồi hóng chuyện.
Đồng nghiệp nam kia hậm hực trượt ghế về lại chỗ ngồi của mình.
Hạ Trừng đứng dậy đi qua phòng vệ sinh, vừa đi vừa tiếp tục nhắn WeChat với Ôn Kiều: “Cô đã chuẩn bị xong quà cho tôi chưa?”
Ôn Kiều đã hoàn toàn quẳng chuyện này lên tận chín tầng mây, thực ra, cho dù có còn nhớ thì cô cũng không định tặng, thế nhưng, hiện giờ Hạ Trừng vừa mới kiếm cho cô một vụ làm ăn lớn, hơn nữa anh ấy còn đã mở miệng đòi quà tận hai lần rồi, nếu không tặng thì thật khó ăn khó nói, cho nên cô nhắn lại cho Hạ Trừng: “Để đến tối tôi đưa cho nhé.”
Cô nhắn xong đứng dậy luôn, chuẩn bị đi ra ngoài mua quà chúc mừng cho anh ấy.
Bên đầu bên kia, Hạ Trừng đọc tin nhắn WeChat này xong không kìm được cười ngoác tới tận mang tai, cúi đầu, vừa đi vừa nhắn: “Là quà gì vậy?” Vừa nhắn xong, anh ấy lại nhắn tiếp: “Khoan đã! Khoan hẵng nói cho tôi biết, để dành lại chút bất ngờ đi.” Thậm chí anh ấy còn bổ sung thêm: “Đừng mua thứ gì quá mắc tiền nhé! Cứ mua đại món đồ nho nhỏ nào đó là được rồi.”
Trong lòng anh ấy hơi xoắn xuýt một chút, vừa không muốn để Ôn Kiều phải tiêu pha tốn kém nhưng cũng không muốn cô tùy tiện mua thứ gì đó cho xong việc.
Hạ Trừng vừa mới gửi tin nhắn xong thì suýt nữa va phải Chu Mạn đi từ phòng nước ra.
Chu Mạn cầm cốc cà phê mới pha trên tay, lúc tránh anh ấy còn làm cà phê sánh một chút ra ngoài.
Hạ Trừng lập tức ngừng cười: “Xin lỗi, tôi không nhìn đường.”
Chu Mạn trơ mắt nhìn Hạ Trừng chuyển từ biểu cảm mặt mày tươi roi rói sang lạnh nhạt, khách sáo, trong lòng bỗng thấy hơi ganh ghét, nhất thời bốc đồng, không nhịn được hỏi: “Anh có bạn gái rồi thật à?”
Hạ Trừng hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi.”
Chu Mạn không ngờ anh ấy lại trả lời như vậy, cô ta ngẩn người, tới khi hoàn hồn lại thì Hạ Trừng đã đi xa.
...
Hôm nay là thứ năm, toàn bộ việc buôn bán ở đường số hai phố Đông đều rất quạnh quẽ.
Quán của Ôn Kiều cũng vậy, tới gần sáu giờ mới có một bàn khách chỉ đi ba người.
Sáu rưỡi mới lục tục có thêm vài tốp khách khác nữa, đều chỉ đi hai, ba hoặc bốn người ngồi chung một bàn, cũng không gọi nhiều đồ.
May mà chưa tới bảy giờ, Hạ Trừng đã dẫn khách tới.
Mọi người tách ra đi từng tốp một tới đây, nhóm của Hạ Trừng là nhóm tới quán ăn đầu tiên.
Ôn Kiều đã sớm sai Ôn Hoa ghép hai chiếc bàn lại với nhau.
Hạ Trừng xếp chỗ cho mấy đồng nghiệp đi chung xe với mình xong bèn tới nói chuyện với Ôn Kiều: “Ôn Kiều, cô bảo Ôn Hoa ghép thêm hai bàn nữa đi, bọn tôi có thêm mấy người nữa, có lẽ phải hai mươi người.”
Đương nhiên càng đông khách thì Ôn Kiều càng vui, hơn nữa hôm nay chuyện buôn bán cũng ế ẩm, đây đúng là một vụ làm ăn lớn, cô lập tức bảo Ôn Hoa đi kê bàn, Hạ Trừng cũng lại giúp một tay.
Hạ Trừng hỗ trợ xong lại chạy lại chỗ cô, hỏi nhỏ Ôn Kiều đòi quà của mình: “Quà của tôi đâu?”
Ôn Kiều nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Để lát nữa tôi đưa cho cậu sau.”
Hạ Trừng lại không nhịn được hỏi: “Cô mua gì cho tôi vậy?”
Ôn Kiều ngạc nhiên nhìn Hạ Trừng: “Không phải cậu bảo tôi cứ tùy tiện mua gì cũng được sao?”
Hạ Trừng: “...”
Bên ngoài đột nhiên vang lên mấy tiếng chào hỏi hỗn tạp.
“Sếp Tống.”
“Sếp Diêu.”
“Sếp Tống, anh ngồi đây đi.”
Trái tim Ôn Kiều chợt đập “thịch” một tiếng, cô ngoái đầu nhìn ra ngoài, lập tức ngẩn người, Tống Thời Ngộ được một nhóm người vây quanh mời vào chỗ, anh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy bao trùm lấy cô.
Điều làm cô ngạc nhiên nhất là anh lại ngồi vào bàn tiệc của Hạ Trừng.
Không đợi Ôn Kiều hỏi chuyện, Hạ Trừng đứng bên đã tự hào chủ động giới thiệu: “Ồ, Ôn Kiều, cô thấy hai người mới tới kia không? Họ là ông chủ của công ty hiện tại tôi đang làm, hơn nữa còn đều là đàn anh của tôi ở đại học Lâm Xuyên, đàn anh Tống Thời Ngộ chính là thần tượng của tôi! Anh ấy là người mặc áo sơ mi màu xanh da trời kia kìa, có phải trông là đã thấy cực kỳ lợi hại rồi phải không?”
Ôn Kiều cười khan một tiếng.
Thế giới rộng lớn như vậy, tại sao lại trùng hợp vậy chứ?
Nụ cười gượng gạo của Ôn Kiều bị Tống Thời Ngộ ngồi bên ngoài nhìn thấy lại cho rằng đó là một nụ cười xán lạn, hơn nữa, anh còn nhận ra người đứng bên cạnh nói chuyện với cô là Hạ Trừng, chính là người đêm qua vừa cười vừa nói với cô. Trên người anh lập tức tỏa ra hơi lạnh.
“Ồ! Tiểu Hạ! Mau lại đây!” Đúng lúc này, quản lý Trương ngồi bên cạnh chợt đứng dậy gọi Hạ Trừng.
Hạ Trừng nói với Ôn Kiều một tiếng rồi vội vàng chạy ra.
Quản lý Trương hoàn toàn không hề nhận ra tâm trạng Tống Thời Ngộ lúc này đang không được vui, anh ta kéo Hạ Trừng lại, cười ha ha giới thiệu với Tống Thời Ngộ: “Sếp Tống, giới thiệu với sếp, đây chính là thành viên mới của phòng chúng tôi, Tiểu Hạ, Hạ Trừng, cậu ấy cũng tốt nghiệp đại học Lâm Xuyên giống sếp và sếp Diêu, còn là fan hâm mộ của sếp, lúc phỏng vấn, cậu ấy nói là nộp CV vào công ty mình là vì sếp đấy.”
Hạ Trừng lập tức chào hỏi Tống Thời Ngộ và Diêu Tông: “Sếp Tống, sếp Diêu, tôi là Hạ Trừng.”
Hiện tại, Tống Thời Ngộ nhìn Hạ Trừng kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, anh không đeo nổi chiếc mặt nạ hòa nhã nữa, lạnh lùng gật đầu.
May mà Diêu Tông lập tức lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người vào mình: “Ồ, đàn em, anh bảo này, sao em lại vào công ty chúng ta chỉ vì mỗi sếp Tống thôi vậy? Em không quan tâm gì tới anh sao? Chẳng lẽ anh không nổi tiếng à?”
Quả nhiên sự chú ý của mọi người đều bị Diêu Tông thu hút hết.
Câu này nghe thì có vẻ như cố ý hỏi khó Hạ Trừng nhưng vì có thêm cách xưng hô “đàn em” ở đầu câu nên lại nghe có phần thân thiết, hơn nữa, cả công ty đều biết Diêu Tông hay thích nói đùa, còn đùa rất giỏi nữa.
Hạ Trừng không chút lúng túng, thoải mái nói: “Đàn anh à, truyền thuyết về tình thánh Diêu Tông đến nay vẫn còn lưu truyền ở đại học Lâm Xuyên đấy ạ.”
Mọi người cười vang.
Diêu Tông cũng cười ha ha.
Không khí hết sức thoải mái, rôm rả.
Chỉ riêng Tống Thời Ngộ là không cười nổi.
Quả là kẻ khóc, người cười.
Diêu Tông cười giả dối, kề sát mặt mình lại, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Cậu thôi đi, tôi sắp chết rét rồi đây này, chẳng phải là tự cậu muốn tới hay sao?”
...