Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 22: 22: Phong Ba Tái Khởi





Tạ Nguyễn Ngọc rất bất an.

Nàng biết một Thẩm Thất gia chân thật nên nâng hắn, theo hắn, lấy lòng hắn thật cẩn thận.

Mà Thẩm Thất gia âm u cần một chỗ phát tiết cho nên biết rõ Tạ Nguyễn Ngọc là một nhân tố không xác định, hắn vẫn nguyện ý nuôi nàng ở bên người, hắn đã áp lực rất lâu, có chút gấp gáp đến mức không chờ nổi mà phóng thích cảm xúc chân thật.

Tạ Nguyễn Ngọc biết tất cả không thể không ở bên cạnh hắn liền trở thành thuốc giảm đau tạm thời của hắn,Thẩm Thất gia thích thoải mái, Tạ Nguyễn Ngọc làm lòng nôn nóng của hắn rất thoải mái.

Tạ Nguyễn Ngọc muốn phú quý an ổn tồn tại, Thẩm Thất gia là ô dù lớn nhất của nàng.

Hai người đều hiểu rõ lòng nhau.


Thẩm Bồi Viễn khéo đưa đẩy, làm người xử thế đều không thể chê vào đâu được, điều duy nhất làm Thẩm đại soái bất mãn chính là những người phụ nữ ở hậu viện của hắn, cân lượng của Tạ Nguyễn Ngọc theo Thẩm thất gia tăng dần trong lòng đại soái, biểu hiện cả người càng thêm không kiêng nể gì.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá xanh biếc, trời trong xanh, trong Thẩm phủ ôn dịu hòa hợp.

Giang Sính Đình mặc trường bào màu hoa sa ám thắt eo, trong tay ôm Pekingese (một giống chó) mà Thẩm Bồi Viễn đưa cho nàng ta, mắt lạnh nhìn Ôn Hương Lâu cách đó không xa.

Lập Xuân nhìn theo tầm mắt nàng ta vừa vặn nhìn thấy Tạ Nguyễn Ngọc và Thẩm Thất gia, lúc này Tạ Nguyễn Ngọc đang kéo tay áo, tóc tùy ý quấn lên một chiếc châu thoa, trên chân đi giày da nhỏ màu đỏ, khi đi đường thì lộc cộc rung động, sai nhóm Đinh Chí nâng kính thủy ngân mới mua vào trong Ôn Hương Lâu.

Kính thủy ngân cao ngang lưu ly xán lạn dưới ánh mặt trời, Tạ Nguyễn Ngọc lại không quá vừa lòng lôi kéo cánh tay của Thẩm Thất gia oán hận, âm thanh theo gió bay đến nơi xa.

“Gương này cũng quá thuần tịnh, em muốn sư phụ kia nạm một vòng đá quý ở bên trên, vậy mà hắn không vui!”Một vòng đá quý, cái này thì tốn bao nhiêu tiền chứ! Lập Xuân nghe xong trong lòng cũng líu lưỡi.

“Gâu! Gâu gâu!” Pekingese trong lồng ngực Giang Sính Đình bỗng nhiên bắt đầu kêu loạn, Lập Xuân nghi ngờ nhìn nó một cái chỉ thấy Giang Sính Đình đang dịu dàng trấn an nó.

“Chị Giang!” Nhóm Tạ Nguyễn Ngọc cũng nghe thấy tiếng chó kêu, tìm kiếm theo âm thanh thì thấy Giang Sính Đình đang chọc cười chó yêu của mình, hoa phía sau đang nở rực rỡ, dưới sự bao vây của mấy đóa hoa, nàng ta đẹp câu người.

Tạ Nguyễn Ngọc biết Giang Sính Đình đẹp nhưng không nghĩ đến nàng ta sẽ càng ngày càng đẹp.

Nàng dùng dư quang liếc mắt nhìn Thẩm Thất gia một cái lại không nhịn được mà thổn thức, đúng là mắt mù với không thấy một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy.


“Thất gia, Nguyễn Ngọc.

” Giang Sính Đình vẫy vẫy tay, lúc này mới ôm chó đi đến Ôn Hương Lâu, Ôn Hương Lâu là Thẩm Thất gia đặc biệt hủy đi lầu cũ để xây mới cho Tạ Nguyễn Ngọc, dùng những đá vật liệu tốt nhất, đá cẩm thạch màu đen phủ kín mặt đất kịch liệt va chạm với vách tường tuyết trắng, các loại đồ chơi tinh xảo đều bị Tạ Nguyễn Ngọc như không cần tiền mà mua vào Ôn Hương Lâu.

“Tuyết Đoàn Tử càng lớn càng đáng yêu.

” Tạ Nguyễn Ngọc duỗi tay vuốt lỗ tai của Pekingese, mềm như bông thật sự rất đáng yêu.

“Nếu em thích cũng bảo Thất gia đưa một con đến.

” Thấy Tạ Nguyễn Ngọc tích Tuyết Đoàn Tử, Giang Sính Đình nâng móng vuốt của nó đặt lên lòng bàn tay của Tạ Nguyễn Ngọc, giống như đang nắm tay làm Tạ Nguyễn Ngọc cười khanh khách một trận.

Thẩm Thất gia thấy Tạ Nguyễn Ngọc chơi vui vẻ cũng duỗi tay xoa xoa đầu Tuyết Đoàn Tử, cười nói: “Em ấy không nuôi được những con vật có linh tính.


” Nàng chỉ cần biết tiêu tiền là đủ rồi, những thứ có sinh mệnh thì có rất nhiều nhân tố không chịu khống chế.

Cào, cắn.

Đều có thể là vấn đề.

Tạ Nguyễn Ngọc đành phải hậm hực thu tay, nghĩ đến vài ngày trước Thẩm Thất gia nhận một khối ngọc thạch tầm nửa thước hình như là do ông chủ Tiền của ngân hàng Trường Phong đưa nên nhấc lỗ mũi lên: “Vậy Thất gia đưa khối ngọc thạch trong thư phòng kia cho em, em nhờ người khắc gác giả ở đại sảnh.

”.